Sau khi nhìn thấy người đến là ai, Trương Vi Vi cũng không giả vờ nữa, mở hai mắt, nhìn chằm chằm người đang bước qua cửa, đáy mắt lộ ra ý cười trào phúng.
"A! Phu nhân, bị trói như vậy mà vẫn thư thái được sao?" Thẩm Tuệ Tâm tháo mũ che mặt xuống bày ra bộ dạng quan tâm, phối hợp với ánh mắt âm lãnh, thật sự là nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Trương Vi Vi chưa quên trong miệng mình còn đang bị nhét vải, cũng không định để lộ ra việc mình đã được tháo được dây trói, chỉ dùng ánh mắt trào phúng trừng mắt nhìn nàng ta, dùng khóe mắt liếc nhìn cánh cửa mở một nửa, bên ngoài hình như không có tiếng người đi lại, trong lòng nàng liền có một kế hoạch.
Thẩm Tuệ Tâm không có được câu trả lời, chỉ che miệng cười, sau đó tiến lên phía trước, đưa tay đến bên miệng này, như là muốn bỏ miếng vải trong miệng nàng ra, kết quả là tay vừa mới chạm vào mặt Trương Vi Vi lập tức vung lên, một cái tát hạ xuống má của nàng.
"Phu nhân, đây là cảm tạ phần thưởng ngày ấy của người." Thẩm Tuệ Tâm cười vô cùng ôn nhu, nhưng lời nói ra lại đặc biệt độc ác.
"A, ta đã quên mất trong miệng của phu nhân vẫn còn bị nhét vải!" Lần này nàng ta vừa hưởng thụ cảm giác người thắng cuộc, vừa tùy ý rút miếng vải rách kia ra, sau đó trở tay tát một cái nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai cái tát kia đặc biệt vang dội, Trương Vi Vi bị đánh hai lần, sắc mặt vẫn không có chút thay đổi, vẫn như cũ dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng ta.
"Sao không nói câu nào? Không phải bình thường ngươi nói giỏi lắm sao?"
Trương Vi Vi cười lạnh nói: "Người bình thường sẽ nói chuyện với một con chó sao? Vậy thì không phải là tự hạ thấp bản thân sao?"
Nghe vậy, nháy mắt gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tuệ Tâm trở nên vặn vẹo, liên tiếp hít sâu mấy cái, mới khôi phục lại vẻ mặt ôn nhu, không còn hung dữ như vừa nãy nữa.
"Hừ! Ngươi cũng không cần vịt chết còn cứng mỏ, kết cục tiếp theo của ngươi sẽ thê thảm đến mức ngươi tuyệt đối chưa từng nghĩ đến!"
"Thê thảm?" Trương Vi Vi nghĩ thầm, ngươi đã từng xem qua Hoàn Châu cách cách rồi sao? Ngươi đã xem qua cái gọi là ngược văn sao? Ngươi biết cái gì gọi là ngược đến thâm sâu không oán sao?
Ngươi là ngươi cổ đại chưa thử qua châm ngón tay của Dung ma ma, chưa thử qua cái gọi là thập đại khổ hình, sao hiểu được thế nào là thê thảm?
Thẩm Tuệ Tâm còn tưởng rằng nàng đang sợ, có lòng tốt nói: "Đợi một chút sẽ đưa ngươi đến trên giường của một nam nhân khác, sau đó khi Bố Ngự Đình mang ngân lượng đến, ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa sẽ trực tiếp nhét ngươi vào bao ném xuống sông, sao nào, đó chính là phương pháp tốt mà ta đã nghĩ rất lâu."
"A." Trương Vi Vi cảm thấy vô cùng bất lực, bởi vì cách này thật sự quá bình thường, nàng dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng ta.
