Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1029-1030

Chương 1029: Trương Thục Dao

Phòng bếp phủ Thủ tướng, nằm phía sau rừng trúc, một tòa biệt thự hai tầng được mô phỏng theo kiểu nhà vườn vùng Tô Châu!!

Mùi bánh Tiramisu thoang thoảng lan ra.

Tô Linh cảm thấy ăn bữa sáng ngon lành, là một dạng hưởng thụ cuộc sống, bởi vì ông nội tuổi tác đã cao, hơn nữa lại rất chú trọng dưỡng sinh, cho nên cô quản lí mọi việc trong nhà, đặc biệt sai người ở phía sau rừng trúc, có chừa ra một mảnh đất để trồng rau xanh và hoa quả, thỉnh thoảng người trong gia đình sẽ đi bộ đến vườn xem, cảm thụ thiên nhiên phong phú mang đến cho thực vật nguồn sống dồi dào, thậm chí biết ông nội thích nghe tiếng mưa tí tách trên từng đọt chuối tây, cô liền sai người trồng một số ít cây ngay ngoài thư phòng người.

Người Tô gia quả thật xa hoa, có thể xa hoa của bọn họ là một loại quan điểm sống, một loại săm sóc, một loại hồi tưởng.

Toàn bộ cắt thanh truyền đến, cùng với một trận tích táp tiếng nước mưa.

Hai cô gái mặc áo sơ mi trắng cùng váy ngắn đen, búi tóc khéo léo, đang đứng trước cây chuối tiêu phía dưới thư phòng Thủ tướng, tay cầm một cây dao sắc nhỏ, đang dùng sức cắt hoa trên một gốc chuối tây nào đó, làm cho lá chuối bộp bộp rơi xuống đất, cuối cùng dùng hết sức cắt xuống một hoa chuối tây to lớn đồng thời thở dốc một hơi, liền vừa nói vừa cười đi tới phòng bếp...

Trợ lý nhà bếp trước sân, đang lo lắng đứng bậc trên hành lang, liếc mắt một cái nhìn thấy hai người hầu bưng một hoa chuối tây đưa vào tới, anh ta tức khắc đi qua, hai tay nhận lấy bắp hoa chuối tây to lớn kia, lại nhanh chóng xoay người bước qua sân nhỏ đi vào phòng bếp, bếp trưởng tức khắc tiếp nhận hoa chuối tây, lập tức đem đi rửa sạch sẽ, nhanh chóng bóc đi lớp vỏ màu hồng tím bên ngoài, lấy ra phần tim hoa non mềm màu vàng bên trong, bỏ vào trong nước sôi đã được chuẩn bị sẵn, loại bỏ đi vị chát, chỉ để lại hương vị riêng biệt đầy ý vị của đầu thu, lại nhanh chóng vớt lên, dùng tay xé thành sợi, lại bỏ vào giữa nồi cháo trắng thơm ngòa ngạt, trộn lẫn gà xé nhỏ với nước chanh cùng hương vị tương đặc biệt, dùng thìa ngọc quấy nhẹ theo chiều kim đồng hồ...

Một người đầu bếp chuẩn bị điểm tâm khác, đã đem tỏi ngọt loại thượng đẳng tới, đã được xào tạo nên sắc vàng, đặt trong một cái đĩa ngọc nhỏ, thành hình tròn, ở giữa là thịt bò sống trộn lẫn với lòng đỏ trứng, lại nhỏ vào chút tương, đây là loại nguyên liệu vô cùng nổi tiếng của Hàn Quốc, trợ lý đầu bếp đã đưa qua đậu hủ được dùng loại nước suối trên đỉnh núi làm theo phương pháp thủ công, cắt thành khối hộp đặt giữa đĩa, mặt trên của mỗi khối có một chút thịt bằm cùng với trứng cá muối, bên cạnh là một ít gừng xắt sợi tươi vừa được đào lên, gừng xắt sợi kia vẫn lộ ra mùi bùn đất, thập phần độc đáo..

Trợ lý đầu bếp bên này đã đem món cháo gà nấu chuối tây, nhanh chóng múc vào trong chén sứ, đặt vào giữa mâm, một người hầu đã tiến vào, đem mâm này bưng ra ngoài, hai người hầu kế tiếp, lại thật cẩn thận bưng những món điểm tâm khác, xoay người đi ra ngoài......

Nhà ăn.

Toàn bộ phòng khách to lớn, vẫn bóng trúc phất phới, ánh lên đại sảnh cổ kính, vô cùng nên thơ, không gian lại vẫn yên tĩnh, lúc này đang lục tục đi vào vài người hầu, các cô khẽ bộc lộ ý cười, bước qua hành lang dài tao nhã uyển chuyển, bưng vào từng phần điểm tâm khéo léo, thật cẩn thận đưa đến trước bàn ăn, Tinh Di cùng Tịnh Kỳ mỗi người đứng ở một bên, tự mình nhận lấy các món điểm tâm, mỉm cười đặt trên bàn ăn, các món ăn từ màu sắc đến hương vị đều đầy đủ, khiến người ta phải nuốt nước bọt.

Thủ tướng ngồi trên ghế chủ vị, mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh đang hoa mắt rối loạn nhìn kia, liền nói: “Khả Hinh, tại nhà thủ tướng hãy coi như đang ở nhà mình đi, không cần khách khí, nhớ cháu là con gái của Đường Chí Long, nhất định đã thưởng thức qua vô số mỹ vị trong thiên hạ, hôm nay liền nếm thử chút cơm canh đạm bạc của nhà Thủ tướng, xem có mùi vị khác hay không nhé.”

