Hào Hoa Kiếm Khách

Chương 23: Ma lệnh tái hiện

Ngô Vấn Thiên chết là đáp ứng điều kiện trợ giúp của Thiên Ma giáo.

 

Bây giờ Yến Thanh mới thức ngộ.

 

Không còn làm gì hơn chàng gọi Vưu Tuấn :

 

- Chúng ta đã làm tròn nhiệm vụ rồi nên thừa cơ hội này đến Tây Hồ du ngoạn vài hôm như đã hẹn ước với Liễu Hạo Sanh.

 

Vưu Tuấn còn thẫn thờ với niềm thất vọng chán nản thốt :

 

- Đáng tiếc quá! Vừa sắp thành công, kết quả chỉ là một giấc mộng!

 

Yến Thanh điềm nhiên đáp :

 

- Không vô ích đâu Vưu huynh. Trái lại chúng ta thu hoạch lắm điều lợi. Thứ nhất là trong lịch sử bảo tiêu chúng ta đã làm một nghiệp vụ vô tiền khoáng hậu, một nghiệp vụ ly kỳ với cái giá cao không tưởng tượng, thứ hai chúng ta đã tạo thêm một cảnh đối lập cho Thiên Ma giáo. Cái lão Vương thúc mất ngôi vua đó sẽ dẫn đầu toàn bộ cao thủ người Hồi vào Trung Nguyên mưu đồ khuynh đảo Thiên Ma giáo. Chính điểm này mới đáng kể cho chúng ta đó. Chừng như Cáp Bốc Đạt hiểu về Thiên Ma lệnh rất nhiều, lão ấy sẽ quật cả gốc lẫn rễ Thiên Ma giáo thay chúng ta!

 

Chàng lấy ra một tấm ngân phiếu năm mươi vạn lượng trao cho Vưu Tuấn tiếp :

 

- Phần của Long Võ tiêu cục đó, về Kim Lăng Vưu huynh hãy trao lại cho Mã Bách Bình!

 

Tiếp lấy ngân phiếu Vưu Tuấn cười khổ thốt :

 

- Những cuộc sinh ý như thế này chẳng phải mỗi lúc mỗi có cho giới bảo tiêu một cách dễ dàng!

 

Yến Thanh đáp :

 

- Thế lực của Thiên Ma giáo sở dĩ lớn mạnh là cũng do đồng tiền đấy. Thế lực mạnh để phát tài, càng phát tài càng khuếch trương thế lực. Cả những kẻ xu hướng theo Thiên Ma giáo cũng có nhiều cơ hội phát tài nói chi là người chân chánh thuộc về Thiên Ma giáo! Mà đối lập Thiên Ma giáo cũng có cái lợi luôn, như tiểu đệ đây nhờ đối lập mới có cái giá cao đó nhé!

 

Vưu Tuấn biết chàng nói đùa song y không cười nổi khi tâm tư mang niềm thất vọng nặng như núi.

 

Họ đi dần xuống chân Thiên Trúc sơn, hướng về Tây Hồ.

 

Đột nhiên Vưu Tuấn hỏi :

 

- Hành động này Yến huynh có thông tri về Cửu Lão hội chăng.

 

Yến Thanh gật đầu :

 

- Có! Nhưng nghĩ ra cũng chẳng có ích gì!

 

Vưu Tuấn hừ một tiếng :

 

- Sao lại không ích! Nhân sự việc này Thiên Ma lệnh mới xuất hiện tại Hàng Châu đó nhé. Tuy chúng ta không có cơ hội đối diện song chắc hẳn chính là Thiên Ma lệnh chủ bằng xương bằng thịt chứ không phải là một kẻ nào thay thế đâu vì là sự việc đó vô cùng trọng đại, chính Lệnh chủ mới quyết định được. Nếu Cửu Lão hội cứ cho người theo dõi mỗi cá nhân giả dạng Thiên Ma lệnh chủ thì có thể người bám sát Lệnh chủ xuất hiện tại Hàng Châu vừa rồi đây, cuối cũng truy ra tông tích được.

 

Yến Thanh thốt :

 

- Mã Bách Bình và Kim Tử Yến đều trực tiếp nhận lịnh nơi Thiên Ma lệnh chủ nhưng cả hai có biết Lệnh chủ là ai đâu. Họ là một người quen thuộc còn mù tịt liệu người ngoài sao khám phá nổi.

 

Vưu Tuấn cãi :

 

- Cái lý là vậy song sự tình không phải vậy đâu. Người mang chỉ thị cho Mã Bách Bình mười phần hết chín là Kỷ Tử Bình một nhân vật trong Thập kiệt đã bị Yến huynh hạ nhục trên bờ Tần Hoài. Nếu chúng ta cho người đi bám sát Kỷ Tử Bình xem lão nhận mạng lịnh ở nơi ai, phúc cáo công tác ở nơi ai thì có nhiều hy vọng biết được Thiên Ma lệnh chủ lắm!