Thẩm Tuệ Tâm không chú ý tới sự biến hóa trong ánh mắt của nàng, vẫn đắc ý như cũ nói: "Chờ ngươi chết đi, ta có cô làm chủ, rất nhanh liền lên làm chính thất, đứa con của ngươi ta sẽ ném đi, sau đó sinh một hài tử đem tất cả tài sản của Bố gia nắm trong tay, ta..." Sẽ trở thành nữ nhân giàu có nhất thành.
Câu nói vô nghĩa của nàng ta còn chưa xong, đã bị Trương Vi Vi dùng cây gậy gỗ nắm trong tay đánh ngất xỉu, ngã thẳng xuống giường gỗ.
Trương Vi Vi thở dài, sau đó đắc ý nói: "Muốn làm người xấu, phải hiểu điều đầu tiên là không thể nói nhiều vô ích."
Cho nên mới nói trên tivi và điện ảnh vẫn là cần có sự giúp đỡ, nhớ phải mang theo tùy tùng, có một người bên cạnh thì mới có thể nói nhiều được.
Nàng nhanh chóng hoán đổi y phục của mình và Thẩm Tuệ Tâm, trói lại, sau đó nhét vải rách vào miệng Thẩm Tuệ Tâm, làm loạn tóc của nàng ta, lấy chút bụi đất bôi lên mặt nàng ta, để tránh bị người phát hiện quá nhanh, sau đó nàng cầm lấy mũ che mặt đội vào.
May mắn dáng người của hai người không khác nhau nhiều, sau khi nàng đi ra ngoài, cũng chỉ nhìn nam nhân đứng bên ngoài canh chừng một cái, thấy bọn họ không phát hiện điều gì cả.
Trương Vi Vi không quay đầu lại, trong lòng thậm chí không có chút áy náy nào, cho dù nàng biết tiếp theo Thẩm Tuệ Tâm có thể sẽ gặp chuyện gì, nhưng đây đều là do nàng ta tự mình chuốc lấy, không phải sao?
Nếu không phải nàng ta muốn dùng thủ đoạn này với người khác, nàng ta cũng sẽ không bị nàng đánh một gậy, đổi lấy vận mệnh thảm thương tiếp theo.
Có nhân tất có quả, nếu như nàng ta không đụng đến nàng, thật ra đời này nàng cũng không có ý định đi đối phó với nàng ta.
Chỉ tiếc, có đôi khi, lòng tham của con người không có giới hạn, Thẩm Tuệ Tâm muốn sinh một đứa con kế thừa tài sản của Bố Ngự Đình, đời trước không có hy vọng, đời này...cũng không thể trông đợi gì nữa.
Nam nhân canh cửa sau khi Trương Vi Vi rời đi, cũng không chú ý nhiều đến diện mạo người trên giường, chỉ vác Thẩm Tuệ Tâm cho vào bao tải rồi mang ra ngoài, sau đó đánh một chiếc xe ngựa rời đi, sau đó cầm một túi ngân lượng từ từ đi về.
Vừa đi, nam nhân vừa nói: " Chậc! Mỹ nhân như vậy mà không chơi một lần thật lãng phí, còn không bằng để cho ta bán cho tam nương, tam nương chuyên lo việc buôn bán của ngọn núi này, nam nhân trên núi không tìm được cô nương, vậy không bằng để tam nương tìm vài cô nương đi, lại nói, mỗi lần tam nương đều đi rất xa, nữ nhân kia không còn khả năng quay về nữa, mà ta cầm ngân lượng còn có thể đi thưởng xuân lâu vài lần, không phải như vậy còn lời hơn sao?"
Nam nhân cười cười, ngay cả cửa cũng không đi vào, thậm chí còn cao hứng xoa đầu hài tử đứng ven đường sững sờ nhìn hắn, vừa đi vừa hát.
Ai nha! Mối làm ăn tốt như vậy, nếu như có nhiều thêm vài nữ nhân như vậy thì càng tốt!
