Hổ Tử trầm ngâm nửa ngày nói: "Chu Tấn"
Tư Mã Tuấn thầm nghĩ: "Đúng vậy, lão luôn phản đối khai chiến, hơn nữa lão lại là chú ruột của Vân Tử Liệt. Để lão khuyên bảo Chiêu vương là thích hợp nhất"
Hổ Tử lại nói: "Yêu cầu của Chiêu vương đến chính ta cũng thấy không hợp lý, Tiểu Nguyệt nhà ta vừa không phải thế gia vọng tộc cũng không phải công chúa, tại sao phải đi hòa thân, xét khía cạnh nào cũng không thể nào nói nổi"
Vân Tử Xung sắc mặt tối sầm lại thấp giọng thì thào: "Đúng vậy! Nàng vốn cũng không muốn làm thế gia vọng tộc hay công chúa gì cả"
Tư Mã Tuấn nói: "Hiện giờ hôn sự của Minh Tuệ cùng Vân Tử Liệt chắc chắn không thành, thế nhưng nếu ngươi và Chu Nhược có thể đại hôn......"
Vẫn chưa nói xong, Vân Tử Xung lập tức dồn dập xen lời: "Cậu đừng nói nữa, nếu ta cưới người khác, chỉ sợ đời này ta sẽ mất đi Tiểu Nguyệt, việc này ta làm sao có thể làm. Hiện giờ nghĩ lại, ta thật sự đã phụ Tiểu Nguyệt, ngày nàng cập kê, chính miệng ta từng nói, nguyện một lòng vì người, nếu cưới người khác, cho dù bất đắc dĩ, cũng vẫn là nuốt lời. Lúc này tỉnh táo nghĩ lại, với kiêu ngạo của Tiểu Nguyệt, làm sao có thể nguyện ý cùng người khác hầu chung một chồng. Từ nhỏ đến lớn nàng đối với chuyện ba vợ bốn nàng hầu đều phản cảm và mâu thuẫn, ta vậy mà đã quên điểm ấy"
Sắc mặt Tư Mã Tuấn càng thay đổi: "Nha đầu Tiểu Nguyệt kia có chút không nói lý, nam nhân từ xưa đến nay đều không phải như vậy sao, huống chi địa vị Tử Xung còn là Thái tử cao quý, tương lai sẽ làm vua một nước, chẳng lẽ cưới nàng rồi, hậu cung tương lai cũng chỉ có thể có mình nàng. Không thể nói như vậy"
Hổ Tử cúi đầu không nói, dù trong lòng hướng về muội muội mình, nhưng hắn cũng hiểu được Tư Mã Tuấn nói rất có lý, huống hồ thân phận Tử Xung là như vậy, nhưng nghĩ đến tâm trạng muội muội mấy năm gần đây, lại ngẩng đầu nhìn hai người nói: "Hiện tại nói điều này cũng không có nghĩa nữa, không phải ta thiên vị muội muội mình, Tiểu Nguyệt nàng biết điều này Thái tử điện hạ làm không được, thế nên chẳng phải ngay cả vị trí chánh phi cũng không làm sao. Muội muội ta sẽ không làm khó người khác đâu, hiện giờ nàng nếu đi chu du rồi, các ngươi liền thuận theo nàng đi, nếu nàng gả tiến cung thì cha mẹ và ta cũng không vui vẻ gì "
Tư Mã Tuấn trợn mắt nhìn hắn nói: "Mọi việc nếu có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi, nhưng Vân Tử Liệt hiện giờ lại cố ý muốn nàng, lấy tính tình bá đạo của Vân Tử Liệt, chuyện này sao có thể giải quyết dễ vậy"
Hổ Tử khoát tay nói: "Ai cũng không biết nàng đi đâu, chẳng lẽ y còn có thể làm gì khác, trước đó người huỷ hôn trước cũng là y, theo lý thì chúng ta mới là người không phải lo sợ"
Tư Mã Tuấn không khỏi bật cười: "Ngươi không nghĩ xem người như Vân Tử Liệt khi nào thì nói lý lẽ chứ, chỉ cần y dựa vào đội quân phương Bắc tinh nhuệ, nhanh nhẹn dũng mãnh thôi"
Hổ Tử yên lặng, đúng vậy, thứ trong tay y có thể mở núi phá đá, nếu một khi dùng để đánh giặc, có thể thấy trước hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Vân Tử Xung nói: "Hiện giờ hãy tìm nha đầu kia trước, ta lo nàng một thân một mình ở ngoài, nếu sinh bệnh sẽ như thế nào", trong giọng nói là nồng đậm lo lắng cùng đau lòng: "Từ khi nàng sáu tuổi, ăn uống của nàng đều do ta tự mình lo, nay ở ngoài dãi gió dầm sương, làm sao nàng chịu được”
Hổ Tử xì bật cười một tiếng, nhìn Vân Tử Xung lắc đầu bảo: "Cái này chỉ sợ ngươi lo lắng thừa, ngươi đã quên trước khi gặp ngươi, tình cảnh nhà của chúng ta như thế nào sao. Sinh hoạt ăn uống thường ngày Tiểu Nguyệt thường không quá coi trọng, nếu sinh bệnh, ngươi quan tâm quá nên loạn trí chăng, đã quên chính nàng là đại phu, sao có thể khiến chính mình sinh bệnh a. Ngược lại, ta cảm thấy tình thế bây giờ nàng không nên quay về, chẳng thế thì Chiêu vương sao dễ dàng trở về như thế, chắc chắn sẽ mang Tiểu Nguyệt đi, đến lúc đó còn thì sao, chẳng lẽ muốn lập tức khai chiến, như vậy Tiểu Nguyệt chẳng phải trở thành hồng nhan họa thủy, tội nhân thiên cổ "
Vân Tử Xung thở dài: "Cũng được, đợi ta xử lý những thứ này, sẽ tự mình tìm nàng". Nói đến đây, nhìn Tư Mã Tuấn lại tiếp: "Thật ra, làm Thái tử hay làm Hoàng đế từ trước đến nay đều không phải mong muốn của ta. Thế nhưng đây lại là ý của mẫu hậu, cậu có biết tại sao người lại căm hận Vân Tử Liệt như thế không?"
