Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 61

Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân đứng bên cạnh đều cảm thấy thật khó chịu được, ngay khi đó, Vương Thập Nhị từ phía sau thở hổn hển chạy tới, “Ai nha” một tiếng liền xông đến, nhìn qua con xạ đã chết, thở phào một cái, nói: “Làm ta sợ muốn chết… Mọi người đừng khổ sở nữa, nó không phải Xạ Vương.”

 

Chỉ một câu nói đó, mọi người trong lòng còn đang chật vật khó chịu nháy mắt một cái đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm Vương Thập Nhị.

 

“Ngươi nói thật?” Tần Vọng Thiên vừa mừng vừa sợ.

 

“Nó không phải!” Vương Thập Nhị chỉ vào đầu Xạ Vương nói: “Xạ Vương thật sự sau đầu có một mảng lông hình chữ vương, hơn nữa cũng lớn hơn con xạ này rất nhiều!”

 

“Vậy Xạ Vương thật sự đâu?” Tần Vọng Thiên hỏi: “Ngươi đốt thêm thử xem, xem nó có đến không?!”

 

“Nga!” Vương Thập Nhị lại lấy thảo dược trong túi ra, chuẩn bị đốt lên, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm: “Ngươi đốt như vậy nó sẽ không đến.”

 

Mọi người quay đầu lại, liền thấy Tiếu Lạc Vũ đã ôm Hạ Vũ đi tới sau bọn họ.

 

“Cho ta xem.” Hạ Vũ giơ tay, muốn xem thảo dược, Vương Thập Nhị bỏ nhúm cỏ vào tay hắn.

 

“Thảo dược bị khô, mùi thay đổi!” Hạ Vũ lắc đầu, nói: “Công phu của ngươi học được cũng không được bao nhiêu a, khiến Vương Nhất Công mất mặt rồi!”

 

Mặt Vương Thập Nhị đỏ lên, nhỏ giọng nói thầm: “Cha ta đã chết từ sớm, ta có thểc học được như vậy đã không tồi rồi.”

 

Đem thảo dược chà lên tuyết cho ướt.” Hạ Vũ nói: “Như vậy rồi đốt, khói lớn, mùi cũng khác.”

 

Vương Thập Nhị nghe xong, liền thực sự làm theo phương pháp Hạ Vũ dạy, thấm ướt thảo dược, đốt lên… Quả nhiên khói lớn hơn rất nhiều, mùi khói cũng thơm hơn khi nãy.

 

Không bao lâu, mọi người đột nhiên nghe được từ sâu trong rừng truyền đến tiếng kêu rất trầm, sau đó có tiếng chân, một con xạ đực cực lớn chạy ra. Nó gần như là to gấp đôi con xạ đã chết.

 

Trên đầu một cặp sừng uy vũ, sau đầu còn có vằn, nhìn thoáng qua rất giống chữ vương.

 

“Xạ Vương!” Vương Thập Nhị vui vẻ chạy tới, Xạ Vương đương nhiên là biết nó, chạy đến vài bước, miệng thở khì khì dùng cổ cọ Vương Thập Nhị.

 

Mộc Lăng đi lên vài bước, nghiêng đầu nhìn một chút, ngồi xổm xuống nhìn nhìn bụng Xạ Vương, lại đưa tay sờ một cái, cười nói: “Không cần dẫn hương, con xạ này có Xạ Hương.”

 

“Nương a!” Giáp Ất Bính Đinh ngồi phệt xuống đất: “Khi nãy tóc đều trắng hết, bây giờ lại đen rồi.”

 

Tiếu Lạc Vũ nói: “Ở đây tuyết lớn, đem Xạ Vương vào trong sơn trang rồi lấy hương.”

 

Mọi người đáp ứng một tiếng, vô cùng cao hứng mà dẫn Xạ Vương về sơn trang.

 

Mộc Lăng cũng cười hì hì muốn đi theo, không đề phòng bị Tần Vọng Thiên ở phía sau lôi một cái, kéo vào trong lòng ôm lại cúi đầu hung hăng hôn.

 

“Nha a!” Mộc Lăng kêu thảm một tiếng, nhéo tai Tần Vọng Thiên kéo ra: “Tiểu hài tử, giữa ban ngày mà ngươi làm gì vậy?!”

 

“Lăng!” Vành mắt Tần Vọng Thiên hồng hồng, vẻ mặt đầy tiếu ý, ôm Mộc Lăng nói: “Tốt quá rồi!”

