Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 102: Phiên ngoại 21

Nhạc Tại Vân nằm úp trên người Phùng Ngộ Thuỷ, đang suy nghĩ xem bước tiếp theo là gì, Phùng Ngộ Thuỷ đã đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên chân Nhạc Tại Vân, chậm rãi sờ xuống, trong đầu toàn là hình ảnh trong sách, cảm giác toàn thân nóng bừng, miệng khô lưỡi nóng.

 

Nhạc Tại Vân vừa cảm thấy bàn tay to chai sạn của Phùng Ngộ Thuỷ đặt lên phần da nhạy cảm trong chân mình, lập tức luống cuống, bò qua một bên, nói: “Ta không muốn làm.”

 

“Tại sao?” Phùng Ngộ Thuỷ đuổi theo: “Ta còn chưa học xong mà.”

 

Nhạc Tại Vân nổi giận, hung hăng trừng hắn: “Ngươi… Ngươi tìm người khác học đi!”

 

“Ta không muốn!” Phùng Ngộ Thuỷ ôm chặt Nhạc Tại Vân: “Ta chỉ muốn học với ngươi!”

 

“A…” Nhạc Tại Vân hoảng hốt, Phùng Ngộ Thuỷ chụp được nơi nào đó của hắn, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp, tay kìa còn hư hỏng sờ tới sờ lui.

 

“Ngươi học cái này từ chỗ nào!” Nhạc Tại Vân mắng to, nhưng mà cảm thấy rất sảng khoái, Phùng Ngộ Thuỷ lại áp đến bắt đầu hôn hắn, Nhạc Tại Vân nghĩ nghĩ một chút thấy không phục, lại đưa tay qua, cũng chụp lấy chỗ nào đó của Phùng Ngộ Thuỷ.

 

“Ân…” Phùng Ngộ Thuỷ dễ chịu thở ra một hơi, ôm Nhạc Tại Vân nói thầm: “Vân Vân, dễ chịu.”

 

Nhạc Tại Vân cũng hăng hái lên, hai người ôm nhau xoa qua xoa lại, cuối cùng đồng thời ôm chặt lấy đối phương, đặt đến đỉnh điểm.

 

Hai người tựa trên gói thở dốc, Phùng Ngộ Thuỷ rút tay lại, nhìn dịch thể trắng đục trên tay, hỏi Nhạc Tại Vân: “Vân Vân, là cái này?”

 

Mặt Nhạc Tại Vân đỏ bừng, gật đầu nói: “Nếu ngươi dám nói với ai, ta sẽ làm thịt ngươi!” Nói xong thì định ngủ, lại nghe Phùng Ngộ Thuỷ nói: “Vân Vân, hình như vẫn chưa xong đâu?”

 

“A?” Nhạc Tại Vân khó hiểu nhìn hắn: “Còn gì nữa? Đã bắn ra rồi.”

 

“Có ra không phải là nên có vào sao?” Phùng Ngộ Thuỷ nghiêm túc hỏi: “Ta nhớ kĩ dường như vẫn còn cái gì khác nữa!”

 

“Nhớ kĩ?” Nhạc Tại Vân mắng to: “Ngươi lại xem quyển sách kia nữa rồi sao? Cái thứ đó căn bản là dâm thư, không được xem, sẽ học hư!”

 

“Vậy… Vậy trong sách, đều là dạy những chuyện này sao?” Phùng Ngộ Thuỷ giật mình.

 

“Đúng vậy!” Nhạc Tại Vân bất mãn lầm bầm: “Đều tại Mộc đại ca, không biết là cầm nhầm sách hay cố ý nữa.”

 

“Vậy nói cách khác, trong sách, toàn là nói về chuyện khiến người ta vui sướng thế này sao?” Hai mắt Phùng Ngộ Thuỷ sáng lập lòe.

 

“Ngươi… Ngươi nói bậy cái gì vậy!” Nhạc Tại Vân đánh: “Không được nói mấy thứ bậy bạ, ngủ sớm đi!”