Ánh mắt Tư Mã Tuấn nhảy dựng, yếu ớt đáp: "Đã nhiều năm như vậy, tỷ tỷ vẫn mãi không quên được"
Tư Mã Tuấn không khỏi nhớ tới một tràng yêu hận khúc mắc của nhiều năm trước kia, tính ra tình trạng loạn lạc của Nghiêu Quốc hiện giờ, nguyên nhân dường như khởi nguồn từ trận khúc mắc kia, cúi đầu thở dài: "Những chuyện này ta cũng không thể kể hết ngươi nghe được, dù sao ai cũng có đúng có sai, tính cách hiện giờ của Vân Tử Liệt cũng do khi y còn bé phải sống đầu đường xó chợ cùng cuộc sống cực khổ mà tạo ra"
Tư Mã Tuấn thanh âm nhẹ nhàng chầm chậm mà trầm trọng, Vân Tử Xung bất giác nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa sổ đêm càng sâu, ánh trăng sáng ngời chiếu rọi từng cây cỏ trong viện, một vùng trống rỗng dịu êm, trên bầu trời đêm có rất nhiều sao, như đôi mắt tinh nghịch của Tiểu Nguyệt. Nha đầu, tối nay ngươi ở nơi nào, liệu có biết ta đang nhớ ngươi. Gió đêm từ từ thổi qua, một tràng âm xào xạc, tựa như lời thì thầm, cũng tựa như tiếng cọ xát của lá cây.
Phía cuối sông Tinh Nguyệt có một trấn nhỏ, tên rất đẹp kêu Trấn Cầu Vồng. Nghe người dân nơi này kể, sau khi mưa xuống sông Tinh Nguyệt, sẽ xuất hiện cầu vồng rất hoa mỹ, vô cùng mỹ lệ, vì vậy được gọi là trấn Cầu Vồng, nghe bảo là do thần tiên trên trời đối với trấn nhỏ hết sức ưu ái, mới có thể tô điểm cho trấn nhỏ như vậy. Khi nghe được chuyện này, Tiểu Nguyệt không khỏi lắc đầu bật cười, sông này vốn không có núi cao ngăn ánh sáng mặt trời chiếu xuống, mà mọi người trong trấn còn sống bằng nghề gieo trồng lê, có thể nói xanh hoá cực kỳ tốt. Không khí được tinh lọc vô cùng sạch sẽ, bầu trời dường như cao xanh hơn so với nơi khác, đầy đủ điều kiện hình thành cầu vồng, xuất hiện cầu vồng cũng không hiếm lạ.
Hách Liên Chi vốn tưởng rằng nghe được truyền thuyết như vậy, Tiểu Nguyệt sẽ mơ mộng như tất cả cô gái khác, nhưng miệng nàng lại hiện lên một ý cười có chút cổ quái, vội mở miệng hỏi: "Ngươi cảm thấy truyền thuyết này không đáng tin ư?"
Tiểu Nguyệt lắc lắc đầu nói: "Không phải không đáng tin mà căn bản là không có khả năng, trên đời này làm gì có thần tiên, chỉ là mọi người phán đoán thôi"
Hách Liên Chi nhẹ nhàng lắc lắc quạt giấy nói: "Nếu không phải lọt vào mắt xanh của thần tiên trên trời, vì sao chỉ có nơi này mới có thể xuất hiện cầu vồng sau mỗi cơn mưa"
Tiểu Nguyệt nở nụ cười đáp: "Cho dù ta nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu "
"Ngươi cứ nói, cho dù ta chậm hiểu, ngươi cũng cần phải cho ta cơ hội mở mang kiến thức chứ, không phải sao"
Tiểu Nguyệt không khỏi bật cười, cùng Hách Liên Chi trôi theo hạ lưu sông, chỉ có hai ngày, lại giống như tìm được sự ăn ý trước kia ở Uyển thành. Hách Liên Chi là làn gió thú vị u nhã, chu đáo săn sóc, hơn nữa y lại không có sự cao ngạo của những con cháu gia đình danh môn, mà hết sức bình dị gần gũi, kiến thức rộng rãi khiến người ở cạnh y rất thoải mái. Thật sự giống như một khối ngọc Hoà Điền cực phẩm, ôn nhuận sáng bóng, có thể nói quân tử Như Ngọc, như cắt như gọt, như giũa như mài.
Đêm đó dọc theo hạ lưa sông, đến lúc bình minh hai người liền lên bờ, quyết định đi đường bộ, Tiểu Nguyệt muốn đi nhìn thử phương Bắc, đương nhiên trong lòng vẫn tồn tại ý nghĩ tránh né Vân Tử Xung. Tiểu Nguyệt biết, cho dù mình trong thư mình viết rất khẩn thiết, coi hiểu biết của hắn đối với văn thơ, có lẽ chỉ sợ hắn càng thêm tức giận mà thôi, chắc chắn sẽ phái người hoặc tự thân xuất mã tới tìm mình, mà hiện giờ không phải thời cơ để cả hai gặp mặt. Về phương diện khác mà nói, kiếp trước Tiểu Nguyệt sinh ra và lớn lên ở phương Bắc, chính mình cũng muốn đến xem, có chút tương tự nào hay không.