 

Yến Thanh tiếp :

 

- Tiểu đệ tin rằng Cửu Lão hội có làm như vậy rồi và công tác đó hiện nay vẫn tiếp tục. Chẳng những Cửu Lão hội có làm mà Mã Bách Bình và Liễu Hạo Sanh hẳn cũng đã làm. Bất quá tiểu đệ không dám kỳ vọng nhiều nơi loại công tác ấy. Nhất định là Thiên Ma lệnh chủ phải có một nơi ẩn cực kỳ an toàn. Tiểu đệ mong rằng đừng ai bám sát theo y một cách khẩn thiết, còn không toàn là hại không ích lợi gì hết Vưu huynh ạ!

 

Vưu Tuấn hỏi gấp :

 

- Sao Yến huynh nói thế. Chỉ có cách đó mới truy ra manh mối chứ.

 

Yến Thanh thở dài :

 

- Nếu Vưu huynh có chết sáu lần như tiểu đệ thì mới hiểu tại sao tiểu đệ nói thế. Thiên Ma lệnh chủ là con người cẩn thận và giảo hoạt bậc nhất. Bất cứ ai tiếp xúc với y thì không sớm hay muộn cũng phải chết vì Xuyên Tâm tiêu. Trừ ra những người tiếp cận chỉ gặp một Lệnh chủ giả!

 

Vưu Tuấn không nói gì.

 

Y mân mê tờ ngân phiếu trong túi một lúc sau hỏi :

 

- Chừng như Yến huynh trao số bạc lớn quá! Người công khai đứng tiếp nhận số nghiệp vụ chính là Yến huynh, hay nói một cách khác là Ngô Vấn Thiên thuê Huynh Đệ tiêu cục hộ tống chứ nào phải Long Võ tiêu cục đâu. Tiểu đệ chỉ sợ anh em họ Mạt dị nghị.

 

Yến Thanh đáp :

 

- Trên danh nghĩa thì đúng là Huynh Đệ tiêu cục đảm nhận việc hộ tống song nếu không có Mã Bách Bình thì liệu nghiệp vụ có chu toàn chăng. Anh em họ Mạt có bao nhiêu cái đầu mà không sợ rơi khi tiếp nhận liều lĩnh. Họ không có quyền dị nghị, chia cho họ phần nào là họ phải tiếp nhận phần đó, vui vẻ mà nhận nữa là khác!

 

Họ là những kẻ không công khi nào dám bất mãn.

 

Rồi chàng tiếp :

 

- Cả tiểu đệ đây nếu không có Mã Bách Bình tiếp trợ vị tất đã được thành công. Vị tất đã sống được với bọn cao thủ người Hồi đó.

 

Vưu Tuấn lắc đầu :

 

- Yến huynh nói khiêm đấy thôi chứ tiểu đệ thừa hiều nào Yến huynh đã thi thố toàn bộ tài năng đâu. Tiểu đệ lấy làm lạ hết sức chờ hoài không thấy Yến huynh sử dụng tuyệt học của Hoa Sơn thế gia!

 

Yến Thanh nghiêm sắc mặt cảnh cáo :

 

- Yêu cầu Vưu huynh đừng có nhắc đến Hoa Sơn thế gia nữa! Trừ khi Vưu huynh muốn tiểu đệ chết gấp trước khi công tác hoàn thành.

 

Vưu Tuấn biết mình lỡ lời cam kết :

 

- Tiểu đệ xin nhớ! Yến huynh thứ cho. Quanh đây chẳng có ai nên sự sơ thất đó không bị lộ đâu!

 

Yến Thanh trầm ngâm tiếp :

 

- Tiểu đệ bắt đầu tự kiểm thảo dặn lòng là từ nay phải hết sức thận trọng trong mọi ngôn hành. Vưu huynh hẳn thấy chứ chỉ khi nào tiểu đệ gặp nguy Thiên Ma giáo mới xuất hiện tiếp trợ tiểu đệ.

 

Vưu Tuấn giật mình :

 

- Đúng vậy! Thế mà tiểu đệ không để ý lắm. Bách Bình huynh ra tay giải cứu song rất trể, nếu chậm thêm một phút nữa thôi là chúng ta phải thọ tử dưới tay của đối phương.