 

Quá trình lấy Xạ Hương có chút thú vị, Tần Vọng Thiên cùng Giáp Ất Bính Đinh cộng thêm Vương Thập Nhị ở trong sân lăn qua lăn lại một đêm mới đem Xạ Vương cường tráng áp chế được.

 

Hạ Vũ đã có thể đi lại rồi, Tiếu Lạc Vũ đi theo không ngừng hỏi nóng hỏi lạnh, tuy là Hạ Vũ cũng không mấy vui vẻ với hắn, thế nhưng trên mặt Tiếu Lạc Vũ vẫn đeo theo vẻ vui mừng không cách gì giấu được.

 

Mộc Lăng không khỏi cảm thấy hiếu kì, không biết rốt cuộc là Hạ Vũ giận cái gì, giận từng ấy năm rồi mà vẫn chưa nguôi sao? Hỏi Tiếu Lạc Vũ, hắn chỉ là cười một cái, nhàn nhạt nói một câu: “Đều là ta đáng đời, sinh thời còn có thể cùng hắn đến bạc đầu, đã là trời ban rồi.”

 

Mộc Lăng đầy một bụng hiếu kì, nhưng là hỏi không ra được nguyên cớ, chỉ có thể ngồi trong sân nhìn bọn người Tần Vọng Thiên ngốc a a mà lấy Xạ Hương. Hạ Vũ nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải đều thấy Mộc Lăng thuận mắt, tính tình cũng hợp, liền ngoắc ngoắc hắn.

 

“Làm gì?” Mộc Lăng sợ hắn còn ghi hận chuyện mình lừa gạt Tiếu Lạc Vũ chuyện phương thuốc, muốn ăn miếng trả miếng, nên lập tức tràn đầy cảnh giác.

 

Hạ Vũ lại thấy hăng hái, hình dạng Mộc Lăng dựng lông phòng thủ đúng thật là thú vị, liền nói: “Có thứ tốt muốn cho ngươi, sao, sợ rồi sao? Thật vô dụng!”

 

Ha nha… Chân mày Mộc Lăng cũng sắp dựng đứng luôn rồi, tâm nói lão tử sợ ai?! Đứng dậy đi tới chỗ Hạ Vũ, ngồi xuống bên cạnh hắn, trừng mắt: “Cho ta cái gì?”

 

“Cái này.” Hạ Vũ lấy từ trong lòng ra một quyển sách đưa cho Mộc Lăng, bìa bên ngoài là giấy lụa trắng, thoạt nhìn có chút cũ kỹ.

 

“Đây là cái gì a?” Mộc Lăng đưa tay nhận sách, cầm qua nhìn thoáng qua bìa sách, liền thấy bên trên giấy lụa trắng là ba chữ lớn —— Dược Vương Phổ.

 

“A…” Mộc Lăng hít một hơi, Hạ Vũ bên cạnh thấy hình dạng Mộc Lăng ngốc a a giương miệng không ngậm lại được thì cười đến lăn khắp giường: “Thật thú vị thật thú vị.”

 

Mộc Lăng ngậm miệng lại, lật vài trang ra xem, bên trong là chi chít ghi chép về công dụng của các loại dược liệu quý, cùng với những chứng bệnh cực kì hiếm thấy.

 

” Đây là Vũ hành y bao nhiêu năm tích lũy được.” Tiếu Lạc Vũ nhìn Mộc Lăng: “Ngươi chắc là từng nghe nói qua rồi chứ?”

 

“Ân.” Mộc Lăng gật gật đầu, Dược Vương Phổ là cực phẩm của sách y, là vật mà người học y nào cũng muốn sở hữu, cuốn sách này ghi chép lại tâm huyết cả đời của Dược Vương Hạ Vũ.

 

“Hạ Phàm chính là muốn có quyển sách này.” Tiếu Lạc Vũ nói.

 

“Nga… Khó trách.” Mộc Lăng nghĩ nghĩ, hỏi: “Sao Hạ Phàm lại biết Hạ Vũ ở nơi này?” Lời vừa nói ra, liền bị Hạ Vũ trừng một cái: “Gọi sư phụ!”

 

Mộc Lăng nhướng mày: “Ta không muốn, người ta nghĩ ta bái một tiểu hài nhi làm sư phụ! Chết cũng không muốn, nói ra sẽ bị người đời chê cười!”