Đường Khả Hinh nghe lời này, nhất thời thật có lỗi ngẩng đầu, nhìn về phía thủ tướng cảm kích mỉm cười nói: “Lời này của thủ tướng thật sự là làm cháu ngại quá, tuy cha cháu địa vị đầu bếp cao quý, nhưng mà ông ấy từ trước đến nay ở nhà vẫn luôn cực kỳ chú trọng việc dưỡng sinh, nhà chúng cháu bình thường ăn uống, đều thập phần đơn giản. Huống chi, cha cháu vẫn luôn cảm thấy, phàm là trải qua sự sàng lọc của tổ tiên, đều để lại những mỹ thực trân quý, chim thú sống nhất định chính là thứ tốt và thích hợp nhất với chúng ta, cho nên không hề cố ý cắt những thứ thực vật lạ tươi sống cho chúng cháu ăn. Hôm nay may mắn được thủ tướng mời, nhìn thấy những món mỹ thực đặc biệt với phong vị độc đáo như vậy, thật sự làm cho người khác mở mang tầm mắt.”

Thủ tướng nghe xong mỉm cười gật gật đầu

Tinh Di tôn kính đứng ở một bên, lại tự tay nhận lấy chén sứ xanh có cháo gà chuối tây mà người hầu bưng qua, thật cẩn thận đặt giữa những món điểm tâm tinh xảo, một trận mùi hương thơm ngào ngạt quẩn quanh, mang theo mùi vị một loại hoa quả nhiệt đới, lan tỏa ra xung quanh.

Đường Khả Hinh ánh mắt sáng lên, kìm lòng không được nhìn về phía chén cháo gà đang bốc hơi nghi ngút kia, thần kỳ kêu nhỏ: “Thơm quá a, đây là cháo gì vậy? Hương vị lại đặc biệt như vậy!”

Tịnh Kỳ vừa định mỉm cười trả lời...

“Đây là cháo gà hoa chuối tây!” Ngoài phòng lập tức bay tới một giọng nói thanh thúy.

Đường Khả Hinh vừa nghe thấy thanh âm ngọt ngào thanh thúy này, liền biết là Tô Linh đã trở lại, liền thập phần lễ phép mà khẩn trương đứng lên, nhìn về phía ngoài cửa...

“Tôn tiểu thư...” Vài người hầu, vừa chuyển đồ ăn qua xong, nghe nói Tô Linh trở lại, tức khắc phân ra đứng ngoài cửa chính, thập phần tôn kính kêu.

Tô Linh đã thần thái sáng láng bước qua bậc thang, nở nụ cười hào hứng động lòng người, tay cầm túi xách trân châu, muốn đi vào phòng khách, lại không hiểu phát hiện con vẹt của em trai, đang toàn thân ẩm ướt, dường như vừa tắm qua, hiện ra bộ lông vô cùng tiên diễm, rụt đầu lại, móng vuốt phát run đi vào trong, cô kỳ quái nhìn vật nhỏ này, bộ dáng ủy khuất rét lạnh, liền hỏi: “Sao vậy? Làm sai chuyện gì sao?”

Chú vẹt nhỏ không trả lời vấn đề của cô, mà tiếp tục lắc lắc thân mình, móng vuốt lại hướng vào trong, rất thương cảm...

Hai người hầu, đứng bên cạnh cửa, nhịn cười nhìn về phía chú vẹt nhỏ kia!

Tô Linh vốn nhìn cái vật nhỏ này bình thường bị chiều hư, nghịch ngợm, cổ quái, mỉm cười, không nói gì, chỉ cất bước đi vào phòng khách, vừa đem túi xách trong tay đưa cho người hầu, liếc thấy Đường Khả Hinh đang đứng phía bên kia, thập phần lễ phép cùng khẩn trương, liền tức khắc nhiệt tình nói: “Khả Hinh, mau ngồi đi. Tôi còn nói rằng, tức khắc trở về, cùng cô dùng điểm tâm, không nghĩ tới tôi đến muộn rồi...”

Đường Khả Hinh tức khắc khẩn trương mỉm cười nói: “Tô tiểu thư, người quá khách khí rồi, tôi qua bên này, thật là quấy rầy rồi.”

“Nói gì vậy...” Tô Linh hệt như một người chị gái, cố ý oán trách liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới cất bước đi về phía bàn ăn, lấy tư thái nữ chủ nhân, nhìn một lượt những món điểm tâm tinh xảo trên bàn ăn, vừa ý liền gật gật đầu, vươn tay nhẹ đỡ Đường Khả Hinh ngồi xuống, lại mỉm cười giải thích với cô: “Đây là cháo gà hoa chuối tây, tôi vẫn luôn thích dùng loại cháo này, cảm thấy nó mùi thơm vô cùng, có hương vị độc đáo, mà còn giàu protein, món ăn vẫn duy trì được lượng Vitamin, là cách sắp xếp nguyên liệu vô cùng nổi danh của dân tộc Thái, cô cũng nếm thử đi...”

Đường Khả Hinh cảm nhận được sự nhiệt tình của Tô Linh, lòng cô ấm áp, đành phải mỉm cười.

“Trở lại sớm thế?” Thủ tướng cầm chén trà gừng, thanh đạm nhấp một ngụm, hỏi.

“Bên Hàng Châu có tơ lụa nhung gấm loại tốt nhất, lúc chuẩn bị xuất khẩu thì đột nhiên phẩm nhuộm có vấn đề, mẹ vì vụ việc này đang nổi trận lôi đình ở nước ngoài, nghĩ lại một chút, cũng không có gì để làm, cũng khiến cháu chán chết được, làm người nhà thủ tướng, thật là rất thiệt thòi, không những không thể đạt được sự che chở của Thủ tướng người, hưởng lợi từ một chút ưu đãi từ người, mà còn hoàn toàn phải dựa vào cái tâm để cẩn thận làm việc, không để cho người khác nói Tô gia chúng ta ỷ thế hiếp người, càng không thể làm chuyện sai trái gì tổn hại tới danh tiếng liêm khiết của ông, kể từ khi mẹ nhận của hồi môn của Singapore để kết hôn với cha, ông bà ngoại cũng nơm nớp lo sợ, lần trước cháu trở về thăm bọn họ, hai ông bà cụ không có chút khách sáo hỏi cháu, ông khi nào thì về hưu!?”Tô Linh lại gần chỗ ông ngồi, liền nói một đoạn như thế!