 

Yến Thanh mỉm cười :

 

- Sở dĩ y làm như thế là do chỉ thị của thượng cấp đưa đến cho y. Mục đích của sự chậm trễ là để xem tiểu đệ có biết thêm môn võ công nào khác nữa hay không. Nếu có thì họ suy đoán theo sở học để truy ra lại lịch của tiểu đệ. Trong sáu lần chết trước kia khi tiểu đệ xử dụng tuyệt học ngoài tuyệt học của bổn môn thì Xuyên Tâm tiêu bay tới giết chết tiểu đệ liền. Một kinh nghiệm đánh đuổi bằng sáu lần chết thì phải có cái giá xứng đáng Vưu huynh ạ. Bằng vào kinh nghiệm đó tiểu đệ tin rằng Thiên Ma lệnh chủ luôn luôn ở cạnh tiểu đệ, khi tả, khi hữu, khi tiền, khi hậu có lúc ở luôn trên đầu trong hàng cây, có lúc ở dưới chân trong chồi khô trong đất lạnh.

 

Vưu Tuấn kinh hãi :

 

- Hôm nay có y quanh quẩn ở cục trường chăng.

 

Yến Thanh gật đầu :

 

- Nhất định phải có chứ nếu không thì Bách Bình huynh cần gì phải trì hoản cốt khảo nghiệm sở đắc của tiểu đệ!

 

Vưu Tuấn cau mày :

 

- Phải chi Yến huynh cho tiểu đệ biết sớm, biết đâu mình phát hiện ra y.

 

Yến Thanh cười nhẹ :

 

- Mã Bách Bình cũng muốn truy ra chân tướng của Thiên Ma lệnh chủ song y cho rằng làm thế cũng chẳng ích lợi gì. Lệnh chủ có thể cải dạng thành bất cứ một người nào, có thể ẩn núp ở bất cứ nơi nào chực chờ phát xuất Xuyên Tâm tiêu! Cho nên người thông minh không thể đi tìm vu vơ để rồi chuốc lấy một mũi tiêu tuyệt mạng!

 

Vưu Tuấn cau mày :

 

- Vậy thì làm sao tìm ra Lệnh chủ.

 

Yến Thanh tiếp :

 

- Bất tất phải tìm y! Trước sau gì rồi y cũng đến tìm tiểu đệ để khuyến dụ tiểu đệ gia nhập!

 

Vưu Tuấn chớp mắt :

 

- Thế thì càng hay! Yến huynh sẽ được dịp tiếp cận và vào sâu Thiên Ma giáo. Có vào sâu Thiên Ma giáo thì mới có cơ hội khám phá ra chân tướng của y!

 

Yến Thanh lắc đầu :

 

- Vưu huynh lại nghĩ sai! Tiểu đệ bày tỏ thái dộ dứt khoát với Mã Bách Bình và Kim Tử Yến là không gia nhập Thiên Ma giáo, chuyện đó đâu phải là chuyện đùa!

 

Vưu Tuấn kinh ngạc :

 

- Không vào Thiên Ma giáo thì làm sao tìm được Thiên Ma lệnh chủ.

 

Yến Thanh hỏi lại :

 

- Vưu huynh đã vào rồi đó, mà lại vào từ lâu thế Vưu huynh có biết y là ai chưa.

 

Vưu Tuấn đáp :

 

- Tiểu đệ sánh sao được với Yến huynh. Yến huynh vào hội hẳn là phải đảm đương trọng nhiệm nên sẽ dễ dàng tiếp xúc với bộ phận chỉ huy, có nhiều cơ hội quan sát tường tận!

 

Yến Thanh hừ một tiếng :

 

- Chứ Mã Bách Bình không giữ địa vị trọng yếu sao. Chẳng những y là người của bộ phận chỉ huy mà võ công của y cũng cao, trong hội ít có người nào sánh kịp. Còn Kim Tử Yến thì do Thiên Ma lệnh chủ huấn luyện thành tài. Hai người trọng yếu như vậy có khám phá ra gì được chăng.

 

Dừng lại một chút chàng tiếp :

 

- Hà huống sáu lần trước tiểu đệ gia nhập Thiên Ma giáo. Sau khi gia nhập không bao lâu lại cũng chết vì Xuyên Tâm tiêu! Tiểu đệ nghĩ thà ở ngoài vòng mà ít lo ngại hơn, ít lo ngại thì có nhiều thì giờ để tra cứu.

 

Vưu Tuấn cau mày :

 

- Nếu Yến huynh không gia nhập thì vị tất Lệnh chủ để yên cho.

 

Yến Thanh đáp :

 

- Phải! Tuy nhiên lần này tiểu đệ có nhiều cái lợi, sự an toàn sẽ được bảo đảm kỹ hơn! Mã Bách Bình và Liễu Hạo Sanh đều muốn lôi cuốn tiểu đệ. Nếu Thiên Ma giáo muốn trừ diệt thì chẳng những hai người đó ngăn trở mà lúc tất yếu họ dám giúp tiểu đệ một tay nữa đấy!