Vì vậy hai người lên bờ ở trấn Cầu Vồng, trấn nhỏ rất đẹp, rất nhiều nơi trồng cây lê, cơ hồ tất cả trấn nhỏ khắp nơi đều là lê. Hiện giờ đã qua kỳ nở hoa, Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi đã bỏ lỡ, hoa lê như tuyết cảnh đẹp như mây khói. Trên cành đã xuất hiện vài quả lê nho nhỏ, như từng quả anh đào xanh nhạt gắn trên cành lá, trái lại lại có hương vị khác. Hai người tìm quán trọ dừng chân, tiểu nhị là người nhiệt tình, nói kể cho bọn họ truyền thuyết cầu vồng, còn thề son sắt nơi này không quá vài ngày sẽ có một trận mưa rơi xuống, không bằng ở nơi này nhìn cầu vồng xong rồi hãy đi, nghe nói có thể mang đến vận khí tốt.
Hai người đương nhiên không để ý những thứ này, bất quá cũng không có việc gì quan trọng, vì vậy cũng dừng bước ở đây. Đợi hai ngày, mặt trời trên cao chiếu rọi, không có dấu hiệu nào là sắp mưa, thế nhưng không khí không hề oi bức mà cực kỳ mát mẻ, dù sao cũng mới tháng năm. Gần chạng vạng, hai người tại phòng lớn ở khách điếm ăn cơm canh đơn giản, sau đó sóng vai tản bộ ven song. Phía sau khách điếm là đê sông Tinh Nguyệt, bên bờ liễu rủ thành hàng, gió sông thổi qua, vô cùng trong lành.
Hai người ở trên đường tản bộ, trong lúc vô tình nhắc tới đề tài cầu vồng, thái độ của Tiểu Nguyệt hiển nhiên gợi lên nhiều hứng thú cho Hách Liên Chi, thấy nàng nhẹ cười không nói, lại nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự biết, cầu vồng nơi này là như thế nào "
Tiểu Nguyệt nhìn mặt sông, giơ tay chỉa chỉa mặt trời treo cao ở không trung nói: "Trên thực tế là nó tạo thành "
Hách Liên Chi kinh ngạc nói:"Ngươi nói cầu vồng cùng mặt trời có quan hệ" sau khi kinh ngạc, Hách Liên Chi nở nụ cười, lắc lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không tin, tuy đều ở trên trời, nhưng không liên quan đâu"
Tiểu Nguyệt mỉm cười, chỉa chỉa mặt nước nói: "Ngươi xem mặt trời chiếu trên mặt nước ánh lên cái gì, nhìn từ xa có phải cũng nhiều màu sắc rực rỡ hay không"
Hách Liên Chi nghiêng đầu nhìn lại, quả thật, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt sông Tinh Nguyệt nổi lên một dải sáng bảy màu, trông rất mỹ lệ. Tiểu Nguyệt nói: "Sở dĩ sau cơn mưa mới có cầu vồng, nguyên nhân là do đây, mưa mới dứt, trên bầu trời còn rất nhiều giọt nước mưa, đương nhiên những giọt nước mưa này chúng ta nhìn không thấy, bởi vì nó cực kỳ nhỏ bé, chúng ta chỉ có thể cảm giác được khí trời mát rượi. Ánh mặt trời xuyên qua muôn vàn giọt nước mưa ở không trung, giống như chiếu vào trên mặt nước vậy, sẽ phát ra ánh sáng đó là cầu vồng, bởi vì góc độ không giống nhau, cho nên độ rộng của cầu vồng cũng không giống nhau."
Hách Liên Chi giật mình nhìn nàng nói: "Những thứ này ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, cũng không thấy trong quyển sách nào, làm sao ngươi biết?"
Tiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái nói: "Đây là bí mật của ta, về sau sẽ nói cho ngươi đi"
Hách Liên Chi không khỏi bật cười nhẹ: "Nói như vậy chỉ cần sau cơn mưa, vô luận ở đâu, đều có thể thấy cầu vồng. Nhưng ta ở Nhật thành, đa số đều không thấy, chỉ có ngẫu nhiên tại Thuấn hoa viện mới có thể nhìn thấy"
Tiểu Nguyệt nói: "Cái này cũng phải có điều kiện, đầu tiên mặt trời phải trái ngược với phương hướng xuất hiện cầu vồng. Thế nên theo quy luật mặt trời mọc ở phía đông lặn về phía tây, sáng sớm cầu vồng sẽ xuất hiện tại phía tây, hoàng hôn cầu vồng xuất hiện ở phía đông, thêm nữa không khí phải trong lành, như ở trấn nhỏ này, đều là cây lê, cây cối có thể lọc sạch không khí, cho nên nơi này sau mỗi cơn mưa mới có thể xuất hiện cầu vồng"
Đang nói, trời đột nhiên tối hù, một mảnh mây che lấp mặt trời, theo tầng mây càng lâu càng dày, mắt thấy mưa sắp rơi xuống, Hách Liên Chi đưa tay giữ chặt Tiểu Nguyệt nói: "Phía trước bờ sông có một quán trà, chúng ta đi nơi đó dùng trà trú mưa "
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, ước chừng phía trước một trăm mét, có một quán trà, vì thế gật gật đầu. Mưa nói đến là đến, hai người vừa mới vào quán trà, mưa to liền rơi xuống, tiểu nhị ở quán trọ kia đã từng nói, trời mưa ở đây rất lớn, nhưng cực kỳ ngắn, đều là một trận rồi một trận nối tiếp. Tiểu Nguyệt không khỏi nhớ tới thời tiết ở Nghiễm Châu kiếp trước, trời nhiều mưa ngẫu nhiên sẽ có một trận mưa rào, so với nơi này cũng cực kỳ giống. Chủ quán trà là một đôi vợ chồng già, rất sạch sẽ nhưng buôn bán cũng rất ít khách, tính cả Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi cũng chỉ có ba bàn khách. Trà ở đây tuy thật bình thường, nhưng có quả lê làm trà bánh, chua chua ngọt ngọt ăn cực kỳ ngon, Tiểu Nguyệt rất thích.