Đường Khả Hinh vừa mới uống trà hoa vào trong miệng, nghe thấy lời này, nhịn không khỏi sặc sụa, phốc một tiếng, mặt xấu hổ đến đỏ bừng, liền lấy tay che miệng ho khan.

Tô Linh nhất thời ngọt ngào tươi cười, tiếp lấy khăn ấm từ người hầu, lau đôi bàn tay ngọc ngà của mình, hỏi:“Cô thế nào rồi? Khả Hinh! Trà không ngon sao?”

“Không...... không......”Đường Khả Hinh liền không khỏi xấu hổ cười rộ lên.

Thủ tướng không có ý kiến, uống trà lạnh nhạt nói:“ Khả Hinh cháu phải quen dần, trong nhà này cũng chỉ có nó mới cùng vẹt nói nhiều như vậy, cười hay không cười, đều lảm nhảm nói như vậy.”

“Ông nội!!”Tô Linh lập tức bộc lộ vẻ ai oán quay sang, nhịn không được nhìn ông nội!

Tình Di mỉm cười nâng cốc trà hoa táo mà tiểu thư thích dùng, đưa tới trước mặt Tô Linh......

“Thụy Kì đâu?”Tô Linh ngẩng đầu lên, nhìn vào trong phòng, liền kỳ quái nói:“Khả Hinh hôm nay là ngày đầu tiên đến nhà chúng ta làm khách, nó thế nào lại không về?”

“Trở về rồi, đang ở trên lầu rửa mặt chải đầu!” Tình Di cười nói.

Vừa dứt lời…

Tô Thụy Kì thay áo sơ mi trắng bằng một chiếc áo len, mặc quần thường màu nâu đất, vừa mới giặt qua... còn chưa hoàn toàn được sấy khô, mang theo vài phần sạch sẽ cùng lười biếng đi xuống lầu..

Con vẹt nhỏ vừa mới đi vào phòng khách, đang muốn di chuyển móng vuốt nhỏ tới bàn ăn, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc này, nó lập tức khẩn trương ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Thụy Kì thong thả đi xuống lầu, nó liền rất nhanh lay động cơ thể, chạy đến trốn ở dưới chân thủ tướng......

Tô Thụy Kì đứng bên cầu thang, tức giận mắt nhìn chằm chằm về phía dưới chân ông nội, ánh mắt nhíu lại, cũng chỉ im lặng không lên tiếng chậm rãi bước tới bàn ăn, nói:“Chị về rồi à!”

“Gia đình này, ngoại trừ em hay ở bên ngoài, mọi người gần như đều ở nhà!”Tô Linh ngẩng đầu lên, trêu đùa em trai.

Tô Thụy Kì từ chối cho ý kiến mà chỉ cười cười, theo vị trí mà Tịnh Kỳ kéo ghế ra chính mình ngồi vào cạnh Đường Khả Hinh, tay nắm lấy bả vai cô, có chút mệt mỏi, thở hổn hển nặng nề nói:“Mệt mỏi quá a......”

Đường Khả Hinh quan tâm quay mặt sang nhìn về phía Tô Thụy Kì:“Nghe nói Lãnh phó tổng cơ thể không tốt, nhờ được các anh cùng với bác Phúc đến cứu, thật là tạ ơn trời đất, em tối hôm qua lúc qua đây, vẫn rất lo lắng về việc này, mọi người thật là vất vả...... Cảm giác mọi người vài ngày hẳn chưa được ngủ, ăn sáng xong hãy lên lầu nghỉ ngơi......”

Tô Thụy Kì nghe lời này, mỉm cười quay sang, ôn nhu nhìn thoáng qua Đường Khả Hinh, thật sự không thể tin được, mình có thể ở cùng nhà với cô như thế này, tự nhiên cảm thấy xuất hiện một chút ngọt ngào......

“Tiểu Hinh Hinh!! Tiểu Hinh Hinh!!”



Dưới bàn truyền đến một âm thanh kỳ lạ.

Tô Thụy Kì chợt biến sắc, thập phần ngượng ngùng cùng tức giận hơi nghiêng đầu, duỗi chân muốn đá vật nhỏ kia, nói:“ Các người mau cái thứ súc sinh này ra ngoài đi!! Ồn ào chết được!”

“Từ từ đã, mới vừa tắm xong cho nó, cũng chưa hong khô lông mà nó đã chạy đi chơi, có thể là nó đang đói, cho nó ăn chút điểm tâm......” Thủ tướng nhàn nhạt nói.

Tô Thụy Kì bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ông.

Tô Linh nhịn không được cười.

Tịnh Kỳ tự mình xuống bếp vì Đường Khả Hinh làm cháo gà hoa chuối tây, Tình Di cùng một người hầu, thật cẩn thận cầm một cái giỏ bằng trúc tinh xảo, mang tới bàn ăn không xa gần cửa sổ sát đất trước đài, bóng trúc phản chiếu rõ mọi thứ bên trong giỏ, đặt một chiếc chăn đệm bằng nhung đỏ thẫm, còn treo một chiếc vòng bằng vàng, cùng nó vui đùa, người hầu liền ngồi xuống, đem con vẹt nhỏ dưới đáy bàn, nhẹ nhàng đjăt lại vào giỏ trúc, một người khác lại bưng một đĩa thức ăn nhỏ, đưa đến trước mặt nó..

