Hành trình nắm giữ nguyệt

Chương 55: Buông tay

Vân Tử Lệt theo Tử Xung bước lên Cúc Nguyệt các, không nghĩ thoạt nhìn nó xa hoa, khắp nơi lại hiển lộ sự tinh tế, nhưng đồng thời cũng không chói mắt, cơ hồ tùy ý có thể thấy được những dấu vết của hai người, ngày cùng ngồi, đêm cùng ngủ, thật sự là hoạn nạn có nhau. Vân Tử Liệt trong mắt xẹt qua tia ảm đạm, nhìn Vân Tử Xung, nhất thời cảm thấy được tên này vận khí thật tốt, tổng kết nguyên nhân thất bại của mình, dường như bản thân bại bởi thời gian. Tính cách Tiểu Nguyệt tương đối chậm hiểu, cũng chỉ có cảm tình tích lũy tháng ngày mới có thể đi vào lòng nàng.
Vân Tử Liệt đưa tay sờ bức thư trong lòng, đầu óc không khỏi hiện lên một tia hy vọng xa vời, nếu Vân Tử Xung không thấy phong thư này, nửa năm sau có phải sẽ buông tha hay không? Ý nghĩ vừa lóe, Vân Tử Liệt nhất thời rụt tay trong lòng về. Vân Tử Xung ngồi ở giường êm bên cửa sổ nói: "Mời ngồi"
Vân Tử Liệt ngồi ở trên ghế đối diện hắn, ngẩng đầu là cửa sổ đối diện, Vân Tử Xung đưa tay đẩy ra cửa sổ thủy tinh, một trận gió đêm lướt qua, mang hương thơm hoa quế tràn ngập phòng. Bên cạnh có một tờ cầm án, mặt trước là khúc nhạc, phía sau là một bài thơ không bằng trắc, không giống thơ, nhưng lịch sự tao nhã:
“Ta có một thoáng mộng mơ
Không biết chia sẻ cùng ai
Bao nhiêu bí mật trong đó
Muốn nói- nhưng ai người hiểu được
Ngoài song đêm khuya sương nặng hạt
Trong đêm hoa rơi thành mồ cao
Xuân đến xuân đi không hình bóng
Uổng phí chiếc rèm mơ mộng
Sâu đậm tình này một mối
Nào ai có thể hiểu rõ
Nào ai có thể biết cho
Nào ai có thể gặp được
Để lại một thoáng mộng mơ”
Đắm chìm trong xa xôi, Vân Tử Xung nhìn y rồi nhìn chữ viết kia, vì thế khẽ cười nói: "Đây là Tiểu Nguyệt viết, nàng luôn có những ý nghĩ rất cổ quái. Lúc trước ta vẫn không rõ, nàng vì sao thích rèm lưu ly bên cửa sổ, thường xuyên gảy nó, mãi đến khi nàng viết thứ này, ta mới hiểu được, hoá ra nha đầu kia trong lòng luôn mơ mộng, muốn ở bên người mình thích. Tựa như nàng viết, để lại một thoáng mộng mơ "
Ánh mắt Vân Tử Liệt chớp lóe, quay đầu nhìn thẳng Vân Tử Xung nói: "Ngươi muốn nói gì, mục đích ngươi dẫn ta tới đây, là muốn nói cho ta biết hai người rất tốt, đang khoe khoang sao?"