 

Vưu Tuấn lắc đầu :

 

- Tiểu đệ không tin có việc đó. Họ làm sao dám phản bội Thiên Ma giáo chứ.

 

Yến Thanh giải thích :

 

- Họ đâu có cần phản bội! Khi tiếp nhận mạng lịnh rồi họ sẽ thông báo cho tiểu đệ biết. Hơn thế họ cũng không thể tự động thủ mà lại cũng không để cho người của họ động thủ.

 

Vưu Tuấn thốt :

 

- Tự họ không động thủ là cái chắc rồi! Người trong hai Phân đàn Kim Lăng và Hàng Châu Yến huynh đều quen mặt, trong số đó có người rất nể Yến huynh, Thiên Ma lệnh chủ khi nào lại ủy thác cho họ công tác hành thích! Nếu họ vì tình cảm tiết lộ với Yến huynh thì chẳng hóa ra dở dang sự việc sao! Tuy nhiên nếu Lệnh chủ sai người Tổng đàn hành sự thì những người đó đâu có thông tư với Yến huynh, bởi thông tư là phản bộ rồi!

 

Yến Thanh mỉm cười :

 

- Bọn Mã Bách Bình và Liễu Hạo Sanh có cách thông tin được như thường, tiểu đệ tin chắc là vậy. Mà họ làm kín đáo lắm Thiên Ma lệnh chủ không làm sao biết nổi! Thứ nhất họ vì muốn tranh tình bằng hữu với tiểu đệ, thứ hai họ cố tránh biến tiểu đệ thành kẻ thù thì kẻ được Lệnh chủ phái hành thích vị tất hạ thủ là đắc thủ liền! Nếu bọn Mã Bách Bình và Liễu Hạo Sanh không lên tiếng với tiểu đệ thì có thể họ bị tiểu đệ nghi ngờ chính họ có tham gia hành động. Do đó tiểu đệ sẽ tìm họ mà gây phiền phức. Phân đàn của Thiên Ma giáo ở nơi nào thì nơi đó tự lo vun bồi thực lực, khuếch trương thinh thế, tự họ hoạt động với phương thức riêng biệt, Lệnh chủ chỉ phái người đến giám thị vậy thôi. Cho nên nếu không đến lúc tất yếu chẳng Phân đàn nào chịu mất bạn, thêm thù. Cỡ người như tiểu đệ không bao giờ họ gây cừu kết oán!

 

Vưu Tuấn tặc lưỡi :

 

- Yến huynh biết rành rẽ quá!

 

Yến Thanh tiếp :

 

- Qua sáu lần hủy diệt sáu Phân đàn Thiên Ma giáo tiểu đệ phát hiện được tình hình đó. Phân đàn này có việc khẩn cấp thông báo với các Phân đàn khác xin tiếp viện nhưng những Phân đàn khác dửng dưng như thường, không cần biết đến sự an nguy tồn vong của người đồng hội. Cách tổ chức của Thiên Ma giáo sơ hở như vậy nên chỉ một người thôi cũng phá hủy được một Phân đàn!

 

Vưu Tuấn cau mày :

 

- Tại sao giữa các Phân đàn không có sự hỗ tương tiếp trợ.

 

Yến Thanh đáp :

 

- Thiên Ma lệnh chủ sợ họ đoàn kết lại với nhau thành một lực lượng thống nhất thì y sẽ khó khống chế. Chủ trương của y là gây chia rẽ mâu thuẫn để dễ quản trị. Chính y muốn có những bức tường ngăn cách giữa các Phân đàn. Được cái lợi này thì vấp cái hại khác, cái hại ở chỗ tuy giáo hội có thế lực mạnh khắp nơi song chỉ là một tập hợp vô kỷ luật của chiến thực thể cá tính, thực thể này bất phục tùng thực thể kia, ganh ty nhau như hàng tôm nguýt hàng cá.

 

Vưu Tuấn thở dài :

 

- Tiểu đệ gia nhập hội lâu năm song không hề biết có mâu thuẫn đó giữa các Phân đàn!

 

Yến Thanh tiếp :

 

- Có thể vì địa vị của Vưu huynh trong giáo hội quá thấp nên chẳng hiểu nhiều về nội tình của tổ chức. Nhưng Mã Bách Bình thì tương đối hiểu rõ hơn. Bằng cớ là với một nhóm người quá ít dưới tay y mà y vẫn dám manh tâm ly khai Thiên Ma giáo như thường bởi y biết tương quan giữa các Phân đàn rất lỏng lẻo nên muốn đối phó với y thì Thiên Ma lệnh chủ chỉ còn cách dùng Xuyên Tâm tiêu thôi chứ khó tập trung thành một lực lượng quan trọng ở các Phân đàn để đàn áp y. Dù miễn cưỡng tuân lịnh song các Phân đàn cũng không dốc toàn lực để rồi chuốc lấy oán thù củng cố quyền uy cho một người người! Người ta vì bị cưỡng bách mà vào hội thì khi nào nhiệt thành với hội.