Con vẹt tức khắc thập phần vui vẻ cúi đầu, dùng cái miệng có màu tươi ấy lấy thức ăn, ăn trông rất ngon, nhưng có thể là do vừa mới tắm xong, nên hơi cảm lạnh, vừa ăn vừa hắt hơi mấy cái......

Đường Khả Hinh phát hiện con vẹt này rất đáng yêu, đặc biệt là nhúm lông vàng trên đầu, lông dần dần về sau dựng đứng lên, xòe ra giống như cây quạt, trông rất đẹp mắt, ánh mắt cô vừa sáng ngời có thần nhìn nó, vừa cầm lấy thìa, nếm thử món cháo gà hoa chuối tây kia, nhất thời cảm nhận được loại cháo độc đáo mang theo hương vị của hoa quả vùng nhiệt đới này, cùng với gà và dầu tự làm trơn mềm, kết hợp không chê vào đâu được, vô cùng ngon miệng, thậm chí có thể nhận ra chút tình ý nho nhỏ phát ra

“ Ăn rất ngon a......” Cô vui mừng bảo, không nhịn được húp một ngụm cháo, cười ngọt ngào nói.

Tô Linh vừa húp cháo, vừa hài lòng mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cũng vui vẻ chân thành nói:“Ăn ngon thì ăn nhiều thêm chút, chúng tôi mỗi ngày đều ăn rồi!”

“Tôn tiểu thư...” Tịnh Kỳ có phần xấu hổ nhắc nhở cô, mỉm cười nói: “Đây là chuối tây trong vườn nhà chúng ta, cây cuối cùng đấy. Đoán chừng vì thời kỳ nở hoa, hẳn không quá dài đâu...”

Tô Linh thật sự có phần mất mát.

“Đừng bận tâm......”Tô Thụy Kì mỉm cười, gắp một khối đậu hủ, đưa đến bát của Đường Khả Hinh, nhìn về phía cô dịu dàng nói:“Năm nay không có, sang năm lại tới nhà của anh ăn!”

Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, trong lòng ấm áp, cảm kích mỉm cười nhìn về phía Tô Thụy Kì.

Tô Thụy kỳ cũng ôn nhu mà chuyên chú nhìn cô, rất lâu nói không nên lời...

“Tiểu Hinh Hinh!! Tiểu Hinh Hinh!!”

Cái thứ súc sinh này có đồ ăn, vẫn còn không nhàn rỗi!!

Tô Thụy Kỳ nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận quay đầu, nhìn cái thứ đáng đánh đòn kia, trong lòng nén nhịn tức giận, không biết nên làm thế nào mới tốt.

Đường Khả Hinh thập phần tò mò, mỉm cười húp cháo, rồi lại hỏi:“Con vẹt này thật sự rất dễ thương, em lúc trước cũng có một con, chỉ là nuôi vài ngày, nó lại bay đi mất, em vì chuyện này mà khóc rất nhiều, mà vật nhỏ này là đực hay cái vậy?”

Tô Thụy kỳ ngẩn ra.

Tô Linh kìm lòng không được ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía đường Khả Hinh, nói: “Cái! Năm nay vừa mới tròn một tuổi, đáng yêu sao?”

“Ừ!”Đường Khả Hinh lại uống một ngụm rượu, hai mắt lại khẽ cười liếc nhìn vẹt, nó cũng cúi thấp đầu, cắn lấy cắn để thức ăn, ăn xong bày ra vẻ hưởng thụ kêu lên: Tiểu Hinh Hinh, thật là đáng yêu...... Cô nhất thời bất ngờ bật cười, nồng nhiệt hỏi lại:“Nó tên gì a?”

“Phụt!”Tô Thụy Kì vừa mới húp ngụm cháo, nghe lời này, sặc tới nghẹn rồi, mặt mũi hơi ngượng ngùng chỉ ho khan, hai mắt nhấp nháy, không biết bây giờ làm sao mới tốt?

“Tên của nó là gì?”Đường Khả Hinh ngước đầu lên, nhìn về phía Tô Thụy Kì, mắt tròn to sáng lên, không từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

“Ách......”Tô Thụy Kì nhất thời ngượng ngùng ngẩng đầu lên, nhìn Đường Khả Hinh, không biết làm thế nào.

Tô Linh nghe lời này, thật không nhịn được cười, nhìn về phía cô nhiệt liệt nói:“ Nó gọi là Tiểu Hinh Hinh, như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời)!!”

Sáng sớm, tòa nhà Hoàn Á, trải qua một đêm gột rửa của mưa gió, chiếu ra vô số ánh sáng rực rỡ!!

Một bóng dáng màu đen, nhanh chóng đi tới!

Cô mặc một bộ váy ngắn màu đen, tôn lên mái tóc ngắn ngang vai, tóc vén qua sau tai, để lộ đôi bông tai bằng ngọc, hình dáng trông rất hoàn mỹ, đôi mắt sáng ngời, tay cô cầm một phần văn kiện, nhanh nhẹn đi xuyên qua đại sảnh khách sạn Á Châu, tiến vào hoa viên, trước khi đi vào vòng quanh vườn, hai nhân viên bảo vệ nhìn thấy mặt cô không quen, liền trưng ra bộ mặt thâm trầm ngăn cản, muốn xem giấy tờ của cô!!

Sắc mặt cô thản nhiên mỉm cười, tay cầm lấy một tập tài liệu, đưa ra trước cặp mắt sáng quắc của hai viên bảo vệ!