 

“Tiểu hài tử chết tiệt khi sư diệt tổ!” Hạ Vũ nổi giận rồi, nhào đến nhéo má Mộc Lăng, Mộc Lăng vội vàng trốn.

 

“Sao ngươi lại nhéo ta?” Mộc Lăng thấy Hạ Vũ mới đây còn tốt đẹp, sao bỗng dưng lại phát cơn, giương mắt nhìn Tiếu Lạc Vũ, lại nghe hắn trầm trầm nói: “Không phải là ta nói cho Hạ gia.”

 

Hạ Vũ phát ngốc, động tác dừng lại, chui về trong chăn, vẻ mặt mất hứng.

 

Ngươi nói chuyện Hạ Vũ ở Trường Bạch Sơn a?” Mộc Lăng nhìn Tiếu Lạc Vũ: “Vậy Hạ Phàm đó làm sao biết được?”

 

“Ngọc thân của Vũ là ta cướp ra từ trong tay Hạ gia…” Tiếu Lạc Vũ nói đến đây, Mộc Lăng liền thấy thân thể Hạ Vũ cứng đờ, dùng chăn gói mình lại. Tiếu Lạc Vũ lại tiếp tục nói: “Khi đó Hạ Phàm còn nhỏ, có lẽ là cha nó nói cho nó biết, ta nói với cha nó, ta muốn cùng Vũ đầu bạc đến già, bất kể hắn sống hay chết.”

 

Hạ Vũ cầm lấy gối đầu ném qua, hoàn hảo đập vào mặt Tiếu Lạc Vũ, Tiếu Lạc Vũ cầm gối xuống sờ sỡ mũi, nhìn Hạ Vũ.

 

“Đều đã một bó tuổi rồi, không biết xấu hổ.” Hạ Vũ trùm đầu chuyển thân nằm lại: “Ta buồn ngủ rồi.”

 

Mộc Lăng thò đầu qua liếc mắt một cái, thấy hai má Hạ Vũ hồng hồng khóe miệng lại mang ý cười, liền quay đầu làm một biểu cảm “hắn đang cười’ với Tiếu Lạc Vũ, Tiếu Lạc Vũ mới thở phào một hơi.

 

“Vậy ngươi cho ta cái này không sao chứ?” Mộc Lăng hỏi Hạ Vũ: “Không cho người nhà Hạ gia a?”

 

“Tiểu tử đó không có thiên phú.” Hạ Vũ chôn trong chăn nói: “Hạ gia chỉ có một mình ta là thiên tài.”

 

“Nga.” Mộc Lăng gật gật đầu, đem Dược Vương Phổ cất vào trong lòng: “Vậy nó là của ta rồi.” Nói xong, nhảy xuống giường nhàn nhàn nhã nhã chuẩn bị đi, lại nghe Hạ Vũ phía sau nói: “Sau này ngươi đi đâu, nhớ phải nói sư phụ là Dược Vương Hạ Vũ!”

 

Mộc Lăng nhướng nhướng mày: “Bằng cái gì?”

 

Hạ Vũ nheo mắt: “Tiểu hài tử chết tiệt, ngươi dám không nói câu này, ta liền dạy Tần tiểu tử dùng Độ Tiên Thảo.”

 

Mộc Lăng cứng đờ, đứng ở bậc cửa phát ngốc hồi lâu, quay đầu lại liếc Hạ Vũ một cái, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Vậy ta phải chịu thiệt thòi rồi, ngươi cho ta lễ vật gặp mặt đi.”

 

“Phụt… Ha ha ha.” Hạ Vũ trùm chăn vừa cười vừa đấm giường: “Hảo hảo! Theo ta! Trực tiếp nhận ta làm cha nuôi đi!”

 

“A phi!” Mộc Lăng giận đến mũi cũng muốn méo, tâm nói ai muốn nhận một tiểu hài nhi làm cha nuôi, con bà nó.

 

“Cái này cho ngươi.” Hạ Vũ vung tay ném thứ gì đó cho Mộc Lăng, Mộc Lăng đưa tay đón, đưa đến trước mắt nhìn, là một viên đá tròn vo, hắc sắc, phản chiếu ra ánh xanh thẫm.