 

“Vân Vân… Trong sách nói, tiến vào đây sẽ rất sảng khoái.” Vừa nói, Phùng Ngộ Thuỷ vừa vươn tay, xoa nhẹ lên mông Nhạc Tại Vân, ngón tay dính dịch thể trượt vào giữa, nhấn lên điểm mềm mại… Nương th dịch thể trơn, cắm vào trong.

 

“Ai nha!” Nhạc Tại Vân kinh hãi: “Ngươi đang sờ đâu? Ân…”

 

“Thật sự sảng khoái sao?” Phùng Ngộ Thuỷ ôm lấy Nhạc Tại Vân từ phía sau, cắn lên tai hắn, vừa đưa thêm một ngón tay khác vào vừa nói: Trong sách nói, phải dùng hai ngón tay chậm rãi xoay tròn, sau đó tìm một điểm… Ấn vào nơi đó, ngươi sẽ rất sảng khái rất sảng khoái!”

 

“Ngươi… Lấy ra rồi nói, khó chịu muốn chết!” Nhạc Tại Vân mắng to: “A!”

 

Sự cố gắng và khả năng lĩnh hội kinh người, cùng tính cách ruột ngựa lại luôn tìm tòi đến tận cùng của Phùng Ngộ Thuỷ… Cuối cùng đã mang đến thành công… Hắn đã tìm được một điểm mềm mại đặc biệt trong những nếp uốn, nhẹ nhàng đè xuống, khiến cho Nhạc Tại Vân thở dốc liên tục.

 

“Vân Vân, sảng khoái không?” Phùng Ngộ Thuỷ hài lòng hỏi: “Có muốn mạnh thêm một chút không?”

 

“Ư… Chờ một chút…” Nhạc Tại Vân một tay nắm lấy cánh tay hắn, cúi đầu nói: “Ta cũng muốn làm!”

 

Phùng Ngộ Thuỷ cười tủm tỉm nói: “Cái này hơi khó… Hay cứ để ta thử trước, sau đó ngươi thử, có được không? Nghe nói là phải lấy cái này bỏ vào đây…” Vừa nói, vừa dùng phân thân đã đứng thẳng từ lâu chọc chọc và huyệt khẩu của Nhạc Tại Vân đã bị ngón tay hắn mở rộng.

 

“A?” Nhạc Tại Vân lo lắng: “Ngươi, chờ một chút… A!” Còn chưa dứt lời, Phùng Ngộ Thuỷ đã chìm quá sâu vào bể dục đè hắn lại, xoay người tựa theo lực rơi, cả phân thân vọt thẳng vào trong huyệt khẩu của Nhạc Tại Vân… Hung hăng đâm mạnh vào điểm khiến Nhạc Tại Vân mất khống chế kia…

 

“A…” Hai tay Nhạc Tại Vân túm chặt chăn, nhịn không được kêu ra tiếng.

 

Phùng Ngộ Thuỷ cũng chỉ là một tiểu tử làm bậy theo bản năng, vừa nghe thấy tiếng Nhạc Tại Vân lại càng cảm thấy hưng phấn, cảm giác bên trong Nhạc Tại Vân ấm áp mềm mại bao lấy mình, hắn thoải mái thở dài một cái, hít sâu một hơi, nói: “Vân Vân, trong sách nói, phải động…”

 

“Cút con mẹ ngươi cái quyển sách ấy đi!” Nhạc Tại Vân mắng ầm lên: “Ngươi chờ cho ta, một lát nữa lão tử sẽ trả lại! Lão tử… A, đừng nhúc nhích nữa.”

 

Nhạc Tại Vân càng mắng, Phùng Ngộ Thuỷ làm càng hăng, dù sao hắn cũng còn trẻ, mỗi lần vào đều đâm đến chỗ trí mạng, thật sự là muốn lấy mạng Nhạc Tại Vân rồi.”

 

“A… Ngươi hỗn đản, con mẹ nó nhẹ một chút không được sao!” Nhạc Tại Vân vừa đau vừa sảng, nhưng vẫn không cam lòng, đấm gối mắng to.