Vân Tử Xung cúi đầu thở dài nói: "Ta có gì có thể khoe chứ. Ta đời này kiếp này, kiếp sau và kiếp sau nữa, cũng chỉ có một Tiểu Nguyệt mà thôi, cho nên mong ngươi thành toàn"
Vân Tử Liệt cúi đầu cười khẽ, một lúc sau nói: "Ngươi chắc chắn ta có thể thành toàn ngươi sao, nếu ta trái lại muốn ngươi thành toàn ta cùng Tiểu Nguyệt, ngươi có thể làm gì"
Vân Tử Xung giương mắt nhìn thẳng y, rành mạch đáp: "Nếu người trong lòng Tiểu Nguyệt là ngươi, như thế dù không buông tay, ta cũng sẽ thành toàn. Trải qua thời gian lâu như vậy, ta cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, thật sự thích, thật sự yêu, là nhìn nàng được hạnh phúc. Nếu ta có thể mang cho nàng hạnh phúc, ta sẽ cố gắng hết sức ở cạnh nàng, nếu người khác có thể khiến nàng hạnh phúc, ta cam nguyện đứng phía sau nhìn nàng hạnh phúc"
Vân Tử Liệt nở nụ cười nói: "Ngươi rất lợi hại, ta bội phục ngươi. Thế nhưng ngươi đã nói như vậy, để thời gian khảo nghiệm lời ngươi nói đi. Được rồi, ngươi không cần tìm nàng nữa, nàng ở Chiêu vương cung tại Tinh thành"
Vân Tử Xung không khỏi sửng sốt, ánh mắt nháy mắt trở nên u ám, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Nàng lựa chọn đi Tinh Thành sao"
Vân Tử Liệt biết rõ hắn hiểu lầm, cũng không giải thích, gật đầu nói: "Nàng đáp ứng làm Chiêu vương phi của ta"
Vân Tử Xung không khỏi lộ ra một tia thống khổ, thì thào nói: "Nói như vậy, nàng vẫn thích ngươi"
Vân Tử Liệt cũng không trả lời, Cúc Nguyệt các nhất thời yên tĩnh vô cùng, chỉ có lá cây trong viện bị gió thổi trúng mà xào xạc vang lên, qua thật lâu, Vân Tử Xung mới nói: "Được! Nếu nàng lựa chọn ngươi, ta ngày mai sẽ trở về Nguyệt Thành, ngươi hãy đối với nàng thật tốt, nếu không…" Nói tới đây, rốt cuộc không nói được gì nữa: "Ngươi đi đi, ta muốn một mình ở đây"
Vân Tử Liệt gật gật đầu xoay người xuống lầu, trước khi đi lại bỏ lại một câu: "Ngươi không biết ta hâm mộ ngươi nhiều bao nhiêu đâu"
Dứt lời, xoay người rời khỏi Cúc Nguyệt các, Vân Tử Xung không khỏi cười khổ, hâm mộ ta, vậy mà lại hâm mộ sự thất bại ấy của ta ư? Vân Tử Xung cảm thấy được lòng mình bị tin tức này trở nên rối loạn cực ký, đứng lên nhìn chung quanh một vòng, không khỏi thì thào nói: "Cuối cùng ta nắm giữ cũng chỉ là một giấc mộng dài mà thôi Tiểu Nguyệt, ngươi nói đúng không?"
Ngày hôm sau Nghiêu Quốc Nhật thành cử hành long trọng đại điển đăng cơ, Vân Tử Liệt lên ngôi Hoàng đế, sử xưng Duệ Tông, cả đời thành tựu về văn hoá giáo dục võ công, chiến tích lỗi lạc, tạo nên một thế hệ thịnh thế, nhưng suốt cuộc đời đều không lập bất luận hậu phi nào. Có thể nói điều bí ẩn lớn nhất đối với lịch sử của Nghiêu Quốc, là lúc y bốn mươi tuổi, để Vân Nguyệt Diệu, con trai trưởng của đường đệ Nguyệt vương Vân Tử Xung làm con thừa tự phong làm Thái tử, mà người y sủng ái nhất lại là đứa con gái Vân Vân sáu tuổi do Nguyệt Vương Phi sinh ra, được phong làm Bảo Nguyệt công chúa. Bé nhận được muôn vàn sủng ái, từ nhỏ liền được ôm vào cung nuôi nấng, nhưng dù hai đứa con đều sinh sống ở trong cung, vợ chồng Nguyệt Vương cũng không đến hoàng cung Tinh Thành. Đây cũng trở thành một bí mật thiên cổ, thế nhưng đời sau, theo những gì để lại, rất nhiều văn nhân viết thành thoại bản lưu truyền trên phố, đó là một cố sự về tình yêu giang sơn và hạnh phúc, đương nhiên tất cả thứ này điều để sau này hãy nói.
Trước tiên nói về Vân Tử Xung tuyệt vọng trở về Nguyệt Thành, tuy được phong làm Nguyệt vương, nhưng có ích lợi gì, đã không có Tiểu Nguyệt, có tất cả năng lực này còn có ý nghĩa gì, trốn ở biệt viện, suốt ngày cũng không ra biệt viện nửa bước. Tiểu Nguyệt đương nhiên không biết gì cả, nàng đang bận rộn ở Nguyệt thành thương nghị như thế nào chế tạo ra dụng cụ để truyền máu và châm, Văn thánh rất lợi hại, không quá nửa tháng liền làm ra, tuy không thể so với hiện đại, nhưng cũng có thể dùng.