 

Chàng tiếp luôn :

 

- Ngoài ra Mã Bách Bình, Kim Tử Yến và Liễu Hạo Sanh còn cần nhờ tay tiểu đệ để làm suy yếu thực lực của Thiên Ma lệnh chủ giúp cho họ ly khai dễ dàng hơn. Cho nên họ thấy cần phải mua lòng tiểu đệ hơn là làm hại tiểu đệ. Làm một việc có lợi chẳng ai dại gì bỏ lỡ khi cơ hội đến tay.

 

Vưu Tuấn hỏi :

 

- Nếu Thiên Ma lệnh chủ sai người hành thích song không cho họ hay biết thì làm sao họ thông báo với Yến huynh được.

 

Yến Thanh lắc đầu :

 

- Chẳng bao giờ có việc đó vì họ là địa chủ Phân đàn nên Lệnh chủ phải thông tri với họ về bất cứ hành động nào thực hiện trên phần đất quản trị của họ để ngừa hành sự lầm lạc có thể đưa đến sự tương tàn sát hại giữa người đồng đội!

 

Rồi chàng thở dài đáp luôn :

 

- Rút kinh nghiệm qua sáu lần thất bại tiểu đệ nhận thấy nên ở ngoài Thiên Ma giáo, có vậy mới dễ hoạt động hơn và ít nguy hiểm hơn nữa đấy. Tuy nhiên cũng cần có sự giao tình với cấp chủ trì các Phân đàn, họ sẽ chiếu cố mình cách đắc lực chứ còn gia nhập hội rồi thì mình chỉ có thù chứ không có bạn!

 

Vưu Tuấn hỏi :

 

- Tại sao thế.

 

Yến Thanh giải thích :

 

- Lần cuối tại hạ khoát cái lốt Phích Lịch kiếm khách Sở thiên Nhai đến Vũ Hồ giao tình rất hậu với vị chủ trì Phân đàn đó là Đoạn Hồn Nhất Kiếm Lý Thiên Tống. Trước khi gia nhập tiểu đệ được Lý Thiên Tống đối đãi như thủ túc. Sau khi gia nhập rồi tiểu đệ cố gắng lập công để gây tín nhiệm nơi Thiên Ma lệnh chủ hầu đi sâu vào nội tình. Ngờ đâu Lý Thiên Tống sanh nghi tưởng rằng tiểu đệ có đồ hất y để giành chức Phân đàn chủ. Y phát động toàn lực triệt hạ tiểu đệ. Tuy tiểu đệ giết y và giết luôn người bịt mặt do y thỉnh đến tiếp viện y song tiểu đệ cũng bị hại vì một mũi Xuyên Tâm tiêu. Người bao mặt đó có võ công rất cao, lại thiện dụng ám khí tiểu đệ tin quyết là Thiên Ma lệnh chủ nên đem gần hết sở năng ra thi thố, nhất định phải hạ hắn cho bằng được! Kết quả là tiểu đệ giết chết hắn. Khi tiểu đệ cúi mình xuống định gở vuông vải bao mặt để xem y là ai thì bất thình lình một mũi tiêu bay tới cắm phập vào lưng tiểu đệ. Tiểu đệ nhào xuống sông liền thành thử chẳng xem được gì kịp!

 

Vưu Tuấn trầm ngâm một lúc :

 

- Cứ cho rằng người bao mặt đó là Thiên Ma lệnh chủ như Yến huynh vừa nói đi! Nhưng Mã Bách Bình lại nói Thiên Ma lệnh chủ có vô số hóa thân. Lệnh chủ là một nhóm sát thủ thần bí chứ chẳng phải duy nhất một người...

 

Yến Thanh chận lời :

 

- Mã Bách Bình lầm. Có thể Thiên Ma lệnh chủ là một nhóm sát thủ nhưng bất cứ nhóm người nào cũng có một tay làm đầu, tay đó mới chính là Lệnh chủ chân chính, tay đó mới là chủ nhân chính thức của Xuyên Tâm tiêu. Vưu huynh nên hiểu mức độ tu vi của tiểu đệ như thế nào, một sát thủ thông thường không làm sao ám toán nổi tiểu đệ dù là trong lúc tiểu đệ không phòng bị.