 

Phùng Ngộ Thuỷ làm sao khống chế nổi chứ, lớn như vậy rồi đây vẫn là lần đầu tiên của hắn, cảm thấy quá dễ chịu, liền ôm lấy vai Nhạc Tại Vân bắt đầu ra sức cày cấy.

 

Hai người lăn lộn trên giường hết một trận, rốt cuộc Phùng Ngộ Thuỷ cũng hạnh phúc thở dài một cái, để lại thứ nóng nổi kia tại nơi sâu trong thân thể Nhạc Tại Vân.

 

“Biến thái chết tiệt!” Nhạc Tại Vân nằm sấp trên giường thở dốc, hiện tại hắn không còn bao nhiêu sức lực, nếu không thì đã phản công, vừa nói, vừa chỉ vào mặt Phùng Ngộ Thuỷ nói: “Mụ nội nó ngươi chờ, chờ lão tử nghỉ xong rồi, lão tử sẽ lên trên!”

 

Phùng Ngộ Thuỷ nằm trên người hắn nghỉ ngơi một lúc, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng Nhạc Tại Vân, lật hắn lại, giơ một chân Nhạc Tại Vân lên gác trên vai mình, nói: “Vân Vân, vẫn còn rất nhiều tư thế, trong sách viết rất nhiều về cảm giác của từng tư thế!”

 

“A!” Nhạc Tại Vân kinh hãi: “Tên điên, ngươi sẽ không lại… A, chờ một chút!”

 

Phùng Ngộ Thuỷ tuổi trẻ khỏe mạnh khí huyết bừng bừng, một lần đương nhiên không đủ giải quyết vấn đề, hơn nữa hiện tại hắn đã được nếm thử món ngon, chưa từng trải qua loại vui vẻ thế này, đương nhiên là phải hung hăng làm mấy lần liền, cho đến lần thứ tư, mới có chút mệt mỏi, liền ôm lấy Nhạc Tại Vân đã bắt đầu ngủ say, nằm xuống ngủ.

 

Sáng sớm ngày hôm sau, người đánh xe đến gõ cửa, hỏi: “Nhạc thiếu gia, Phùng thiếu gia, có đi không?”

 

Nhạc tại Vân ngồi dậy, thấy Phùng Ngộ Thủy làm mệt còn đang ngủ, liền nói: “Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai lại đi, đi lấy chút thức ăn đến đây!”

 

Không lâu sau, người đánh xe đã cầm một hộp điểm tâm lớn quay lại, Nhạc Tại Vân nhận lấy, thấy Phùng Ngộ Thủy mơ màng có vẻ sắp tỉnh, liền nói với hắn: “Hôm nay không đi nữa, trời mưa, ngày mai đi tiếp.”

 

“Ân… Vừa hay, buồn ngủ…” Vì đêm qua làm đến hơn nửa đêm, sau đó lại hưng phấn đến tận sáng, cho nên hiện tại Thủy Thủy rất buồn ngủ.

 

Nhạc Tại Vân cầm một khối điểm tâm lên cắn vài cái, thở hổn hển tức giận nhìn Phùng Ngộ Thuỷ đang nằm úp trên giường, nghiến răng: “Ngươi chờ, chờ ta ăn no rồi, ta thu thập ngươi!” Nghĩ xong lại thở phì phì ngồi xuống ghế.

 

“Đau…” Đau đến nhảy dựng, đáng ghét, ngốc tử chết tiệt, Nhạc Tại Vân tức giận cắn răng, mông đau eo lại mỏi!

 

Vừa gặm bánh ngô, Nhạc Tại Vân vừa lật bản Chí tôn bí tịch Phùng Ngộ Thuỷ vẫn xem, xem xong rồi, bụng cũng no rồi, bò lên sàng buông màn giường, nhẹ nhàng lột tấm chăn trên người Phùng Ngộ Thuỷ ra, sau đó, đè lên, hôn cổ hắn.

 

“Ân…” Phùng Ngộ Thuỷ hừ hừ, trở mình một cái.