Nói đến truyền máu, liền không thể không nhắc tới một người, Hổ Tử. Gặp lại Hổ Tử, là Tiểu Nguyệt ngày hôm sau tới Tinh thành nhìn thấy, Hổ Tử cũng không chuyển ra khỏi tiểu viện kia, mà còn cùng vợ chồng Kỷ Thanh Sơn vẫn ở đấy như trước. Hổ Tử đã bái Võ thánh làm sư, đã không có sự đơn thuần lỗ mãng như trước, dường như ba năm đã khiến hắn trở nên thành thục, làm Tiểu Nguyệt vui mừng, đồng thời cũng có luyến tiếc. So với Hổ Tử biết lui biết tiến, Tiểu Nguyệt càng hoài niệm vị ca ca năm đó đã cho nàng sơn tra hoang dã, tuy ngây thơ nhưng rất vui vẻ. Tiểu Nguyệt có thể nhìn ra, hắn đối với muội muội có một loại áy náy phát ra từ nội tâm, khiến hắn ước chừng quên mất, cuộc đời hắn không nên trải qua ở một căn nhà nhỏ nhoi thế này.
Tiểu Nguyệt tại Nhật thành cùng Văn Võ song thánh nói đơn giản kế hoạch của chính mình, đối với một Lam Hân Duyệt đột nhiên nhảy ra, bọn họ lúc đầu còn hoảng hồn về sau càng tiếp thu, cũng không mất nhiều thời gian, dù sao Hổ Tử cùng vợ chồng Kỷ Thanh Sơn biết Tiểu Nguyệt có thể cứu, cũng xem nàng như Bồ Tát sống. Tiểu Nguyệt cũng ở tại tiểu viện này, ở gần với Hách Liên Chi, thuận tiện cùng hai vị sư phó thảo luận chế tác những thứ mà Tiểu Nguyệt cần. Chiêu vương Vân Tử Liệt đăng cơ, nhưng vẫn đem kinh đô đặt ở tại Tinh Thành, cho nên gần đây, không khí Tinh Thành đều sôi nổi âm ỉ, mặc kệ là dân chúng hay là quan viên, người người đều vui vẻ ra mặt.

Đối với Vân Tử Liệt cùng Vân Tử Xung nhanh như vậy liền trao đổi xong, Tiểu Nguyệt cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Gần tiểu viện là Di Nhiên đình, vẫn là nơi mà Tiểu Nguyệt thích nhất, hồ nước này, Tiểu Nguyệt cảm thấy như nàng đã về tới Phong Hoa hoc viện ở Nguyệt Thành. Ngắn ngủi một tháng mà thôi, Tinh Thành đã vào cuối thu chuẩn bị bước vào đầu đông, thời tiết khá giống với thành thị ở hiện đại nơi Tiểu Nguyệt lớn lên, có khô ráo rét lạnh, không biết nơi này có tuyết rơi hay không? Trên mặt hồ dày một làn sương mỏng, từ góc độ của Tiểu Nguyệt, trông như linh khí tụ hợp. Trên vai chợt nặng, Tiểu Nguyệt quay đầu, là ánh mắt sáng rực của Hách Liên Chi, trên người là áo choàng mà y phủ thêm, Tiểu Nguyệt ánh mắt chớp lóe nói: "Hoá ra là Hách Liên tiên sinh. Cám ơn, mời ngồi"
Hách Liên Chi ngồi đối diện Tiểu Nguyệt, trầm mặc nửa ngày nói: "Đã trễ thế này, ngươi ở trong này sẽ nhiễm phong hàn "
Tiểu Nguyệt cúi đầu nở nụ cười hai tiếng, ánh mắt dời đi, tiếp tục nhìn mặt hồ, chỉ một ngón tay nói: "Ngươi xem nơi đó hơi sương mờ mịt, giống như ngăn cách là Bồng Lai tiên cảnh trong truyền thuyết, thật đẹp!"