Quả nhiên chưa uống hết quá ly trà nhỏ, mưa liền ngừng, sau khi mặt trời xuất hiện, khách trú mưa ngồi bàn bên cạnh nói: "Nhìn kìa, cầu vồng xuất hiện"
Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi đi ra quán trà, nhìn lên trời, phía đông bầu trời quả nhiên xuất hiện cầu vồng, theo thứ tự đỏ cam vàng lục lam tràm tím trải dài, vô cùng mỹ lệ, Hách Liên Chi nói: "Quả nhiên sắp hoàng hôn thì ở phía đông"
Một ông cụ đang dùng trà đang đứng xem, nghe được Hách Liên Chi nói, vội bảo: "Cầu vồng ở trấn Cầu Vồng của chúng ta, sáng sớm ở phía tây, chạng vạng lại về phía đông, xem ra thần tiên trên trời cũng là phân sớm muộn như chúng ta "
Tiểu Nguyệt không khỏi bật cười, người cổ đại thật sự rất dễ gạt gẫm, những chuyện không thể giải thích thì cơ bản đều quy về quỷ thần, bất quá thay đổi góc độ suy nghĩ, nghe như thế này thì tuyệt hơn, tựa như chính mình biết rõ nguyên nhân cầu vồng xuất hiện, nhưng khi vừa thấy nó, vẫn cảm thấy đặc biệt thần kỳ và cảm động, chuyện này có khi mơ hồ mới trở nên đẹp hơn, không phải sao? Thế nhưng cầu vồng tuy đẹp đẽ lại vô cùng ngắn ngủi, chỉ chốc lát lại biến mất trong không trung, làm Tiểu Nguyệt không khỏi nhớ tới thời điểm mình cập kê, đêm mà Tử Xung vì nàng bắn pháo hoa, khoảnh khắc đẹp chỉ trong chớp mắt. Nàng cúi đầu thở dài, có lẽ sau này hắn sẽ cùng Chu Nhược và Tư Mã Ngọc Kiều ngắm pháo hoa.
Hách Liên Chi lặng lẽ đánh giá sắc mặt có chút tối nhạt của nàng, tuy nàng không nói, Hách Liên Chi cũng có thể đoán được, nàng có lẽ đang nghĩ đến Vân Tử Xung, con ngươi chợt loé, y nói: "Thật kỳ lạ, cầu vồng đẹp như vậy, lại rất ít câu thơ ngâm vịnh về nó, ngươi có nghe qua bài thơ nào viết về nó không"
Bị Hách Liên Chi gõ quạt lên đầu, tâm trạng Tiểu Nguyệt rút đi ảm đạm, phút chốc thoải mái, thật sự nghĩ nghĩ nói: "Rất ít, nhưng ta nhớ trước kia có xem qua một đoạn, bên trong có hai câu viết thế này. Đỏ cam vàng lục lam tràm tím, lụa màu ai vẫy múa ngang trời. Cũng coi như viết về cầu vồng đi"
Hách Liên Chi nặng phục nói: "Đỏ cam vàng lục lam tràm tím, lụa màu ai vẫy múa ngang trời. Tuy miêu tả hơi trắng trợn nhưng lại mang một loại khí thế khó thể nói lên lời, sau nữa là gì?"
Tiểu Nguyệt gãi gãi đầu nói: "Phía sau nhớ không ra"
Đôi mắt vội vàng chớp động mấy cái, lộ ra nét nghịch ngợm đáng yêu hiếm thấy, Hách Liên Chi không khỏi cười nhẹ, giơ quạt giấy trong tay lên nhẹ nhàng gõ gõ đầu nàng: “Thật hiếm, ta vẫn cảm thấy ngươi có trí nhớ siêu quần, chẳng thế thì sao có thể biết được nhiều chuyện đến vậy"
Tiểu Nguyệt vội vàng nói: "Ngươi đừng nói ta là tài nữ", nói xong lén lút nhìn hai bên một chút, kề sát vào tai Hách Liên Chi thấp giọng nói: "Nói thật với ngươi, danh hiệu nữ nhân tài ba này thật sự không hợp với ta, thật ra ta không biết gì cả, hơn nữa ta lại dốt đặc cán mai về thơ"
*2 câu thơ về cầu vồng thuộc bài Bồ Tát Man của Đại Bách Địa http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=24357
Đỏ, cam, vàng, biếc, xanh, lam, tía
Lụa màu ai vẫy ngang trời múa?