 

Nhạc Tại Vân xốc cả chiếc chăn lên, quả nhiên tên không biết xấu hổ Phùng Ngộ Thuỷ không mặc y phục, hắn nghĩ nghĩ một chút, hôm qua lúc Phùng Ngộ Thuỷ đưa ngón tay vào, dùng cái thứ trắng trắng trơn trơn không biết xấu hổ kia làm trơn tề, mà trên tay mình thì không có gì cả a… Ân, nghĩ một lát, Nhạc Tại Vân cầm lấy chén lòng đỏ trứng trong hộp điểm tâm, vớt ra một ít, cười xấu xa: “Ngốc tử chết tiệt, dễ dàng cho ngươi quá rồi!”

 

Vừa nói, vừa nhẹ nhàng đưa tay tách mông Phùng Ngộ Thuỷ ra, bôi lòng đỏ trứng lên, sau đó đưa một ngón tay, nhẹ nhàng nhấn vào…

 

“Ân…” Phùng Ngộ Thuỷ hiển nhiên là rất buồn ngủ, nhưng vẫn cảm giác được có chút không ổn, lại hừ hừ, vẫn không tỉnh.

 

Nhạc Tại Vân tiếp tục kiên trì, đưa vào ngón tay thứ hai, sau đó là ngón thứ ba…

 

“Ân…” Phùng Ngộ Thuỷ rên rỉ theo bản năng, mắt buồn ngủ mơ mơ màng màng quay lại, không hiểu hỏi: “Vân Vân… Làm gì vậy?”

 

“Làm cái gì?” Nhạc Tại Vân dùng phân thân đã hăng hái bừng bừng của mình đặt trên huyệt khẩu của hắn, tàn bạo nói: “Ta có thù báo thù, không bao giờ oán trách, ngốc tử thối tha Phùng Ngộ Thuỷ, cho ngươi biết lợi hại của ta!” Nói xong, hung hăng ra sức.

 

“A…” Phùng Ngộ Thuỷ giật mình tỉnh cả ngủ, Nhạc Tại Vân cũng xem sách rồi, hơn nữa lại tiếp thu rất cặn kẽ tinh túy trong đó, thật ra đa số là đại ân từ các ghi chú của Tư Đồ, toàn viết điểm quan trọng hơn nữa lại rất thực dụng.

 

“Ân… Vân Vân.” Phùng Ngộ Thuỷ cũng cảm thấy rất kích thích.

 

Nhạc Tại Vân cũng cảm thấy rất sảng khoái, còn hơn là khi ở phía dưới, liền ôm lấy vai Phùng Ngộ Thuỷ, hung hăng làm.

 

“Ân… Chỗ đó rất tốt!” Tiểu ngốc tử Phùng Ngộ Thuỷ hoàn toàn trầm mê trong hoan lạc, Nhạc Tại Vân thấy hắn chẳng hề xấu hổ, mình nếu còn ngượng ngùng vậy chẳng lẽ so ra không bằng hắn sao, liền nói: “Được, dù sao thì tự ngươi cũng không thấy xấu hổ, ta đây cũng không cần xấu hổ nữa, mọi người đều không biết xấu hổ!” Nói xong, ôm lấy Phùng Ngộ Thuỷ hôn mạnh lên sau cổ và trên lưng hắn, động tác dưới thân lại tăng nhanh, dằn vặt cho Phùng Ngộ Thuỷ rền rỉ liên tục.

 

Nhạc Tại Vân rất hiếu thắng, đêm qua Phùng Ngộ Thuỷ làm tổng cộng bốn lần, hắn cũng phải làm bốn lần, hơn nữa thời gian tuyệt đối không thể ngắn hơn.

 

Nghĩ xong, Nhạc Tại Vân tập trung tinh thần… Tiếp tục chăm chỉ cày cấy!

