Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 8

Mộc Lăng giả ngã xuống đất không dậy nổi, Mộc Lăng bĩu môi, cười nhạt: “Ta thấy ngươi vốn dĩ không phải thần y Mộc Lăng.”

 

Mộc Lăng giả biến sắc, lạnh lùng nói: “Làm sao ngươi biết?”

 

Mộc Lăng mỉm cười: “Mộc Lăng không chỉ y thuật cao minh, còn anh tuấn tiêu sái cộng thêm ngọc thụ lâm phong, nhất thụ lê hoa áp hải đường thần cơ diệu toán uy vũ bất phàm thiên nhân chi tư nhân trung long phượng trường mệnh bách tuế…”

 

“Khụ khụ…”, Tần Vọng Thiên chịu không nổi nữa ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Mộc Lăng. Mộc Lăng buồn bực ngừng khoe khoang, đổi giọng nói: “Quan trọng nhất là hắn có công phu rất cao, có thể đánh suốt ba ngày ba đêm với thiên hạ đệ nhất Tư Đồ… Còn ngươi, công phu quá kém quá kém.”

 

“Ngươi…”, mặt Mộc Lăng giả đỏ lên, chật vật đứng lên, không ngờ Nhạc Tại Đình đột nhiên xuất thủ như chớp, đánh một chưởng về phía hắn.

 

Mộc Lăng giả nghe chưởng phong ập tới bên tai, hơi chấn động, nhưng trốn đã không kịp rồi, bị một chưởng đánh trúng vai, lảo đảo ngã xuống.

 

Nhạc Tại Đình cau mày, cười nhạt: “Đúng thật là giả.”

 

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Nhạc Tại Vân lạnh lùng nhìn thần y giả thiếu chút nữa thì đả thương Mộc Lăng, hỏi.

 

Mộc Lăng giả xoa vai, đứng lên, không phục mà nói: “Không dám, tại hạ Đoan Mộc Viêm.”

 

“Họ Đoan Mộc…”, Mộc Lăng khẽ nhíu mày, nghĩ tới một vài thứ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chuyện đó cũng không liên quan gì đến mình lại không muốn nhiều lời, tục ngữ nói thật là đúng, thiểu quản nhàn sự đa cật thanh thái[bớt lo chuyện bao đồng ăn được nhiều hơn]. Nghĩ thông rồi, Mộc Lăng giả ra bộ dạng ốm yếu nói: “Vọng Vọng, đỡ ta ngồi xuống, vừa đói vừa mệt.”

 

Quần hùng cũng phản ứng lại, dù sao cũng là Nhạc Tại Đình mời khách, có rắc rối gì cứ để gia chủ giải quyết, nhao nhao trở về chỗ ngồi.

 

Nhạc Tại Đình mời Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đến bàn trên của gia chủ ngồi, phái người tống Đoan Mộc Viêm đi, nói ở đây không chào đón hắn.

 

Đoan Mộc Viêm khi đi còn căm hận trừng Mộc Lăng, Mộc Lăng nhăn mặt nhìn hắn le lưỡi: “Le le le…”

 

Đuổi Đoan Mộc Viêm đi rồi, Nhạc Tại Đình trở lại yến hội, rót chén rượu nói lời khách sáo với quần hùng:” Đa tạ chư vị viếng thăm, cảm tạ từ trước tới nay đã không ngại khó mà giúp đỡ Nhạc gia trại rất nhiều.”

 

Bụng Mộc Lăng đã đói đến kêu ọc ọc rồi, vài lần muốn vươn tay lấy thức ăn, đều bị Tần Vọng Thiên trừng cho rút trở lại.

 

Mộc Lăng bĩu môi, trừng trừng trừng, lòng dạ hẹp hòi nhỏ mọn đều trừng ra hết rồi, hừ!

 

Vất vả chịu đựng đến khi Nhạc Tại Đình thao thao bất tuyệt xong, tới câu: “Mời nhập tiệc.” , Mộc Lăng xoa xoa bụng đói vươn móng vuốt muốn vồ thức ăn, chỉ có điều vừa đảo mắt nhìn bốn phía… Ngồi bên cạnh là Nhạc Tại Đình, đối diện là Nhạc Tại Vân, bên còn lại là Tần Vọng Thiên và Nhạc Thu Linh, còn có vài gia tướng của Nhạc gia. Các gia tướng xem ra có người ủng hộ Nhạc Tại Đình, có người ủng hộ Nhạc Tại Vân, cả bàn ai cũng mắt to trừng mắt nhỏ, không ai động đũa.