Hách Liên Chi thì thào nói: "Bồng Lai tiên cảnh, chẳng lẽ ngươi đã từng đến đấy"
Tiểu Nguyệt đáp: "Có lẽ thế"
Bốn phía một mảnh yên lặng, hai người cũng không nói gì, trong đình nhất thời có một bầu không khí rất kỳ quái, Hách Liên Chi lẳng lặng đánh giá Lam Hân Duyệt đột nhiên xuất hiện. Từ khi nàng xuất hiện, Vân Tử Liệt hoàn toàn bỏ mặc Tiểu Nguyệt đang sinh bệnh, mà còn tiếp xúc nhiều với nàng, Hách Liên Chi phát hiện, nàng và Tiểu Nguyệt nhạy bén thông minh của ba năm trước đây rất giống, cùng thông minh, cùng nhạy bén như nhau, trừ bỏ dung mạo hoàn toàn khác. Nhiều khi, vẻ mặt nàng sững sờ, cơ hồ đều giống Tiểu Nguyệt, thậm chí so với Kỷ Tiểu Nguyệt chân chính càng giống Kỷ Tiểu Nguyệt hơn. Hách Liên Chi biết chính mình có chút nói năng lộn xộn, nhưng loại cảm giác này, theo từng ngày cùng nàng thân cận, càng trở nên rõ ràng. Y phát hiện ánh mắt của mình đang dần dần bị nàng hấp dẫn, giống như trước đây ở chỗ cây dâm bụt, hay như lúc trong rừng hoa đào.
Qua không biết bao lâu, Hách Liên Chi mở miệng: "Ngươi là ai? Ngươi từ đâu tới"
Thanh âm có chút khàn khàn u ám, nhưng lại làm Tiểu Nguyệt hoảng sợ, quay đầu nhìn thẳng y, phát hiện Hách Liên Chi lúc này nhìn mắt mình, nghi hoặc như ba năm trước đây, cơ hồ giống như đúc, Tiểu Nguyệt không khỏi hiện lên một tia miễn cưỡng ý cười nói: "Cái gì là ai, ta là Lam Hân Duyệt, là đại phu chữa bệnh cho Kỷ Tiểu Nguyệt, tiên sinh có ý gì"
Hách Liên Chi ánh mắt chớp lóe, dời ánh mắt khỏi nàng, quay đầu đưa ánh mắt nhìn ra hồ nói: "Thật có lỗi, nhớ tới một người bạn cũ mà thôi, vài điểm ngươi rất giống nàng"
Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mình cùng Hách Liên Chi cho dù vào ba năm trước, cũng chỉ là bằng hữu và tri kỷ đi. Hách Liên Chi đứng lên nói: "Đêm đã khuya, ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi, dù sao ngày mai là bắt đầu thay máu bức độc"
Tiểu Nguyệt quay đầu nhìn y, y quay lưng lại, không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt Hách Liên Chi, Tiểu Nguyệt cúi đầu thở dài nói: "Tiên sinh về trước đi, ta ở trong này một lát sẽ về"
Hách Liên Chi chắp chắp tay, đi ra ngoài, theo đường mòn chậm rãi đi trước, đi tới một hồi quay đầu nhìn lại, nàng ôm đầu gối ngồi ở rào chắn, nhìn mặt hồ, có một loại tưởng niệm dập dờn xung quanh nàng. Nàng đang nghĩ đến ai, Vân Tử Xung hay lại là Vân Tử Liệt, tựa như khi ở Cầu Vồng trấn, khi đó nàng nhìn cầu vồng ngẩn người. Sắc mặt Hách Liên Chi tối sầm lại, vô luận là Kỷ Tiểu Nguyệt của ba năm trước đây, hay là Lam Hân Duyệt của ba năm sau, dường như cùng mình chỉ có duyên không phận, ngẩng đầu lên, một vầng trăng cong trên trời lẳng lặng soi sáng, tuy sáng trong lại cao cao tại thượng, chỉ có thể trầm mình trong ánh trăng, không thể lại gần, càng không thể nắm trong tay. Cúi đầu thở dài, Hách Liên Chi xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, kiệu của Chiêu vương vào Tinh Thành, mà Tiểu Nguyệt giải phẫu đổi máu trên cơ bản cũng thành công, về sau cần phải kiên nhẫn, Tiểu Nguyệt để cho thái y dùng thuốc đông y giải độc phụ trợ, mà với chỉ số thông minh của nàng ta, Tiểu Nguyệt biết, nàng dù sao thật sự chỉ mới chín tuổi thôi, đợi một thời gian cũng sẽ lớn lên, chỉ chậm bảy năm so với người bình thường mà thôi. Vân Tử Liệt sau khi trở về, Tiểu Nguyệt vào thiên điện trong Tàng Nguyệt cung ở, cùng Vân Tử Liệt ở chung một cung điện, nhưng là hai phòng, mà Vân Tử Liệt quả thật rất có phong độ, giống như hoà đàm đã giảm bớt sự tàn nhẫn trong y, y trở nên ôn nhu và hoà nhã, tâm tình vô cùng tốt, cùng Vân Tử Liệt sớm chiều ở chung như vậy, cực kỳ khiến người ta thoải mái, không có áp lực.