 

Cho đến trưa, trận chiến buổi sáng của Nhạc Tại Vân cuối cùng cũng kết thúc, hai người đều mệt rã rời nằm xuống ngủ tiếp, đến đêm mới thức dậy xuống lầu dùng cơm, ăn uống no đủ tinh thần sảng khoái quay về phòng. Dù sao cũng là hai thanh niên, vừa biết chuyện, đương nhiên là phóng túng, lại say mê quấn vào nhau, lăn qua lăn lại.

 

Đến hơn nửa đêm, hai người thỏa mãn tựa đầu vào nhau, đột nhiên Phùng Ngộ Thuỷ nói: “Vân Vân, hay là, hai ta thành một đôi đi?”

 

Nhạc Tại Vân xoay mặt nhìn hắn, hỏi: “Ý ngươi là, giống như Mộc đại ca và Tần đại ca, Tư Đồ bang chủ và Hoàng tiểu tiên sinh? Làm tình nhân?”

 

“Ân.” Phùng Ngộ Thuỷ nghiêm túc nói: “Ta nhìn tới nhìn lui, vẫn thích ngươi nhất, sau này chúng ta là tình nhân, lúc làm còn sảng khoái như vậy.”

 

“Ân…” Nhạc Tại Vân suy xét một lúc, gật đầu: “Ân, quyết định như vậy, hai ta làm một đôi!”

 

“Ngươi phải giữ lời a!” Phùng Ngộ Thuỷ tiến tới hôn hắn.

 

“Cái đó đương nhiên, ngươi cũng phải giữ lời!” Nhạc Tại Vân cũng hôn lại.

 

Vì vậy, hai ngốc tử trở thành một cặp.

 

Lần này thì nguy rồi, hai người này cũng giống như ấu thú, vốn tuổi trẻ, tâm ý tương thông lại thường xuyên nằm chung một chỗ, đương nhiên là làm suốt đường đi. Người đánh xe thường xuyên cảm giác được thùng xe phía sau rung lắc, buồn bực nghĩ, hai huynh đệ này nhìn qua có vẻ rất hợp nhau, vậy mà sao lại luôn cãi nhau? Hắn không biết hiện tại bọn họ đã thăng cấp từ cãi nhau lên đại chiến ba trăm hiệp rồi, ngươi một lần ta một lần!

 

Vất vả đến được Hắc Vân Bảo, Tư Đồ và Tiểu Hoàng đang chuẩn bị ra ngoài du ngoạn, vừa nghe nói có thư quan trọng, hai người lo lắng, còn nghĩ là có chuyện lớn gì. Vừa mở ra xe, thiếu chút nữa Tư Đồ cười phá lên, cất thư đi, bảo các huynh đệ Hắc Vân Bảo đi chuẩn bị. Không bao lâu, đã chuẩn bị được hai xe ngựa, một xe đầy vàng bạc, một xe đầy thức ăn, chất đồ xong, phái người đánh xe, theo Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ quay về.

 

Tiểu Hoàng hỏi Tư Đồ: “Mộc Mộc viết gì trong thư vậy?”

 

Tư Đồ đưa thư cho Tiểu Hoàng, liền thấy bên trên viết: Thủy Thủy nhà chúng ta muốn thú Vân Vân nhà chúng ta, Tư Đồ, sính lễ phải có một xe vàng bạc, một xe thức ăn!

 

Tiểu Hoàng cũng dở khóc dở cười, Tư Đồ ôm hắn lên xe ngựa, nói: “Không phải nói muốn đi thăm nhạc phụ đại nhân sao, nhân tiện dời lại vài ngày đi, chúng ta đến Tu La Bảo uống rượu mừng trước.”

 

 

Nửa tháng sau, Vân Vân và Thủy Thủy quay về Tu La Bảo, Tu La Bảo đã giăng sẵn đèn kết sẵn hoa mở tiệc lớn, muốn làm tiệc vui cho hai người bọn họ.

 

Mộc Mộc thỏa mãn nhìn hai xe sính lễ cùng Vân Vân Thủy Thủy mà nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, gật đầu, nháy mắt với Tần Vọng Thiên bên cạnh một cái: “Lợi hại không?! Cái này gọi là liệu sự như thần, chỉ lời không lỗ!”

back top