Hai bảo vệ nhìn thấy giấy chứng nhận công tác, tức khắc biểu lộ thần sắc tôn kính, hơi tránh người ra, để cho cô tiếp tục đi về phía trước.

Hai mắt cô lóe ra vài phần ý cười, lại ngửa mặt tiếp tục đi về phía trước, cô tên Trương Thục Dao, tốt nghiệp thạc sĩ kinh tế đại học Harvard, là thư ký bí mật của Trang Hạo Nhiên, vẫn cùng Lãnh Mặc Hàn đảm nhiệm thân phận hacker, trước mắt Lãnh Mặc Hàn bị thương, cô từ nước Anh liền trở về, phụ trách bàn bạc xử lý công việc với đám Phương Di và Tịnh Kỳ, còn có trách nhiệm công việc của Lãnh Mặc Hàn trong thời gian bị thương, chỉ thấy cô tiếp tục cất bước đi về phía trước, dưới ánh nhìn quái lạ của vài nhân viên lễ tân, cô im lặng ngưng mặt đi vào thang máy.

Thang máy trong suốt nhanh chóng đi lên trên, sau cùng dừng trước tầng cao nhất của tổng giám đốc, cửa thang máy mở ra, Trương Thục Dao cất bước đi ra, nhìn thấy Tiêu đồng vừa đi ra khỏi phòng thư ký, cô mỉm cười.

“Ngài cuối cùng cũng tới!! Giám đốc đang chờ ngài......”Tiêu Đồng đi trước dẫn đường cho Trương Thục Dao, mỉm cười nói.

Trương Thục Dao mỉm cười gật đầu, tay cầm văn kiện, đi về hướng phòng làm việc tổng giám đốc, gõ cửa phòng.

“Tiến vào...” Một giọng nói có vẻ hết sức nghiêm túc vang lên.

Cô biết tổng giám đốc đang xem văn kiện, chỉ mỉm cười, mở nhẹ cửa phòng, cùng Tiêu Đồng đi vào phòng làm việc.

Trang Hạo Nhiên một thân mặc âu phục màu đen, khoác bên ngoài là vest trắng, mở một vài cúc trên cổ áo, thân thể từ trong ra ngoài đều toát lên mùi nước hoa đầy nam tính, anh ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt nghiêm túc cúi đầu nhìn vào đống văn kiện, đôi mắt lóe lên tia không hài lòng, không nói một từ nào, hai ngón tay cầm vào góc văn kiện day day, cứ thế lặp đi lặp lại động tác này.....

“Tổng giám đốc!”Trương Thục Dao mỉm cười tay cầm một phần văn kiện, bước đi tới trước bàn làm việc, thản nhiên đợi chờ.

Trang Hạo Nhiên không nói một từ, tiếp tục xem xét trong năm nay, Hoàn Cầu mua lại nhà máy rượu, ngày càng mở rộng hơn rất nhiều, anh hơi nhíu mày...

Trương Thục Dao cùng Tiêu Đồng cả hai đều yên lặng chờ đợi......

Không bao lâu sau….

“Nói!”Trang Hạo Nhiên vừa xem văn kiện, vừa tĩnh táo phân phó.

Trương Thục Dao lúc này mới kính cẩn cầm văn kiện trong tay mình, đặt ở trên bàn làm việc, lên tiếng nói:“Đây là tôi cùng Tịnh Kỳ còn có Phương Di, sau buồi hợp tác tối hôm qua, hồ sơ tư liệu của xuất xứ cùng lập nghiệp của Hách Dục Hải – cha của Như Mạt)!! Mời anh xem qua!“.

Trang Hạo Nhiên hai mắt chợt dừng lại, cảm giác được thần kinh anh đang căng thẳng, sắc mặt ngưng lại, để lộ sự nghiêm túc, nhìn dữ liệu cuối cùng của hai nhà máy rượu, rồi ngẩng đầu lên, sắc bén nhìn về phía Trương Thục Dao!


--------------
Chương 1030: Tiểu Hinh Hinh
Tài liệu chậm rãi được mở ra!

Trang Hạo Nhiên ngồi trên ghế tổng giám đốc, sắc mặt nghiêm túc cúi đầu xem tài liệu trước mặt, nhìn chằm chằm vào nội dung trên tờ giấy, thở sâu.

Thục Dao đứng trước bàn làm việc, tư thế ngay ngắn, nghiêm túc nói: “Hôm qua, mặc dù Tịnh Kỳ không chính thức cùng ông ta giáp mặt, nhưng lúc đó khi xem nơi mà người dạ hành đánh nhau, thân thủ xuất ra, đặc biệt rất giống cái tên bộ đội đặc chủng mà ở Mĩ hay gọi là “Green Berets”! Phương châm của bộ đội này là: Cho dù đến bất cứ nơi nào trên thế giới, bất kể là biển lớn hay núi cao, cho dù đó là mặt đất bằng phẳng, hay vùng sâu gồ ghề, ngày hay đêm, cho dù ở các nước đang phát triển hay phát triển, chỉ cần bọn họ nhận được mệnh lệnh, thì không có nhiệm vụ nào là không hoàn thành!! Bọn họ rất thành thạo nhảy dù, lặn dưới nước, chiến đấu trên cạn, trong rừng, trên sa mạc, chiến đấu trong tuyết, đánh du kích và thậm chí là chiến tranh khủng bố!! Từng người một đều là cao thủ đứng đầu thế giới!! Trại huấn luyện của bọn họ nằm giữa bang Washington của Mỹ và công viên rừng rậm quốc gia Nicolau!”

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên chăm chú, mí mắt hơi nâng lên, nhìn tài liệu...