 

Vưu Tuấn lắc đầu :

 

- Nhưng bọn sát thủ đó không phải là những kẻ tầm thường. Họ được huấn luyện kỹ càng, họ là những tay chuyên nghiệp!

 

Yến Thanh mỉm cười :

 

- Nhưng ai là người huấn luyện họ! Và người huấn luyện phải trên bậc kẻ thụ huấn chứ! Vưu huynh phải biết con người thì không thể giống như hình với bóng! Phải có một vài điểm dị đồng. Ít nhất là như vậy. Dù được huấn luyện tinh vi đến đâu thì lúc xuất thủ khó tránh được sai biệt! Sai biệt ở chỗ công lực nặng nhẹ, sai biệt ở chỗ bộ vị mục tiêu ám khí phóng ra, hoặc đi quá đà hoặc triệt đà. Tiểu đệ trước sau chết đúng sáu lần. Tiểu đệ nhận thấy trong cả sáu lần chẳng có một điểm nhỏ sai biệt do đó tiểu đệ đoán định người phóng tiêu là người duy nhất, là chủ nhân của Xuyên Tâm tiêu, ít nhất cũng trong trường hợp của tiểu đệ!

 

Vưu Tuấn không nói gì, niềm suy tư tràn ngập cõi lòng.

 

Họ đã đi đến bờ hồ Tây Tử rồi.

 

Họ toan hỏi thăm đường đến Hồng Diệp sơn trang thì bỗng nhiên có một cỗ xe ngựa bon bon tiến đến.

 

Người đánh xe trạc tuổi trung niên, tướng mạo bình thường đội nón lá che khuất nữa phần trên mặt.

 

Xe dừng trước bọn Yến Thanh.

 

Người đánh xe thốt :

 

- Tiểu nhân vâng lịnh Trang chủ đến đón hai vị.

 

Yến Thanh hỏi :

 

- Quý Trang chủ là ai?

 

Phu xe đáp :

 

- Nếu hai vị là Yến đại hiệp và Vưu đại hiệp thì hẳn phải biết bổn Trang chủ là ai!

 

Yến Thanh mỉm cười vén rèm xe, bất giác giật mình.

 

Mã Cảnh Long ngồi trong đó!

 

Chàng kêu khẽ :

 

- Mã tiền bối! Tại sao thế?

 

Mã Cảnh Long bảo :

 

- Lên xe rồi hãy nói chuyện.

 

Chàng và Vưu Tuấn lên xe.

 

Mã Cảnh Long thốt :

 

- Lão phu theo Mã Bách Bình lúc nó rời Kim Lăng chứ chẳng phải mới đến đây. Vì phát hiện có sự lạ nên cần gặp Yến đại hiệp trước khi lão phu trở về.

 

Lão trầm giọng tiếp :

 

- Thiên Ma lệnh chủ hiện có mặt tại thành Hàng Châu này, y mười phần chú ý đên Yến Lão đệ.

 

Yến Thanh gật đầu :

 

- Gì thì không biết chứ y chú ý đến tiểu điệt là cái chắc. Tiểu điệt hiểu từ hai hôm nay!

 

Mã Cảnh Long tiếp :

 

- Kỷ Tử Bình thay mặt Lệnh chủ tống đạt chỉ dụ. Lão phu theo dõi họ Kỷ đến đây thấy hắn chui vào một ngôi nhà. Chờ một lúc lão phu vào nhà đó bắt gặp xác của hắn!

 

Yến Thanh kinh ngạc :

 

- Chết vì Xuyên Tâm tiêu?

 

Mã Cảnh Long gật đầu :

 

- Phải! Trong nhà không có một bóng người ngoài xác chết. Rõ ràng là Thiên Ma lệnh chủ biết Kỷ Tử Bình bị theo dõi nên giết hắn để diệt khẩu.

 

Yến Thanh lo lắng :

 

- Nhưng hành tung của tiền bối cũng đã bị Thiên Ma lệnh chủ phát hiện rồi! Tiền bối phải hết sức cẩn thận mới được!

 

Mã Cảnh Long mỉm cười :

 

- Lão phu ly khai Kim Lăng chỉ mỗi Mã Bách Bình biết mà thôi. Lão phu lúc vào nhà đã che kín mặt thì làm gì Thiên Ma lệnh chủ nhận ra nổi!

 

Yến Thanh trầm ngâm rất lâu đoạn hỏi :

 

- Tiền bối không thấy ai đi ra khỏi ngôi nhà đó.