Mưa tạnh, bóng chênh chênh
Quan sơn lớp lớp xanh
Năm kia giao chiến dữ
Vách làng mưa đạn đổ
Trang điểm quan sơn này
Nay càng đẹp đẽ thay
Tư Mã Tuấn thầm nghĩ: "Đúng vậy, lão luôn phản đối khai chiến, hơn nữa lão lại là chú ruột của Vân Tử Liệt. Để lão khuyên bảo Chiêu vương là thích hợp nhất"
Hổ Tử lại nói: "Yêu cầu của Chiêu vương đến chính ta cũng thấy không hợp lý, Tiểu Nguyệt nhà ta vừa không phải thế gia vọng tộc cũng không phải công chúa, tại sao phải đi hòa thân, xét khía cạnh nào cũng không thể nào nói nổi"
Vân Tử Xung sắc mặt tối sầm lại thấp giọng thì thào: "Đúng vậy! Nàng vốn cũng không muốn làm thế gia vọng tộc hay công chúa gì cả"
Tư Mã Tuấn nói: "Hiện giờ hôn sự của Minh Tuệ cùng Vân Tử Liệt chắc chắn không thành, thế nhưng nếu ngươi và Chu Nhược có thể đại hôn......"
Vẫn chưa nói xong, Vân Tử Xung lập tức dồn dập xen lời: "Cậu đừng nói nữa, nếu ta cưới người khác, chỉ sợ đời này ta sẽ mất đi Tiểu Nguyệt, việc này ta làm sao có thể làm. Hiện giờ nghĩ lại, ta thật sự đã phụ Tiểu Nguyệt, ngày nàng cập kê, chính miệng ta từng nói, nguyện một lòng vì người, nếu cưới người khác, cho dù bất đắc dĩ, cũng vẫn là nuốt lời. Lúc này tỉnh táo nghĩ lại, với kiêu ngạo của Tiểu Nguyệt, làm sao có thể nguyện ý cùng người khác hầu chung một chồng. Từ nhỏ đến lớn nàng đối với chuyện ba vợ bốn nàng hầu đều phản cảm và mâu thuẫn, ta vậy mà đã quên điểm ấy"
Sắc mặt Tư Mã Tuấn càng thay đổi: "Nha đầu Tiểu Nguyệt kia có chút không nói lý, nam nhân từ xưa đến nay đều không phải như vậy sao, huống chi địa vị Tử Xung còn là Thái tử cao quý, tương lai sẽ làm vua một nước, chẳng lẽ cưới nàng rồi, hậu cung tương lai cũng chỉ có thể có mình nàng. Không thể nói như vậy"
Hổ Tử cúi đầu không nói, dù trong lòng hướng về muội muội mình, nhưng hắn cũng hiểu được Tư Mã Tuấn nói rất có lý, huống hồ thân phận Tử Xung là như vậy, nhưng nghĩ đến tâm trạng muội muội mấy năm gần đây, lại ngẩng đầu nhìn hai người nói: "Hiện tại nói điều này cũng không có nghĩa nữa, không phải ta thiên vị muội muội mình, Tiểu Nguyệt nàng biết điều này Thái tử điện hạ làm không được, thế nên chẳng phải ngay cả vị trí chánh phi cũng không làm sao. Muội muội ta sẽ không làm khó người khác đâu, hiện giờ nàng nếu đi chu du rồi, các ngươi liền thuận theo nàng đi, nếu nàng gả tiến cung thì cha mẹ và ta cũng không vui vẻ gì "
Tư Mã Tuấn trợn mắt nhìn hắn nói: "Mọi việc nếu có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi, nhưng Vân Tử Liệt hiện giờ lại cố ý muốn nàng, lấy tính tình bá đạo của Vân Tử Liệt, chuyện này sao có thể giải quyết dễ vậy"
Hổ Tử khoát tay nói: "Ai cũng không biết nàng đi đâu, chẳng lẽ y còn có thể làm gì khác, trước đó người huỷ hôn trước cũng là y, theo lý thì chúng ta mới là người không phải lo sợ"
Tư Mã Tuấn không khỏi bật cười: "Ngươi không nghĩ xem người như Vân Tử Liệt khi nào thì nói lý lẽ chứ, chỉ cần y dựa vào đội quân phương Bắc tinh nhuệ, nhanh nhẹn dũng mãnh thôi"
Hổ Tử yên lặng, đúng vậy, thứ trong tay y có thể mở núi phá đá, nếu một khi dùng để đánh giặc, có thể thấy trước hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Vân Tử Xung nói: "Hiện giờ hãy tìm nha đầu kia trước, ta lo nàng một thân một mình ở ngoài, nếu sinh bệnh sẽ như thế nào", trong giọng nói là nồng đậm lo lắng cùng đau lòng: "Từ khi nàng sáu tuổi, ăn uống của nàng đều do ta tự mình lo, nay ở ngoài dãi gió dầm sương, làm sao nàng chịu được”
Hổ Tử xì bật cười một tiếng, nhìn Vân Tử Xung lắc đầu bảo: "Cái này chỉ sợ ngươi lo lắng thừa, ngươi đã quên trước khi gặp ngươi, tình cảnh nhà của chúng ta như thế nào sao. Sinh hoạt ăn uống thường ngày Tiểu Nguyệt thường không quá coi trọng, nếu sinh bệnh, ngươi quan tâm quá nên loạn trí chăng, đã quên chính nàng là đại phu, sao có thể khiến chính mình sinh bệnh a. Ngược lại, ta cảm thấy tình thế bây giờ nàng không nên quay về, chẳng thế thì Chiêu vương sao dễ dàng trở về như thế, chắc chắn sẽ mang Tiểu Nguyệt đi, đến lúc đó còn thì sao, chẳng lẽ muốn lập tức khai chiến, như vậy Tiểu Nguyệt chẳng phải trở thành hồng nhan họa thủy, tội nhân thiên cổ "
Vân Tử Xung thở dài: "Cũng được, đợi ta xử lý những thứ này, sẽ tự mình tìm nàng". Nói đến đây, nhìn Tư Mã Tuấn lại tiếp: "Thật ra, làm Thái tử hay làm Hoàng đế từ trước đến nay đều không phải mong muốn của ta. Thế nhưng đây lại là ý của mẫu hậu, cậu có biết tại sao người lại căm hận Vân Tử Liệt như thế không?"