Cùng y tiếp xúc lâu, Tiểu Nguyệt phát hiện, trừ bỏ trị quốc mang binh, y cũng là một người đa nghệ, y biết đánh đàn, vẽ tranh, cũng đọc qua rất nhiều điển tịch, là một người bác học, trừ bỏ bá đạo, y kỳ thật là nam tử cực kỳ dịu dàng. Tiểu Nguyệt nghĩ nếu như gặp được Vân Tử Liệt trước, bản thân có lẽ thật sự sẽ yêu y không chừng, đáng tiếc cuộc đời không có chữ nếu.
Vốn ước định thời gian nửa năm, vào tháng thứ ba, Tiểu Nguyệt liền biết chính mình sẽ nuốt lời với Vân Tử Liệt, bởi vì thân thể phản ứng cực kỳ rõ ràng, nói lên Tiểu Nguyệt đã mang thai. Tiểu Nguyệt sờ sờ bụng mình, không khỏi cảm thấy cực kỳ thần kỳ, nơi này có một sinh mệnh a, tuy không cảm giác được, nhưng nó quả thật tồn tại. Vân Tử Liệt đi tới, sắc mặt không đoán rõ tâm trạng, nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt nháy mắt phát ra ánh sáng của một người mẹ, tiếc nuối mà tuyệt vọng, nhưng cũng chỉ có thể chúc phúc. Giờ khắc này, y cảm thấy Vân Tử Xung thật sự lợi hại hơn mình nhiều, chỉ đứng nhìn nàng hạnh phúc, thật sự rất khó. Cúi đầu thở dài, dù sao nàng cũng ở bên mình ba tháng, ba tháng vui vẻ nhất trong đời này, bản thân y có thể dựa vào nó để sống hết quãng đời còn lại. Vân Tử Liệt từ trong lồng ngực lấy ra phong thư của Tiểu Nguyệt, đặt ở trên bàn trước người nàng nói: "Thật có lỗi, lúc ấy nhìn đến Cúc Nguyệt các của các ngươi, ta ghen tị cực kỳ, phong thư ta giữ lại, ngươi tự mình giao cho hắn đi. Ngươi đi đi, ta để ngươi đi, về sau ta cam tâm tình nguyện chúc ngươi cả đời không ưu phiều. Nhưng dù sao ngươi cũng không theo đến cuối cùng, đứa trẻ đầu tiên trong bụng ngươi, nếu là nam, ta sẽ phái người ôm vào cung nuôi, nhận làm Thái tử. Nếu là nữ ta cũng lấy, xem nàng như công chúa của ta, coi như là ngươi bồi thường cho ta đi"
Tiểu Nguyệt cúi đầu nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn y: "Nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau......"
Câu nói kế tiếp thật sự nói không nên lời, có chút nghẹn ngào, Vân Tử Liệt đặt tay lên eo nàng, gắt gao ôm chặt trong ngực, môi bên tai nàng kiên định mà bá đạo nói: "Nếu có kiếp sau, ngươi nhất định là của ta, chỉ của mình ta thôi."
* Trích đoạn bài hát trong phim Nhất liêm u mộng- Một thoáng mộng mơ của Quỳnh Dao
Tôi có một thoáng mộng mơ
Không biết chia sẻ cùng ai
Bao nhiêu bí mật trong đó
Muốn nói- nhưng ai người hiểu được
Ngoài song đêm khuya sương nặng hạt
Trong đêm hoa rơi thành mồ cao
Xuân đến xuân đi không hình bóng
Uổng phí chiếc rèm mơ mộng
Sâu đậm tình này một mối
Nào ai có thể hiểu rõ
Nào ai có thể biết cho
Nào ai có thể gặp được
Để lại một thoáng mộng mơ

back top