 

Mộc Lăng nín không được nữa, nghĩ thầm, các ngươi không ăn ta đây ăn, vươn đũa gắp một con tôm lớn.

 

Thả con tôm lớn đã chín đỏ hồng vào chén, Mộc Lăng buông đũa, dùng tay lột vỏ tôm, lột xong cầm con tôm đã trần trụi ngửi ngửi, giương mắt nhìn xung quanh, dùng khủy tay chọc chọc Tần Vọng Thiên đang mất mặt ngồi bên cạnh: “Vọng Vọng, lấy cho ta đĩa giấm.”

 

Người chung bàn đều nhìn chằm chằm vào Mộc Lăng, Tần Vọng Thiên không thể làm gì khác hơn là cầm đĩa giấm đưa cho Mộc Lăng.

 

Mộc Lăng cầm đuôi tôm, đưa đến đĩa giấm chấm chấm, bỏ vào miệng thử một cái, lắc đầu nói: “Đầu bếp gì thế này, trong đĩa giấm sao lại không thêm mật?”

 

“Cho mật vào giấm?”, Nhạc Tại Đình bên cạnh không hiểu: “Đây là cách ăn gì?”

 

Mộc Lăng khinh thường nhìn hắn, nói: “Kiến thức nông cạn! Nếu chỉ chấm giấm sẽ làm mất vị tươi của tôm, không chỉ là mật, còn phải cho thêm hành tỏi gừng băm… Ai nha, ngươi bảo đầu bếp đem đến một muỗng mật, thêm chút hành tỏi gừng băm nhuyễn.”

 

“Được.” Nhạc Tại Đình gật đầu, phân phó đầu bếp đi chuẩn bị, không bao lâu, hạ nhân đã bưng lên, Mộc Lăng cho mật vào đĩa giấm, lại cho thêm một ít hành tỏi gừng, dùng đũa khuấy khuấy, thõa mãn gật đầu. Lại gắp một con tôm, lột vỏ, chấm chấm rồi lấy ra nhét vào miệng… Ừm, Mộc Lăng nhắm mắt lại hưởng thụ một hồi, mỹ vị nha.

 

Mọi người ngồi xem thấy mới lạ, cũng học Mộc Lăng làm thử, quả nhiên hương vị rất đặc biệt. Ăn vài con tôm lại uống vài ngụm rượu, hương vị thật sự là không tầm thường.

 

Sau đó, Mộc Lăng lại lấy một con cua lớn, gỡ mai xuống, gỡ gạch cua thịt cua ra thả vào.

 

Nhạc Tại Vân hiếu kì hỏi: “Lâm tiên sinh… Đây lại là cách ăn gì?”

 

Mộc Lăng cười hì hì dùng muỗng múc một ít nước chấm, tưới vào bên trong mai cua, trộn trộn, múc một muỗng cho vào miệng.

 

“Ưm…”, Mộc Lăng sung sướng chìm đắm trong mỹ thực: “Hạnh phúc a…”

 

Những người còn lại đều bị Mộc Lăng lây nhiễm, ăn theo cách của hắn, tất cả đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

 

“Lâm tiên sinh thật là uyên bác.”, Nhạc Tại Đình nhịn không được tán thán: “Ngay cả thức ăn cũng có nghiên cứu.”

 

Mộc Lăng khinh khỉnh nhìn, nói thầm ‘ta ăn một bữa bảo là uyên bác, vậy Tiểu Hoàng là cái gì?’ Cũng lười tranh luận với Nhạc Tại Đình, chăm chú ăn. Xoay mặt, thấy Tần Vọng Thiên không có hứng thú với cá tôm, Mộc Lăng biết, hẳn là Tần Vọng Thiên sợ ăn những thứ này, vết thương sẽ rất đau, có lẽ trước đây hắn đã từng thử.

 

Mộc Lăng mở một con cua cho Tần Vọng Thiên, cho vào một ít gừng băm, lại cho vào một ít nước chấm, tróc thịt ra trộn trộn, đưa vào tay Tần Vọng Thiên.

 

Tần Vọng Thiên đón lấy chưa biết làm sao, đã thấy Mộc Lăng cười với hắn, nói: “Như vậy là ăn được.”