Ánh mắt Tư Mã Tuấn nhảy dựng, yếu ớt đáp: "Đã nhiều năm như vậy, tỷ tỷ vẫn mãi không quên được"
Tư Mã Tuấn không khỏi nhớ tới một tràng yêu hận khúc mắc của nhiều năm trước kia, tính ra tình trạng loạn lạc của Nghiêu Quốc hiện giờ, nguyên nhân dường như khởi nguồn từ trận khúc mắc kia, cúi đầu thở dài: "Những chuyện này ta cũng không thể kể hết ngươi nghe được, dù sao ai cũng có đúng có sai, tính cách hiện giờ của Vân Tử Liệt cũng do khi y còn bé phải sống đầu đường xó chợ cùng cuộc sống cực khổ mà tạo ra"
Tư Mã Tuấn thanh âm nhẹ nhàng chầm chậm mà trầm trọng, Vân Tử Xung bất giác nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài. Ngoài cửa sổ đêm càng sâu, ánh trăng sáng ngời chiếu rọi từng cây cỏ trong viện, một vùng trống rỗng dịu êm, trên bầu trời đêm có rất nhiều sao, như đôi mắt tinh nghịch của Tiểu Nguyệt. Nha đầu, tối nay ngươi ở nơi nào, liệu có biết ta đang nhớ ngươi. Gió đêm từ từ thổi qua, một tràng âm xào xạc, tựa như lời thì thầm, cũng tựa như tiếng cọ xát của lá cây.
Phía cuối sông Tinh Nguyệt có một trấn nhỏ, tên rất đẹp kêu Trấn Cầu Vồng. Nghe người dân nơi này kể, sau khi mưa xuống sông Tinh Nguyệt, sẽ xuất hiện cầu vồng rất hoa mỹ, vô cùng mỹ lệ, vì vậy được gọi là trấn Cầu Vồng, nghe bảo là do thần tiên trên trời đối với trấn nhỏ hết sức ưu ái, mới có thể tô điểm cho trấn nhỏ như vậy. Khi nghe được chuyện này, Tiểu Nguyệt không khỏi lắc đầu bật cười, sông này vốn không có núi cao ngăn ánh sáng mặt trời chiếu xuống, mà mọi người trong trấn còn sống bằng nghề gieo trồng lê, có thể nói xanh hoá cực kỳ tốt. Không khí được tinh lọc vô cùng sạch sẽ, bầu trời dường như cao xanh hơn so với nơi khác, đầy đủ điều kiện hình thành cầu vồng, xuất hiện cầu vồng cũng không hiếm lạ.
Hách Liên Chi vốn tưởng rằng nghe được truyền thuyết như vậy, Tiểu Nguyệt sẽ mơ mộng như tất cả cô gái khác, nhưng miệng nàng lại hiện lên một ý cười có chút cổ quái, vội mở miệng hỏi: "Ngươi cảm thấy truyền thuyết này không đáng tin ư?"
Tiểu Nguyệt lắc lắc đầu nói: "Không phải không đáng tin mà căn bản là không có khả năng, trên đời này làm gì có thần tiên, chỉ là mọi người phán đoán thôi"
Hách Liên Chi nhẹ nhàng lắc lắc quạt giấy nói: "Nếu không phải lọt vào mắt xanh của thần tiên trên trời, vì sao chỉ có nơi này mới có thể xuất hiện cầu vồng sau mỗi cơn mưa"
Tiểu Nguyệt nở nụ cười đáp: "Cho dù ta nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu "
"Ngươi cứ nói, cho dù ta chậm hiểu, ngươi cũng cần phải cho ta cơ hội mở mang kiến thức chứ, không phải sao"
Tiểu Nguyệt không khỏi bật cười, cùng Hách Liên Chi trôi theo hạ lưu sông, chỉ có hai ngày, lại giống như tìm được sự ăn ý trước kia ở Uyển thành. Hách Liên Chi là làn gió thú vị u nhã, chu đáo săn sóc, hơn nữa y lại không có sự cao ngạo của những con cháu gia đình danh môn, mà hết sức bình dị gần gũi, kiến thức rộng rãi khiến người ở cạnh y rất thoải mái. Thật sự giống như một khối ngọc Hoà Điền cực phẩm, ôn nhuận sáng bóng, có thể nói quân tử Như Ngọc, như cắt như gọt, như giũa như mài.
Đêm đó dọc theo hạ lưa sông, đến lúc bình minh hai người liền lên bờ, quyết định đi đường bộ, Tiểu Nguyệt muốn đi nhìn thử phương Bắc, đương nhiên trong lòng vẫn tồn tại ý nghĩ tránh né Vân Tử Xung. Tiểu Nguyệt biết, cho dù mình trong thư mình viết rất khẩn thiết, coi hiểu biết của hắn đối với văn thơ, có lẽ chỉ sợ hắn càng thêm tức giận mà thôi, chắc chắn sẽ phái người hoặc tự thân xuất mã tới tìm mình, mà hiện giờ không phải thời cơ để cả hai gặp mặt. Về phương diện khác mà nói, kiếp trước Tiểu Nguyệt sinh ra và lớn lên ở phương Bắc, chính mình cũng muốn đến xem, có chút tương tự nào hay không.