Lúc này Bố Ngự Đình tìm được chỗ ở của đám người bắt cóc, bởi vì đám người này cũng không đặc biệt che dấu hành tung, lại có nhiều người chú ý đến bọn họ, thủ hạ của Bố Ngự Đình đi hỏi xung quanh, rất nhanh liền biết có một cô nương bị bọn họ bắt nhốt trong phòng, lại thấy bọn họ khiêng vật nặng, đại quản sự sau khi nhận được tin tức, lập tức phái người đi điều tra thử xem, xác định có vấn đề, lại cho người báo lại cho Bố Ngự Đình, chính mình liền mang theo người đi theo dõi.
Bọn họ đi theo một nam nhân dáng người thấp gầy đến bên ngoài một gian nhà gỗ, bên ngoài cửa cũng không có ai canh, cũng không biết vì sao, nam nhân kia nhìn bộ dạng có vẻ tức giận, vừa vào cửa không bao lâu liền vội vàng chạy ra, không biết là đang tìm cái gì.
Đại quản sự vẫn còn đang nghi ngờ, liền thấy Bố Ngự Đình mang theo người nhanh chóng đến đây.
Bố Ngự Đình toàn thân là y phục màu đen, mặt trầm như nước, trong tay cầm theo một cây roi, vừa thấy đại quản sự, lập tức xoay người xuống ngựa, tiếp theo cũng không quản hỏi rõ hay chưa, trực tiếp dùng roi quất người, đánh ngã nam nhân kia xuống đất.
"Người của ta đâu?" Hắn từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt tràn đầy sát ý băng lãnh.
Chuyện hôm nay đã đụng đến nghịch lân của hắn, hắn không thể chịu được có người ra tay với thân nhân của hắn, đặc biệt là bảo bối hắn nâng trên tay.
Cho nên hôm nay bất kể xảy ra chuyện gì, ở trong mắt bọn họ không khác người chết là mấy, chẳng qua là chết kiểu gì mà thôi, trong đầu nghĩ như vậy, hắn xuống tay càng không chút lưu tình.
Người nọ thấy Bố Ngự Đình tìm đến cửa nhanh như vậy, biết không thể nói dối, huống hồ hắn cũng không có tâm tư đó, bởi vì roi không ngừng đánh lên người, khiến cho hắn đau đớn chỉ biết quay cuồng khóc thét.
Xung quanh đều là người của Bố Ngự Đình, làm thành một vòng tròn, tất cả mọi người lạnh lùng nhìn hắn, người dân bên cạnh vây quanh xe, lại không dám tiến đến gần.
Đại quản sự mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, làm như không nhìn thấy nam nhân bị đánh cả người đầy máu, trường hợp như vậy, dù không quen cũng thành quen rồi.
Nam nhân kia vừa khóc vừa nói: "Ta không biết, là nữ nhân tên Thẩm Tuệ Tâm bảo chúng ta làm vậy, chúng ta chỉ là đồng hương, nàng ta tìm tới chúng ta, nói tuyệt đối không có vấn đề gì, nên ta mới...A..."
Thẩm Tuệ Tâm? Bố Ngự ĐÌnh lạnh lùng nhớ kỹ cái tên này, vẻ mặt càng thêm âm trầm, một roi lại tiếp một roi, đánh người đến mức bong da tróc thịt.
Được lắm, hắn còn chưa tìm tới tình sổ, những người này lại liên tiếp đụng đến hắn, quả thật là cho rằng hắn là lão hổ bị nhổ răng, chỉ có thể kêu meo meo thôi sao?
"Người bị trói đâu?" Bố Ngự Đình chỉ cần đáp án này.
"Ta...ta cũng không biết, vừa mới đánh ngất, chúng là liền trói người ném vào đây, sau đó ta ra ngoài hỏi thăm tin tức, không nghĩ tới quay về đã không thấy người đâu, tên trong coi cũng không thấy nữa."
Bố Ngự Đình vô cùng nôn nóng, hắn nhíu chặt lông mày, nhìn người đang thở dốc trên mặt đất, tiếp tục ép hỏi: "Có thể là đã thay đổi chỗ mà không nói cho ngươi biết không?"