Thục Dao vẫn tiếp tục báo cáo: “Tôi cùng với Phương Di và Tịnh Kỳ, suốt đêm hôm qua kiểm tra nhân viên có quan hệ mấy chục năm lịch sử với “Green Berets” nước Mĩ, phát hiện trong đó có một người tên là Weiji Si có quốc tịch Mĩ, đã từng là đội trưởng “Green Berets” bộ đội đặc chủng, sau đó bởi vì một số lý do mà rời khỏi quân đội, chưa đến bao lâu, lại lấy thân phận lính đánh thuê, làm việc cho các nước đang phát triển, thay bọn họ giết rất nhiều quan chức chính trị! Mà chúng tôi truy tìm thân thế của ông ta khi đó, phát hiện lúc ông ấy đang nhậm chức tại bộ đội đặc chủng, đã từng thu nhận một người Trung Quốc làm đệ tử. Lợi dụng tính cách hung bạo của người đó, thành lập một đội quân ma quỷ. Đội quân ma quỷ này giết người như ngóe, mà trụ sở bí mật đã từng ở sa mạc Sahara. Sau khi rời khỏi căn cứ, Weiji Si thuận tiện tiêu trừ không để lại bất kỳ dấu vết gì, ngay lúc đó người dạ hành đã thành lập rồi!!”

Trang Hạo Nhiên nghe xong những lời này trầm mặc rất lâu, sau cùng mới trầm giọng, lạnh như băng nói: “Theo ý của cô, Hách Dục Hải vô cùng có khả năng là đồ đệ của Weiji Si?”

Tiêu Đồng có chút tò mò quay đầu, nhìn về phía Thục Dao.

Thục Dao gật đầu, gần như khẳng định nói: “Tôi cùng với Phương Di và Tịnh Kỳ đã khẳng định là đáp án này! Hơn nữa Tịnh Kỳ còn là nhà quân sự trẻ tuổi đặc biệt xuất sắc của đất nước! Cô ấy cũng là một trong những người đại diện, đã từng cùng với nước Nga tiến hành diễn tập quân sự, thậm chí cô ấy càng có quyền quyết định, cho nên Tịnh Kỳ đối với thông tin huấn luyện quân sự này, vô cùng thông thạo! Tịnh Kỳ cho rằng, bất cứ kẻ nào, có lẽ một dạng môn phái võ công dã chiêu số, tuyệt đối không có khả năng có quân sự hóa tranh đấu cùng bác kích dấu vết!! Đó gần như là một loại hiệu suất và tiết tấu cứng như sắt!!”

Trang Hạo Nhiên không nói lời nào, hơi ngửa mặt, lại chăm chú nhìn vào tập tài liệu này, đôi mắt lóe lên tia sáng.

Thục Dao chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói: “Hiện tại tôi cùng với Phương Di và Tịnh Kỳ vẫn còn đang suy đoán, người dạ hành thông thạo hoạt động của loài chim, thậm chí hiểu rõ ngôn ngữ cơ thể và thông tin của chúng, mà bọn họ còn giết người không chớp mắt, thủ đoạn tàn nhẫn, lộ ra một loại cảm giác sợ hãi cực điểm. Rất có khả năng trụ sở huấn luyện bí mật của bọn họ, cũng nằm giữa bang Washington của nước Mĩ và công viên rừng rậm quốc gia Nicolau!! Dù sao mảnh đất nguyên thủy như thế này cũng không nhiều! Chim, bọ cạp, kiến, quái vật, thậm chí ngay cả thực vật cũng có thể đem con người rơi xuống hòa tan! Loại địa phương này, muốn sinh tồn gần như là mục đích sống duy nhất của bọn họ!”

“Nếu là như vậy thì không phải đơn giản rồi sao?” Tiêu Đồng trực tiếp mở miệng nói chuyện: “Chúng ta ngay lập tức phái người đi thăm dò trụ sở huấn luyện nằm giữa bang Washington của Mĩ và công viên rừng rậm Nicolau, còn có những dấu hiệu mà gần đây bọn họ sử dụng, nếu phát hiện ra sự thật chính xác, chúng ta có thể chặt đứt yết hầu của bọn họ!”

Trang Hạo Nhiên nâng mí mắt, nhìn lướt qua Tiêu Đồng, trên khuôn mặt thoáng qua nụ cười, sau đó trở nên âm u, nhàn nhạt nói: “Địa phương kia không có bò cạp, rắn độc, quái vật? Một người muốn trở nên tàn nhẫn có rất nhiều phương pháp, địa phương kia cũng chỉ là một mảnh đất đen mà thôi! Thế giới này còn có rất nhiều vùng đất đen, đều do chúng ta không biết tàn nhẫn! Không có người nào lòng dạ độc ác hơn người nào cả! Giống như sự biến mất của Weiji Si, có khả năng cũng chỉ đi đến địa ngục, mới có thể tìm được ông ta!!”

Tiêu Đồng và Thục Dao nghe xong những lời này, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên nghiêm trọng, nhìn không ra một chút dao động, nhớ lại một việc rất nhỏ, sau cùng mới đạm mạc nói: “Bản năng một con người theo thói quen trốn trong bóng tối, thậm chí lái xe không cần đèn sáng, đi đường không cần chỉ vẽ, lúc giết người, ngay cả máu đều là màu đen!! Tại thời điểm hoạt động, gần giống như ở địa ngục, đen tối, lạnh lẽo, u ám, lộ ra sự sợ hãi và uy hiếp không muốn người khác biết! Mà đáng sợ nhất chính là, người đó dường như không cần ánh sáng!! Như vậy... Cuối cùng người đó là muốn cái gì?”

Tiêu Đồng và Thục Dao không thể lý giải được, trầm mặc nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên đưa mắt nhìn về phía hai người các cô, mỉm cười nói: “Trong địa ngục ma quỷ, cho dù giương nanh múa vuốt như thế nào, có tàn nhẫn khát máu ra sao, đến cuối cùng vẫn là muốn... Sống lại!!”