 

Về phương diện y thuật Tần Vọng Thiên rất tin tưởng Mộc Lăng, hơn nữa cua này là chính tay hắn làm cho… Có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, đưa lên ăn. Từ lúc bị thương, Tần Vọng Thiên rất ít ăn thủy sản, bởi vì cá tôm ăn vào sẽ phát sốt, vết thương không phải đau thì là ngứa. Tuy rằng Tần Vọng Thiên cũng không quá chú trọng ăn uống, nhưng món ngon khó thấy, khiến hắn thật cao hứng.

 

Mộc Lăng liếc mắt nhìn hắn, vươn móng vuốt bóng nhẫy vỗ vai Tần Vọng Thiên, gật đầu: “Tiểu hài tử này, ăn đồ ngon liền cười tít mắt.”

 

Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân ngồi bên cạnh đều hơi chút giật mình, trong mắt bọn họ, Tần Vọng Thiên hoàn toàn chỉ là hạ nhân của Mộc Lăng… Lâm Bách Tuế này, đối xử với hạ nhân thật tốt.

 

Nhạc gia huynh đệ cả đời có lẽ chưa từng nghĩ ăn uống cũng phức tạp thế, Mộc Lăng quơ đũa thử hết một vòng bàn ăn.

 

“Cá này khi chiên dầu không đủ nóng, bị biến vị rồi”. Mộc Lăng gắp miếng sườn: “Ưm… Vẫn chưa chín kĩ.”

 

“Ừm, rau xào không tệ… Vọng Vọng, ăn cái này.” Mộc Lăng vừa ăn vừa trao đổi với Tần Vọng Thiên, tất cả mọi người có chút buồn bực, làm sao lại có người ăn một bữa cơm lại ồn ào như vậy. Bọn họ không biết, Hắc Vân Bảo từ trước đến nay một bữa có vài trăm người ăn, bàn xếp từ trên núi xuống tới chân núi, Mộc Lăng có khi một mình ăn một bàn, có thể không ồn ào sao.

 

Qua ba tuần rượu, Nhạc Thu Linh hỏi Nhạc Tại Đình: “Nhị ca, sao ngươi gặp tên Mộc Lăng giả kia?”

 

Nhạc Tại Đình lắc đầu nói: “Ai, ta biết các ngươi rất nghi ngờ cái chết của phụ thân, vì vậy phái người cầm thiệp mời đến Hắc Vân Bảo mời Mộc thần y, có lẽ là trên đường gặp chuyện gì đó, thiệp mời bị cướp đi, Đoan Mộc Viêm cầm thiệp mời tới, ta còn tưởng thực sự là Mộc thần y, trọng đãi như khách quý, không ngờ lại là kẻ giả mạo.”

 

“A…”, Nhạc Tại Vân cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi xác định là người khác mạo danh thế thân, không phải là ngay từ đầu đã có tính với hắn, muốn lừa chúng ta.”

 

Mộc Lăng trong miệng ngậm đùi gà chớp mắt nhìn mấy cái, trong lòng nói, Nhạc Tại Đình này làm người khôn khéo, nói năng cẩn thận, Nhạc Tại Vân thì tuổi trẻ khí thịnh, nếu như luận trí, Nhạc Tại Vân còn thua Nhạc Tại Đình vài bậc.

 

“Vân thiếu gia, ngươi nói như vậy không phải là muốn vu oan cho Đình thiếu gia sao, lão gia trước khi lâm chung chính miệng nói đem vị trí trại chủ trao cho Đình thiếu gia, không ít huynh đệ nghe thấy…”, Trại chủ Nhạc gia Thái sơn trại Mạnh Khải Thái dường như có chút bất mãn Nhạc Tại Vân. Mộc Lăng nhìn thoáng qua hắn, thân hình cao lớn, công phu không tồi, thẳng tính, dễ lợi dụng.

 

“Ai, lão Thái, là ngươi nghe thấy, chúng ta không có nghe.” Trại chủ Hành sơn trại ngắt lời Mạnh Khải Thái: “Khi đó tình cảnh hỗn loạn, Thái sơn trại cùng Tung sơn trại các ngươi chen chúc phía trước, Hành sơn trại cùng Hoa sơn trại chúng ta đều ở bên ngoài, chưa nghe được một chữ đã nghe các ngươi ồn ào nói cái gì Tổng trại chủ truyền vị cho Đình thiếu gia rồi…Chờ đến lúc chúng ta đi vào, lão gia đã chết.”