"A! Phu nhân, bị trói như vậy mà vẫn thư thái được sao?" Thẩm Tuệ Tâm tháo mũ che mặt xuống bày ra bộ dạng quan tâm, phối hợp với ánh mắt âm lãnh, thật sự là nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Trương Vi Vi chưa quên trong miệng mình còn đang bị nhét vải, cũng không định để lộ ra việc mình đã được tháo được dây trói, chỉ dùng ánh mắt trào phúng trừng mắt nhìn nàng ta, dùng khóe mắt liếc nhìn cánh cửa mở một nửa, bên ngoài hình như không có tiếng người đi lại, trong lòng nàng liền có một kế hoạch.
Thẩm Tuệ Tâm không có được câu trả lời, chỉ che miệng cười, sau đó tiến lên phía trước, đưa tay đến bên miệng này, như là muốn bỏ miếng vải trong miệng nàng ra, kết quả là tay vừa mới chạm vào mặt Trương Vi Vi lập tức vung lên, một cái tát hạ xuống má của nàng.
"Phu nhân, đây là cảm tạ phần thưởng ngày ấy của người." Thẩm Tuệ Tâm cười vô cùng ôn nhu, nhưng lời nói ra lại đặc biệt độc ác.
"A, ta đã quên mất trong miệng của phu nhân vẫn còn bị nhét vải!" Lần này nàng ta vừa hưởng thụ cảm giác người thắng cuộc, vừa tùy ý rút miếng vải rách kia ra, sau đó trở tay tát một cái nữa.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai cái tát kia đặc biệt vang dội, Trương Vi Vi bị đánh hai lần, sắc mặt vẫn không có chút thay đổi, vẫn như cũ dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng ta.
"Sao không nói câu nào? Không phải bình thường ngươi nói giỏi lắm sao?"
Trương Vi Vi cười lạnh nói: "Người bình thường sẽ nói chuyện với một con chó sao? Vậy thì không phải là tự hạ thấp bản thân sao?"
Nghe vậy, nháy mắt gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Tuệ Tâm trở nên vặn vẹo, liên tiếp hít sâu mấy cái, mới khôi phục lại vẻ mặt ôn nhu, không còn hung dữ như vừa nãy nữa.
"Hừ! Ngươi cũng không cần vịt chết còn cứng mỏ, kết cục tiếp theo của ngươi sẽ thê thảm đến mức ngươi tuyệt đối chưa từng nghĩ đến!"
"Thê thảm?" Trương Vi Vi nghĩ thầm, ngươi đã từng xem qua Hoàn Châu cách cách rồi sao? Ngươi đã xem qua cái gọi là ngược văn sao? Ngươi biết cái gì gọi là ngược đến thâm sâu không oán sao?
Ngươi là ngươi cổ đại chưa thử qua châm ngón tay của Dung ma ma, chưa thử qua cái gọi là thập đại khổ hình, sao hiểu được thế nào là thê thảm?
Thẩm Tuệ Tâm còn tưởng rằng nàng đang sợ, có lòng tốt nói: "Đợi một chút sẽ đưa ngươi đến trên giường của một nam nhân khác, sau đó khi Bố Ngự Đình mang ngân lượng đến, ngươi không còn giá trị lợi dụng nữa sẽ trực tiếp nhét ngươi vào bao ném xuống sông, sao nào, đó chính là phương pháp tốt mà ta đã nghĩ rất lâu."
"A." Trương Vi Vi cảm thấy vô cùng bất lực, bởi vì cách này thật sự quá bình thường, nàng dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng ta.
Thẩm Tuệ Tâm không chú ý tới sự biến hóa trong ánh mắt của nàng, vẫn đắc ý như cũ nói: "Chờ ngươi chết đi, ta có cô làm chủ, rất nhanh liền lên làm chính thất, đứa con của ngươi ta sẽ ném đi, sau đó sinh một hài tử đem tất cả tài sản của Bố gia nắm trong tay, ta..." Sẽ trở thành nữ nhân giàu có nhất thành.