 

“Thần Nông Dược Ngọc?!” Mộc Lăng kinh hãi kêu một tiếng, dược ngọc không khó thấy, tự nhiên hay nhân tạo đều có, nhưng đây là Thần Nông Dược Ngọc thực sự, có thể giải bách độc chưa nói, ngậm trong miệng còn có thể kéo dài sinh mệnh.

 

“Có chút kiến thức a.” Hạ Vũ cười hì hì: “Đây xem như là lễ vật nhập môn, sau này ngươi ra ngoài phải báo sư môn.”

 

Mộc Lăng đem ngọc cất kĩ, cười híp mắt cảm thấy mình quá lời rồi, nói: “Không vấn đề! Sư phụ.”

 

Đợi cho Mộc Lăng đi rồi, Tiếu Lạc Vũ khó hiểu nhìn Hạ Vũ: “Vũ, sao lại đem hết bảo bối tặng cho người ta, chỉ vì nhận một đồ đệ.”

 

“Ngốc.” Hạ Vũ liếc Tiếu Lạc Vũ một cái: “Dù là ta tự tay dạy cũng chưa chắc dạy ra được một đồ đệ như Mộc Lăng, hiện tại bỗng không được một đứa, oai phong biết bao nhiêu!” Nói rồi lại chui chui vào chăn, vứt ra một câu: “Ta buồn ngủ rồi.”

 

Tiếu Lạc Vũ đi ra đóng cửa lại, thổi tắt đèn, dè dè dặt dặt nằm xuống cạnh hạ Vũ, hỏi: “Ta ngủ cùng giường với ngươi được không?”

 

Hạ Vũ không nói gì, nhưng cũng không đuổi hắn, Tiếu Lạc Vũ tâm viên ý mãn mà ôm Hạ Vũ ngủ.

 

Bên ngoài, Mộc Lăng đi đến tro sân, thì thấy Xạ Vương bị Giáp Ất Bính Đinh đè lật ngửa, cực kì đáng thương mà để cho người xâu xé, Tần Vọng Thiên sốt ruột ở bên cạnh nhìn, miệng nói: “Dùng sức một chút a, còn chưa ra sao?”

 

“Sắp ra rồi sắp ra rồi.” Vương Thập Nhị tay chân luống cuống mà lấy Xạ Hương, Nhạc Tại Vân cùng Phùng Ngộ Thủy hiếu kì đứng một bên nhìn, Mộc Lăng lắc đầu, thấy Xạ Vương này thật không giống như đang bị lấy xạ, mà là giống như đang sinh hài tử.

 

Đang định quay về, chợt nghe Tần Vọng Thiên đột nhiên la lớn: “Ra rồi! Lấy được rồi!”

 

Mộc Lăng quay đầu lại, liền thấy Tần Vọng Thiên tay cầm một mảnh Xạ Hương lớn đen tuyền xông đến: “Lăng! Lấy được rồi!”

 

Mộc Lăng thấy Tần Vọng Thiên đang chạy về phía mình, biểu tình có chút kích động, vội vàng muốn lui lại một bước, nhưng vẫn bị Tần Vọng Thiên đang mừng rỡ như điên kéo qua, ôm lên xoay xoay xoay.

 

Mộc Lăng bị hắn xoay cho choáng a choáng…

 

Tối đó, Tiếu Lạc Vũ thật sự truyền năm phần nội lực cho Tần Vọng Thiên, Mộc Lăng mệt đi ngủ trước, Hạ Vũ thấy Tiếu Lạc Vũ bị chút tổn thất, đợi cho hắn truyền nội lực xong liền gọi Tần Vọng Thiên đến, ghé vào tai hắn thấp giọng nói mấy câu.

 

Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn Hạ Vũ, hỏi: “Vậy… Lăng có giận không?”

 

Hạ Vũ đảo mắt một cái: “Ta là sư phụ hắn, ta đã đồng ý rồi, hắn lại không cha không mẹ, nên mọi chuyện đều do ta quyết định! Tính tình hắn kỳ quặc, ngươi không đi đường ngang ngõ tắt, cả đời này cũng đừng mong ăn được hắn.”

 

Tần Vọng Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, liền gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

 

Tiễn Tần Vọng Thiên đi rồi, Tiếu Lạc Vũ hỏi Hạ Vũ: “Ngươi dạy Tần Vọng Thiên cái gì a?”

 

Hạ Vũ nheo nheo mắt: “Biện pháp cho nước chảy thành sông, ha hả.

back top