Ánh mắt nhóm người Tiêu Đồng sáng lên!!

Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt giống như bắt được một phần linh hồn của người nọ trong bóng đêm, thậm chí cảm nhận được người kia đang ngồi trên sofa đỏ thẫm trong bóng tối đang bình tĩnh yên lặng nhìn thuộc hạ Lâm Công của mình trong rừng rậm bị rắn độc quấn quanh đến chết, cặp mắt vô cùng lạnh lẽo... âm u mà sâu thẳm. Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm vào tấm hình kia, từ từ mở miệng, giống như cùng người nọ linh hồn hợp lại thành một, nói: “Một người muốn sống mới khó, muốn chết... Cực kỳ dễ dàng!”

“Ý của anh là...” Khuôn mặt Thục Dao ngay thẳng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nhanh chóng nói: “Hách Dục Hải thành lập vương quốc sát thủ, ông ta cũng biết có một ngày, những linh hồn đã chết sẽ bị Thượng Đế thu hồi, cho nên ông ta mới lựa chọn hợp tác cùng với phía chính phủ, yêu cầu sau khi đã đạt được mục đích, rửa sạch thân thể của chính mình, để linh hồn cũng có thể trong sạch lúc sống!! Cũng là cách duy nhất để ông ta còn sống!”

Trang Hạo Nhiên hé mắt, nhìn về phía cô, mỉm cười nói: “Chỉ có như vậy, mới có thể cùng con gái công khai mối quan hệ!”

Tiêu Đồng bỗng nhiên tỉnh ngộ!!

Thục Dao lập tức nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Cho nên hiện tại việc quan trọng nhất chúng ta cần làm không phải chặt đứt yết hầu của ông ta, mà là hiểu rõ ông ta và những người đó hợp tác vì mục đích gì!?”

“Không!!” Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt trả lời cô, mới trầm tĩnh, cười lạnh nhìn Thục Dao: “Hiện tại chuyện quan trọng nhất chúng ta cần làm đó là xác minh thân phận thật sự của ông ta ở nhiều đất nước, bao gồm cả đất nước của tôi, tiết lộ thân phận và một loạt hành vi phạm tội của ông ta!! Để cho những hành vi của ông ấy, chịu sự phán xét của tòa án Quốc Tế!! Đó cũng là cách duy nhất để ông ta không có chỗ nào lẩn trốn, vĩnh viễn không thể siêu sinh!!”

Hai người kinh ngạc trong nháy mắt, rồi thở dài một hơi, nhìn về phía người đàn ông này.

Trang Hạo Nhiên để lộ ý cười nhìn các cô. Trong lúc đó Vi Lưu đảo mắt, cũng đã suy nghĩ đúng chỗ, nhanh chóng nói: “Tiêu Đồng, cô lập tức phái người đi xác minh thân phận thực sự của Hách Dục Hải. Tôi cần ADN của ông ta cùng với tóc và vân tay!! Sau đó lấy thân phận của tôi tại nước Anh, liên hệ với lãnh sứ các nước, xâm nhập vào nội bộ phòng điều tra trong tập đoàn sát thủ của Hách Dục Hải, cũng như toàn bộ hành vi phạm pháp của ông ta!! Nhớ rõ, chuyện này nhất định phải tiến hành bí mật!! Không thể để lộ một điểm tin tức, miễn cho đứt dây động rừng!!”

Trang Hạo Nhiên tiến lên trước.

“Vâng!!” Tiêu Đồng lập tức gật đầu!!

“Thục Dao!!” Trang Hạo Nhiên kêu lên một lần nữa!!

“Anh tiếp tục nói đi!” Thục Dao tôn kính gật đầu!!

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn cô, đang muốn nói tiếp, nhưng lại hạ thấp tầm mắt, suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén nhìn Thục Dao chằm chằm nói: “Hách Dục Hải mưu tính sâu xa, tôi muốn rằng, chắc hẳn ông ta không thể ngờ được! Cho nên biện pháp phòng bị của ông ta, nhất định làm được rất thích hợp, mà con người như thế, vì sự nghiệp đất nước và tập đoàn sát thủ của chính mình dám chắc còn có thể che giấu!”

“Che giấu?” Thục Dao khó hiểu nhìn Trang Hạo Nhiên, nhíu mày hỏi.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn Thục Dao nói: “Cô hãy suy nghĩ một chút, ở trên thương trường, tất cả chúng ta là vì ích lợi mới cùng người khác hợp tác! Hợp tác vẫn được, nhưng đòi hỏi phải phân tích thật kỹ lưỡng, cùng hưởng vinh nhục, nhất định phải dâng tặng bí mật của bản thân hoặc một thứ gì đó quý giá thì đối phương mới càng có thể tin tưởng cô! Hách Dục Hải từ xưa đến nay, không dễ dàng tin tưởng bất kì một người nào. Nhưng mà ông ta lại cùng với con gái mình nhiều năm như vậy không hề gặp mặt, lại có thể duy trì mối quan hệ chặt chẽ như vậy, nhất định cũng sẽ cùng con gái ông ta chia sẻ kế hoạch lớn!!”

Tiêu Đồng vừa kinh ngạc vừa kích động nói: “ Ông ta như vậy cho nên mới vội vã muốn con gái!! Bởi vì con gái biết toàn bộ bí mật của ông ta và một ít bí mật của đối phương!!”

“Bí mật không phải là trọng điểm!!” Trang Hạo Nhiên nhắc nhở!!