Câu nói vô nghĩa của nàng ta còn chưa xong, đã bị Trương Vi Vi dùng cây gậy gỗ nắm trong tay đánh ngất xỉu, ngã thẳng xuống giường gỗ.
Trương Vi Vi thở dài, sau đó đắc ý nói: "Muốn làm người xấu, phải hiểu điều đầu tiên là không thể nói nhiều vô ích."
Cho nên mới nói trên tivi và điện ảnh vẫn là cần có sự giúp đỡ, nhớ phải mang theo tùy tùng, có một người bên cạnh thì mới có thể nói nhiều được.
Nàng nhanh chóng hoán đổi y phục của mình và Thẩm Tuệ Tâm, trói lại, sau đó nhét vải rách vào miệng Thẩm Tuệ Tâm, làm loạn tóc của nàng ta, lấy chút bụi đất bôi lên mặt nàng ta, để tránh bị người phát hiện quá nhanh, sau đó nàng cầm lấy mũ che mặt đội vào.
May mắn dáng người của hai người không khác nhau nhiều, sau khi nàng đi ra ngoài, cũng chỉ nhìn nam nhân đứng bên ngoài canh chừng một cái, thấy bọn họ không phát hiện điều gì cả.
Trương Vi Vi không quay đầu lại, trong lòng thậm chí không có chút áy náy nào, cho dù nàng biết tiếp theo Thẩm Tuệ Tâm có thể sẽ gặp chuyện gì, nhưng đây đều là do nàng ta tự mình chuốc lấy, không phải sao?
Nếu không phải nàng ta muốn dùng thủ đoạn này với người khác, nàng ta cũng sẽ không bị nàng đánh một gậy, đổi lấy vận mệnh thảm thương tiếp theo.
Có nhân tất có quả, nếu như nàng ta không đụng đến nàng, thật ra đời này nàng cũng không có ý định đi đối phó với nàng ta.
Chỉ tiếc, có đôi khi, lòng tham của con người không có giới hạn, Thẩm Tuệ Tâm muốn sinh một đứa con kế thừa tài sản của Bố Ngự Đình, đời trước không có hy vọng, đời này...cũng không thể trông đợi gì nữa.
Nam nhân canh cửa sau khi Trương Vi Vi rời đi, cũng không chú ý nhiều đến diện mạo người trên giường, chỉ vác Thẩm Tuệ Tâm cho vào bao tải rồi mang ra ngoài, sau đó đánh một chiếc xe ngựa rời đi, sau đó cầm một túi ngân lượng từ từ đi về.
Vừa đi, nam nhân vừa nói: " Chậc! Mỹ nhân như vậy mà không chơi một lần thật lãng phí, còn không bằng để cho ta bán cho tam nương, tam nương chuyên lo việc buôn bán của ngọn núi này, nam nhân trên núi không tìm được cô nương, vậy không bằng để tam nương tìm vài cô nương đi, lại nói, mỗi lần tam nương đều đi rất xa, nữ nhân kia không còn khả năng quay về nữa, mà ta cầm ngân lượng còn có thể đi thưởng xuân lâu vài lần, không phải như vậy còn lời hơn sao?"
Nam nhân cười cười, ngay cả cửa cũng không đi vào, thậm chí còn cao hứng xoa đầu hài tử đứng ven đường sững sờ nhìn hắn, vừa đi vừa hát.
Ai nha! Mối làm ăn tốt như vậy, nếu như có nhiều thêm vài nữ nhân như vậy thì càng tốt!