Vì vậy hai người lên bờ ở trấn Cầu Vồng, trấn nhỏ rất đẹp, rất nhiều nơi trồng cây lê, cơ hồ tất cả trấn nhỏ khắp nơi đều là lê. Hiện giờ đã qua kỳ nở hoa, Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi đã bỏ lỡ, hoa lê như tuyết cảnh đẹp như mây khói. Trên cành đã xuất hiện vài quả lê nho nhỏ, như từng quả anh đào xanh nhạt gắn trên cành lá, trái lại lại có hương vị khác. Hai người tìm quán trọ dừng chân, tiểu nhị là người nhiệt tình, nói kể cho bọn họ truyền thuyết cầu vồng, còn thề son sắt nơi này không quá vài ngày sẽ có một trận mưa rơi xuống, không bằng ở nơi này nhìn cầu vồng xong rồi hãy đi, nghe nói có thể mang đến vận khí tốt.
Hai người đương nhiên không để ý những thứ này, bất quá cũng không có việc gì quan trọng, vì vậy cũng dừng bước ở đây. Đợi hai ngày, mặt trời trên cao chiếu rọi, không có dấu hiệu nào là sắp mưa, thế nhưng không khí không hề oi bức mà cực kỳ mát mẻ, dù sao cũng mới tháng năm. Gần chạng vạng, hai người tại phòng lớn ở khách điếm ăn cơm canh đơn giản, sau đó sóng vai tản bộ ven song. Phía sau khách điếm là đê sông Tinh Nguyệt, bên bờ liễu rủ thành hàng, gió sông thổi qua, vô cùng trong lành.
Hai người ở trên đường tản bộ, trong lúc vô tình nhắc tới đề tài cầu vồng, thái độ của Tiểu Nguyệt hiển nhiên gợi lên nhiều hứng thú cho Hách Liên Chi, thấy nàng nhẹ cười không nói, lại nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự biết, cầu vồng nơi này là như thế nào "
Tiểu Nguyệt nhìn mặt sông, giơ tay chỉa chỉa mặt trời treo cao ở không trung nói: "Trên thực tế là nó tạo thành "
Hách Liên Chi kinh ngạc nói:"Ngươi nói cầu vồng cùng mặt trời có quan hệ" sau khi kinh ngạc, Hách Liên Chi nở nụ cười, lắc lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không tin, tuy đều ở trên trời, nhưng không liên quan đâu"
Tiểu Nguyệt mỉm cười, chỉa chỉa mặt nước nói: "Ngươi xem mặt trời chiếu trên mặt nước ánh lên cái gì, nhìn từ xa có phải cũng nhiều màu sắc rực rỡ hay không"
Hách Liên Chi nghiêng đầu nhìn lại, quả thật, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt sông Tinh Nguyệt nổi lên một dải sáng bảy màu, trông rất mỹ lệ. Tiểu Nguyệt nói: "Sở dĩ sau cơn mưa mới có cầu vồng, nguyên nhân là do đây, mưa mới dứt, trên bầu trời còn rất nhiều giọt nước mưa, đương nhiên những giọt nước mưa này chúng ta nhìn không thấy, bởi vì nó cực kỳ nhỏ bé, chúng ta chỉ có thể cảm giác được khí trời mát rượi. Ánh mặt trời xuyên qua muôn vàn giọt nước mưa ở không trung, giống như chiếu vào trên mặt nước vậy, sẽ phát ra ánh sáng đó là cầu vồng, bởi vì góc độ không giống nhau, cho nên độ rộng của cầu vồng cũng không giống nhau."
Hách Liên Chi giật mình nhìn nàng nói: "Những thứ này ta cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, cũng không thấy trong quyển sách nào, làm sao ngươi biết?"
Tiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái nói: "Đây là bí mật của ta, về sau sẽ nói cho ngươi đi"
Hách Liên Chi không khỏi bật cười nhẹ: "Nói như vậy chỉ cần sau cơn mưa, vô luận ở đâu, đều có thể thấy cầu vồng. Nhưng ta ở Nhật thành, đa số đều không thấy, chỉ có ngẫu nhiên tại Thuấn hoa viện mới có thể nhìn thấy"
Tiểu Nguyệt nói: "Cái này cũng phải có điều kiện, đầu tiên mặt trời phải trái ngược với phương hướng xuất hiện cầu vồng. Thế nên theo quy luật mặt trời mọc ở phía đông lặn về phía tây, sáng sớm cầu vồng sẽ xuất hiện tại phía tây, hoàng hôn cầu vồng xuất hiện ở phía đông, thêm nữa không khí phải trong lành, như ở trấn nhỏ này, đều là cây lê, cây cối có thể lọc sạch không khí, cho nên nơi này sau mỗi cơn mưa mới có thể xuất hiện cầu vồng"
Đang nói, trời đột nhiên tối hù, một mảnh mây che lấp mặt trời, theo tầng mây càng lâu càng dày, mắt thấy mưa sắp rơi xuống, Hách Liên Chi đưa tay giữ chặt Tiểu Nguyệt nói: "Phía trước bờ sông có một quán trà, chúng ta đi nơi đó dùng trà trú mưa "
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn, quả nhiên, ước chừng phía trước một trăm mét, có một quán trà, vì thế gật gật đầu. Mưa nói đến là đến, hai người vừa mới vào quán trà, mưa to liền rơi xuống, tiểu nhị ở quán trọ kia đã từng nói, trời mưa ở đây rất lớn, nhưng cực kỳ ngắn, đều là một trận rồi một trận nối tiếp. Tiểu Nguyệt không khỏi nhớ tới thời tiết ở Nghiễm Châu kiếp trước, trời nhiều mưa ngẫu nhiên sẽ có một trận mưa rào, so với nơi này cũng cực kỳ giống. Chủ quán trà là một đôi vợ chồng già, rất sạch sẽ nhưng buôn bán cũng rất ít khách, tính cả Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi cũng chỉ có ba bàn khách. Trà ở đây tuy thật bình thường, nhưng có quả lê làm trà bánh, chua chua ngọt ngọt ăn cực kỳ ngon, Tiểu Nguyệt rất thích.