 

Mã Cảnh Long lắc đầu :

 

- Không thấy ai cả! Lão phu nấp trên tàng cây cao chờ độ một giờ quan sát rất kỹ chẳng thấy người nào đi ra cả. Lúc lão phu bắt gặp xác của Kỷ Tử Bình thì máu đã ngưng chảy, phần máu chảy ra ngoài cũng bắt đầu xạm màu, đọng lại. Sự kiện đó chứng tỏ hắn chết ít nhất cũng được nửa giờ và hung thủ sát hại hắn cũng đi được nửa giờ rồi. Hung thủ đã đi lâu thế mà lão phu chẳng thấy bóng dáng người nào ra khỏi nhà như thế là dưới nền nhà có địa đạo.

 

Yến Thanh cau mày :

 

- Thế là ngôi nhà đó do Thiên Ma lệnh chủ kiến tạo, bố trí lối thông bí mật làm nơi hành sự!

 

Mã Cảnh Long gật đầu :

 

- Lão phu cũng nghĩ như Yến lão đệ cho nên lão phu đã cố gắng điều tra và biết được ngôi nhà đó phụ thuộc Hồng Diệp trang, lúc bình thường thì bỏ trống, chỉ khi nào Liễu Hạo Sanh cần tiếp đãi khách du ngoạn Tây Tử Hồ thì mới cho người nhà đến dọn dẹp khang trang. Suy theo đó lão phu tin rằng Liễu Hạo Sanh biết rõ lai lịch thân thế của Thiên Ma lệnh chủ, hoặc ít nhất nơi cư trú của Lệnh chủ, những nơi bất thường tạm trú cũng như nơi định trú vĩnh viễn. Lúc thường Liễu Hạo Sanh chỉ để một vài người trong ngôi nhà đó canh chừng vậy thôi nhưng từ đêm vừa qua ngôi nhà đó hoàn toàn vắng vẻ. Đúng là Liễu Hạo Sanh biết trước sao đó nên ra lịnh di tản mấy người giữ nhà đi nơi khác.

 

Yến Thanh thốt :

 

- Để lúc vào hội diện với Liễu Hạo Sanh tiểu điệt sẽ lưu ý quan sát.

 

Mã Cảnh Long tiếp :

 

- Lão phu đã làm hết sức mình song không thành công giờ đây luống tuổi sức mòn chỉ còn trông cậy vào nơi lão đệ thôi. Giả như lão đệ có cần sự trợ giúp thì bất cứ lúc nào lão đệ cũng có thể bắn tin đến Mã Bách Bình. Cha con lão phu sẽ huy động toàn nhân lực tiếp trợ lão đệ.

 

Yến Thanh vội đáp :

 

- Tiền bối không nên quá tin tưởng nơi tiểu điệt. Sức lực một người mong gì chống nổi một tổ chức lợi hại.

 

Mã Cảnh Long hỏi :

 

- Quả thật lão đệ chỉ có một mình.

 

Yến Thanh gật đầu :

 

- Phải đó tiền bối, tiểu điệt trước sau chỉ có một mình thôi. Chẳng lẽ tiền bối không tin tiểu điệt.

 

Mã Cảnh Long lắc đầu :

 

- Khó tin như vậy lắm. Lão phu phát hiện ra dọc đường theo sau lão đệ có một đoàn người hành tung không minh bạch. Họ chia ra từng nhóm nhỏ âm thầm giám thị lão đệ, thỉnh thoảng những nhóm đó lại tụ họp với nhau, bàn luận chi đó rồi lại tách ra để tiếp tục hành trình.

 

Yến Thanh a lên một tiếng :

 

- Tiểu điệt không phát hiện chi hết. Có toán người đáng nghi ngờ như thế theo sau tiểu điệt sao.

 

Mã Cảnh Long tiếp :

 

- Theo sự nhận xét của lão phu những người đó không thể là thuộc hạ của Thiên Ma lệnh chủ. Bởi từ lúc Kỷ Tử Bình xuất hiện thì họ lại bám sát Kỷ Tử Bình, buông lơi lão đệ. Chừng như họ chú ý đến Kỷ Tử Bình hơn là lưu tâm đến lão đệ.

 

Yến Thanh lại a một tiếng biểu thị là mình không liên quan đến toán người ấy, đồng thời làm lạ về hành động của họ.

 

Vưu Tuấn hỏi :

 

- Rồi sau đó sự việc như thế nào tiền bối. Họ có vào ngôi nhà đó chăng?

 

Mã Cảnh Long lắc đầu :

 

- Không! Từ lúc Kỷ Tử Bình vào nhà sau đó lão phu chẳng còn thấy một ai trong nhóm người đáng nghi ấy. Mường tượng là họ chỉ có nhiệm vụ theo dõi Kỷ Tử Bình đến đó thôi.

 

Yến Thanh thốt :

 

- Không chừng họ là những người trong Thiên Ma giáo âm thầm theo sau để ủng hộ Kỷ Tử Bình!