Lúc này Bố Ngự Đình tìm được chỗ ở của đám người bắt cóc, bởi vì đám người này cũng không đặc biệt che dấu hành tung, lại có nhiều người chú ý đến bọn họ, thủ hạ của Bố Ngự Đình đi hỏi xung quanh, rất nhanh liền biết có một cô nương bị bọn họ bắt nhốt trong phòng, lại thấy bọn họ khiêng vật nặng, đại quản sự sau khi nhận được tin tức, lập tức phái người đi điều tra thử xem, xác định có vấn đề, lại cho người báo lại cho Bố Ngự Đình, chính mình liền mang theo người đi theo dõi.
Bọn họ đi theo một nam nhân dáng người thấp gầy đến bên ngoài một gian nhà gỗ, bên ngoài cửa cũng không có ai canh, cũng không biết vì sao, nam nhân kia nhìn bộ dạng có vẻ tức giận, vừa vào cửa không bao lâu liền vội vàng chạy ra, không biết là đang tìm cái gì.
Đại quản sự vẫn còn đang nghi ngờ, liền thấy Bố Ngự Đình mang theo người nhanh chóng đến đây.
Bố Ngự Đình toàn thân là y phục màu đen, mặt trầm như nước, trong tay cầm theo một cây roi, vừa thấy đại quản sự, lập tức xoay người xuống ngựa, tiếp theo cũng không quản hỏi rõ hay chưa, trực tiếp dùng roi quất người, đánh ngã nam nhân kia xuống đất.
"Người của ta đâu?" Hắn từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt tràn đầy sát ý băng lãnh.
Chuyện hôm nay đã đụng đến nghịch lân của hắn, hắn không thể chịu được có người ra tay với thân nhân của hắn, đặc biệt là bảo bối hắn nâng trên tay.
Cho nên hôm nay bất kể xảy ra chuyện gì, ở trong mắt bọn họ không khác người chết là mấy, chẳng qua là chết kiểu gì mà thôi, trong đầu nghĩ như vậy, hắn xuống tay càng không chút lưu tình.
Người nọ thấy Bố Ngự Đình tìm đến cửa nhanh như vậy, biết không thể nói dối, huống hồ hắn cũng không có tâm tư đó, bởi vì roi không ngừng đánh lên người, khiến cho hắn đau đớn chỉ biết quay cuồng khóc thét.
Xung quanh đều là người của Bố Ngự Đình, làm thành một vòng tròn, tất cả mọi người lạnh lùng nhìn hắn, người dân bên cạnh vây quanh xe, lại không dám tiến đến gần.
Đại quản sự mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, làm như không nhìn thấy nam nhân bị đánh cả người đầy máu, trường hợp như vậy, dù không quen cũng thành quen rồi.
Nam nhân kia vừa khóc vừa nói: "Ta không biết, là nữ nhân tên Thẩm Tuệ Tâm bảo chúng ta làm vậy, chúng ta chỉ là đồng hương, nàng ta tìm tới chúng ta, nói tuyệt đối không có vấn đề gì, nên ta mới...A..."
Thẩm Tuệ Tâm? Bố Ngự ĐÌnh lạnh lùng nhớ kỹ cái tên này, vẻ mặt càng thêm âm trầm, một roi lại tiếp một roi, đánh người đến mức bong da tróc thịt.
Được lắm, hắn còn chưa tìm tới tình sổ, những người này lại liên tiếp đụng đến hắn, quả thật là cho rằng hắn là lão hổ bị nhổ răng, chỉ có thể kêu meo meo thôi sao?
"Người bị trói đâu?" Bố Ngự Đình chỉ cần đáp án này.
"Ta...ta cũng không biết, vừa mới đánh ngất, chúng là liền trói người ném vào đây, sau đó ta ra ngoài hỏi thăm tin tức, không nghĩ tới quay về đã không thấy người đâu, tên trong coi cũng không thấy nữa."
Bố Ngự Đình vô cùng nôn nóng, hắn nhíu chặt lông mày, nhìn người đang thở dốc trên mặt đất, tiếp tục ép hỏi: "Có thể là đã thay đổi chỗ mà không nói cho ngươi biết không?"