 

“Họ Mạc kia, ngươi có ý gì, ý ngươi là chúng ta hại chết lão gia?!” Tung sơn trại chủ Tung Bách Vạn dường như tính tình rất nóng nảy, vỗ bàn đứng lên rống lên một tiếng.

 

“Ai, Tung đại ca, không nên kích động như vậy.” Hoa sơn trại chủ Tiễn Hoa liền hòa giải: “Mạc nhị ca chỉ là nói ra nghi vấn mà thôi, cũng không có ý khác.”

 

Chỉ là, tranh cãi ở đây đã khiến cho khách nhân chú ý, chợt nghe từ một bàn truyền tới thanh âm lạnh lạnh: “Từ lâu nghe Nhạc gia trại mọi sự hoà thuận, hôm nay được thấy đúng là sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.”

 

Mọi người xoay mặt nhìn xem, chỉ thấy một đại hòa thượng ngồi cách đó không xa, hòa thượng này vóc người khôi ngô cao to, đầu trọc, mặc một bộ tăng bào màu xám, trên cổ đeo một chuỗi pchâu vàng, hạt nào cũng to như trứng gà. Mộc Lăng âm thầm nhíu mày, đây không phải Kim Châu Hòa Thượng Triệu Bất Đồng sao, một tên hòa thượng phá giới có tiếng, thuộc một môn phái hạ tam lạm[hạ tiện xấu xa] trong giang hồ, sẽ không phải là Nhạc Tại Đình mời tới chứ.

 

“Các hạ… là Kim Châu Hòa Thượng Triệu Bất Đồng?” Nhạc Tại Vân nhìn chằm chằm đại hòa thượng một hồi, nhịn không được hỏi.

 

Hòa thượng béo gật đầu, cười nhạt: “Không sai, là ta.”

 

“Loảng xoảng” một tiếng, Nhạc Tại Vân đập vỡ cái chén, trừng mắt quát Nhạc Tại Đình: “Nhạc gia trại ta là danh môn chính phái, ngươi sao lại mời cả bọn hạ tam lạm này?”

 

“Oa…” Mộc Lăng vừa ngặm đầu vịt vừa âm thầm tán thán: “Đặc sắc quá đi.”

 

Nhạc Tại Đình biến sắc, bình tĩnh lại một chút mới âm trầm nói: “Đại hòa thượng cũng không phải là do ta mời tới, bất quá… Tại Vân, người đến là khách, sao vừa mở miệng đã bảo người ta hạ tam lạm?”

 

“Ta phi.”, Nhạc Tại Vân quay sang tàn bạo trừng hòa thượng, cười nhạt: “Hung tăng nhà ngươi, ta còn tìm không được ngươi, trước đây ngươi ở Lạc Hà Thành giết người cướp của, là người giang hồ đều biết, hôm nay thiên hạ quần hùng tề tụ, ngươi còn dám mò tới?”

 

Giang hồ quần hùng cũng đều phẫn nộ, đã có mấy người không áp chế được lửa giận đứng lên nói: “Ta đã sớm nghẹn cháy rồi, còn tưởng thằng nhãi này là Nhạc gia trại các ngươi mời đến, không ngờ là mặt dày tự tới!”

 

Đối mặt một đám người hung hăng phê phán, đại hòa thượng lại rất bình ổn, hắn không chút hoang mang bưng chén rượu uống vài ngụm, nói:”Ha ha…thực sự là cười chết người đi được, một đám ô hợp, còn dám xưng cái gì giang hồ quần hùng, ta thấy chẳng khác gì giang hồ cẩu hùng.”[cẩu hùng là chó và gấu :| ]

 

Lời nói ra, người đang ngồi đều bừng bừng lửa giận, có mấy người tức đến hất đổ cả bàn.

 

Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân đều đứng lên, đi qua chuẩn bị nói phải trái với hung tăng.

 

Mộc Lăng vươn tay bưng lên một đĩa điểm tâm xốp hắn thích ăn nhất lên, còn bắt Tần Vọng Thiên giúp hắn bưng một tô ngó sen mật ong, miệng ngậm một con bồ câu nướng lôi kéo Tần Vọng Thiên đứng lên thối lui ra bên ngoài.

 

“Làm gì?”, Tần Vọng Thiên không hiểu, thấp giọng hỏi Mộc Lăng.

 

“Ư ư~”, Mộc Lăng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhỏ giọng nói với Tần Vọng Thiên: “Đàn gấu đánh sói…tránh xa một chút tránh xa một chút, đỡ phải liên lụy người vô tội.”

back top