Quả nhiên chưa uống hết quá ly trà nhỏ, mưa liền ngừng, sau khi mặt trời xuất hiện, khách trú mưa ngồi bàn bên cạnh nói: "Nhìn kìa, cầu vồng xuất hiện"
Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi đi ra quán trà, nhìn lên trời, phía đông bầu trời quả nhiên xuất hiện cầu vồng, theo thứ tự đỏ cam vàng lục lam tràm tím trải dài, vô cùng mỹ lệ, Hách Liên Chi nói: "Quả nhiên sắp hoàng hôn thì ở phía đông"
Một ông cụ đang dùng trà đang đứng xem, nghe được Hách Liên Chi nói, vội bảo: "Cầu vồng ở trấn Cầu Vồng của chúng ta, sáng sớm ở phía tây, chạng vạng lại về phía đông, xem ra thần tiên trên trời cũng là phân sớm muộn như chúng ta "
Tiểu Nguyệt không khỏi bật cười, người cổ đại thật sự rất dễ gạt gẫm, những chuyện không thể giải thích thì cơ bản đều quy về quỷ thần, bất quá thay đổi góc độ suy nghĩ, nghe như thế này thì tuyệt hơn, tựa như chính mình biết rõ nguyên nhân cầu vồng xuất hiện, nhưng khi vừa thấy nó, vẫn cảm thấy đặc biệt thần kỳ và cảm động, chuyện này có khi mơ hồ mới trở nên đẹp hơn, không phải sao? Thế nhưng cầu vồng tuy đẹp đẽ lại vô cùng ngắn ngủi, chỉ chốc lát lại biến mất trong không trung, làm Tiểu Nguyệt không khỏi nhớ tới thời điểm mình cập kê, đêm mà Tử Xung vì nàng bắn pháo hoa, khoảnh khắc đẹp chỉ trong chớp mắt. Nàng cúi đầu thở dài, có lẽ sau này hắn sẽ cùng Chu Nhược và Tư Mã Ngọc Kiều ngắm pháo hoa.
Hách Liên Chi lặng lẽ đánh giá sắc mặt có chút tối nhạt của nàng, tuy nàng không nói, Hách Liên Chi cũng có thể đoán được, nàng có lẽ đang nghĩ đến Vân Tử Xung, con ngươi chợt loé, y nói: "Thật kỳ lạ, cầu vồng đẹp như vậy, lại rất ít câu thơ ngâm vịnh về nó, ngươi có nghe qua bài thơ nào viết về nó không"
Bị Hách Liên Chi gõ quạt lên đầu, tâm trạng Tiểu Nguyệt rút đi ảm đạm, phút chốc thoải mái, thật sự nghĩ nghĩ nói: "Rất ít, nhưng ta nhớ trước kia có xem qua một đoạn, bên trong có hai câu viết thế này. Đỏ cam vàng lục lam tràm tím, lụa màu ai vẫy múa ngang trời. Cũng coi như viết về cầu vồng đi"
Hách Liên Chi nặng phục nói: "Đỏ cam vàng lục lam tràm tím, lụa màu ai vẫy múa ngang trời. Tuy miêu tả hơi trắng trợn nhưng lại mang một loại khí thế khó thể nói lên lời, sau nữa là gì?"
Tiểu Nguyệt gãi gãi đầu nói: "Phía sau nhớ không ra"
Đôi mắt vội vàng chớp động mấy cái, lộ ra nét nghịch ngợm đáng yêu hiếm thấy, Hách Liên Chi không khỏi cười nhẹ, giơ quạt giấy trong tay lên nhẹ nhàng gõ gõ đầu nàng: “Thật hiếm, ta vẫn cảm thấy ngươi có trí nhớ siêu quần, chẳng thế thì sao có thể biết được nhiều chuyện đến vậy"
Tiểu Nguyệt vội vàng nói: "Ngươi đừng nói ta là tài nữ", nói xong lén lút nhìn hai bên một chút, kề sát vào tai Hách Liên Chi thấp giọng nói: "Nói thật với ngươi, danh hiệu nữ nhân tài ba này thật sự không hợp với ta, thật ra ta không biết gì cả, hơn nữa ta lại dốt đặc cán mai về thơ"
*2 câu thơ về cầu vồng thuộc bài Bồ Tát Man của Đại Bách Địa http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=24357
Đỏ, cam, vàng, biếc, xanh, lam, tía
Lụa màu ai vẫy ngang trời múa?
Mưa tạnh, bóng chênh chênh
Quan sơn lớp lớp xanh
Năm kia giao chiến dữ
Vách làng mưa đạn đổ
Trang điểm quan sơn này
Nay càng đẹp đẽ thay