 

Mã Cảnh Long lại lắc đầu :

 

- Không thể có việc ấy! Họ theo lão đệ từ Kim Lăng đến kia mà. Đến đây rồi họ mới chuyển hướng sang Kỷ Tử Bình. Nếu là người trong Thiên Ma giáo thì tại sao họ lại bỏ lão đệ bám theo Kỷ Tử Bình. Khi trở ra từ ngôi nhà lão phu có quan sát bốn phía thấy những vũng nước vàng vàng sệt sệt, lão phu cho rằng bọn ấy đã bị hung thủ dùng Hóa Cốt Tán thủ tiêu tan tích. Lão đệ có nghĩ như thế chăng?

 

Yến Thanh thở dài :

 

- Tiểu điệt chẳng có ý kiến chi cả bởi lẽ tiểu điệt chưa hiểu những người ấy thuộc phe phái nào. Biết đâu họ là những phần tử của một cánh đối lập Thiên Ma giáo, mà cánh này chỉ mới bắt đầu hoạt động gần đây thôi. Có điều căn cứ theo tình hình thì tiểu đệ tin rằng họ theo dõi Bách Bình huynh đến đây chứ không phải truy tung tiểu điệt đâu. Bởi vì Bách Bình huynh là một nhân vật trọng yếu trong Thiên Ma giáo, còn tiểu điệt bất quá chỉ là một kẻ tầm thường trên giang hồ, chẳng ai chú ý đến làm gì.

 

Mã Cảnh Long thất vọng.

 

Lão buông tiếng thở dài thốt :

 

- Lão phu tưởng từ lâu Yến lão đệ là người của Cửu Lão hội! Hiệp tác với người của Cửu Lão hội lão phu có nhiều hy vọng thành công do đó lão phu phấn khởi vô cùng. Ngờ đâu lão đệ lại đơn thân độc lực! Bằng vào sức lực của một người mà toan lật đổ Thiên Ma giáo thì có khác gì nuôi mộng!

 

Yến Thanh cười nhẹ :

 

- Chưa hẳn vậy đâu! Thiên Ma giáo dù có thế lực lớn lao song các Phân đàn lại mâu thuẫn với nhau. Lệnh chủ không thể nào tập trung các mâu thuẫn đó thành một khối thống nhất. Như vậy không đáng sợ cho lắm. Chỉ cần quật ngã Thiên Ma lệnh chủ là toàn giáo tan rã!

 

Mã Cảnh Long chớp mắt :

 

- Do đâu lão đệ biết được việc đó.

 

Yến Thanh đáp :

 

- Bằng vào thái độ do Bách Bình huynh, Kim Tử Yến và Kim đại nương biểu thị với tiểu điệt, bằng vào những tiết lộ của Liễu Hạo Sanh trong cuộc đối thoại giữa y và tiểu điệt nên tiểu điệt suy ra là ai ai cũng bất mãn Thiên Ma giáo cả. Một hai Phân đàn đã vậy thì các Phân đàn các cũng thế thôi! Khi người ta bất mãn thì có ai dốc toàn tâm lực ủng hộ Lệnh chủ chứ. Tiểu điệt dù là đơn thân độc mã vẫn không nản chí chút nào! Trái lại còn phấn khởi thêm nữa đấy!

 

Mã Cảnh Long trầm tư một chút rồi gật đầu :

 

- Lão đệ có lý! Theo lão phu hiểu thì Liễu Hạo Sanh có liên hệ mật thiết với Thiên Ma giáo lắm đấy. Lão đệ phải dè dặt khi tiếp xúc với y!

 

Yến Thanh gật đầu :

 

- Tiền bối dạy phải!

 

Chàng hỏi qua bọn Thập kiệt.

 

Mã Cảnh Long cho biết từ ngày toàn bộ Thập kiệt gia nhập Thiên Ma giáo đến nay lão không thường tiếp xúc với đám huynh đệ kết nghĩa đó, có thể có một số người trong bọn đã thay dạ đổi lòng không còn trung thành với lão như trước nữa.

 

Lão cho biết nhân cái chết của Kỷ Tử Bình lão sẽ tìm cách tra cứu, khảo nghiệm lại toàn bộ Thập kiệt để gạn lọc kẻ tốt người xấu.

 

Cỗ xe dừng lại chỗ ngã ba cách Hồng Diệp trang không xa.

 

Mã Cảnh Long thốt :

 

- Cỗ xe này lão phu dùng từ Kim Lăng đến đây chứ không phải Liễu Hạo Sanh cho đi rước hai vị. Hai vị xuống xe vào trang còn lão phu phải trở về gấp. Đừng nói cho Liễu Hạo Sanh biết là lão phu đến Hàng Châu!

back top