“Vậy đó là...” Thục Dao lại cảm thấy khó hiểu nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười, nhìn cô: “Một người muốn tẩy sạch bản thân mình, đem lượng lớn tài sản kiếm được từ tập đoàn sát thủ nhiều năm của mình, về sau đứng đắn, sạch sẽ lừa gạt được, nhất định liền muốn...”

“Rửa tiền!!” Ánh mắt Tiêu Đồng sáng lên!!

Trong tức khắc, Thục Dao vui mừng cười rộ lên, nói: “Tôi biết rõ! Như nhiều năm qua, vẫn là để cho người cha quản lý nhiều ngân hàng lớn tại Thụy Sĩ!! Cho nên cô ta mới có thể dễ dàng giữa hai giới chính trị và kinh doanh! Mặc kệ dùng tiền để mua hay bán, bọn họ luôn thành thạo từng thứ một! Vì tương lai không sử dụng công ty để thuận tiện rửa tiền!! Nói cách khác, trong tay Như Mạt, không chỉ có bí mật, còn có chìa khóa tài nguyên lớn, cô ta hợp tác cùng với hàng loạt viên chức, kế hoạch thành lập công ty, chỉ với mục đích để rửa tiền!! Cho nên Hách Dục Hải mới vội vã muốn tìm đến con gái!! Thứ nhất là lo lắng an nguy của cô ta, thứ hai là trên tay người phụ nữ đó có quá nhiều lợi ích thực tế! Thứ ba đây là biện pháp phá vỡ sự hợp tác giữa Hách Dục Hải và người dạ hành!”

“Thông minh!” Trang Hạo Nhiên bỗng chốc nở nụ cười, mới tiếp tục nói: “Nếu muốn chiến thắng chính mình,thì phải hiểu được tâm hồn của mình đến cuối cùng là muốn cái gì! Nếu muốn chiến thắng một đối thủ khác, thì phải biết rằng đối thủ muốn đến tột cùng là cái gì! Ông ta hiện tại rất muốn là con gái!”

“Tôi hiểu rồi!!” Thục Dao nhanh chóng gật đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Ngay lập tức, tôi cùng với Phương Di, sẽ làm tốt công tác phòng bị, sau đó nghĩ cách để buộc cô ta nói ra mối quan hệ bí mật giữa hai người bên đối tác. Sau đó sẽ chú ý đến các công ty lớn trong nước được thành lập gần ba năm về trước và chuỗi các xí nghiệp nhỏ, đem một loạt kế hoạch và hành vi rửa tiền của cô ta cũng như cha cô ta triệt phá một lần!”

Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn Thục Dao một cái, biết rõ về phương diện phản ứng cô vô cùng nhanh nhẹn, liền mỉm cười nói: “Mặc Hàn bị thương trong khoảng thời gian này, cô vất vả rồi!”

Thục Dao không nhịn được cười một tiếng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, tùy tiện nói: “Tại nước Anh, tôi vẫn đi theo anh từ đó cho đến giờ, lúc ấy anh nói muốn trở về, tôi còn không bỏ được, bởi vì có thể cùng anh học hỏi, đó là thời điểm quý giá trong cuộc đời tôi, liền suy nghĩ rằng như thế nào mà anh không bỏ tôi tại nơi xa lạ? Tuy cẩm y ngọc thực, nhưng tôi vẫn muốn đi theo anh, làm những chuyện thách đấu người đời!! Thật đáng tiếc, trong lòng anh có hoa thơm, cuối cùng bươm bướm phải bay trở lại!! May mắn cho tôi là ở châu Âu đã không để cho anh mất mặt! Mặc Hàn chắc là không có việc gì?”

Trang Hạo Nhiên thu lại sắc mặt, nhớ lại chính mình đi thăm Lãnh Mặc Hàn sáng nay, cậu ta vẫn chưa có tỉnh lại, thở dài một cái, bất đắc dĩ nói: “Từ từ đi...”

Thục Dao im lặng một lúc, thuận tiện gật đầu, hứa hẹn nói: “Anh yên tâm! Tôi nhất định sẽ giúp đỡ anh hoàn thành việc quan trọng thật tốt trong lúc Mặc Hàn bị thương! Về chuyện điều tra bắt người rửa tiền, sẽ không ai dám phiền đến anh người ngày kiếm bạc tỷ, tôi sẽ yên lặng chờ Mặc Hàn tỉnh lại, ở phương diện này anh ta là cao thủ!!”

Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ trước mặt, nở nụ cười thật sâu, chân thành và thưởng thức nói: “Cảm ơn cô.”

“Không có gì!” Thục Dao dừng lại một lát, mới nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Việc này không nên chậm trễ!! Tôi liền đi làm việc đây!!”

Thục Dao nói xong, gật đầu với Trang Hạo Nhiên, liền xoay người rời đi...

Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn bóng lưng của cô, cười nhẹ một tiếng, thở một hơi thật sâu, lại muốn cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, nhưng mà tay vừa mới cầm lên liền khựng lại, đôi mắt đảo vòng, ngay lập tức ngẩng đầu kêu lên: “Đợi một chút!”

Thục Dao khó hiểu đứng bên cạnh cửa, xoay người nhìn về phía Trang Hạo Nhiên hỏi: “Anh còn có việc gì nữa hay sao?”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, trực tiếp hỏi: “Vừa rồi có phải cô theo gia đình Thủ tướng sang đây không? Bởi vì cô cùng với Tịnh Kỳ và Phương Di trong một buổi tối đã thảo luận về việc tra cứu tư liệu!”

“Vâng!” Thục Dao mỉm cười gật đầu, Tiêu Đồng đứng ở một bên, cũng cảm thấy kỳ lạ nhìn Trang Hạo Nhiên.

“Chỉ là...” Trang Hạo Nhiên tạm dừng một lúc, mới nhìn Thục Dao có phần lo lắng hỏi: “Khả Hinh ở nhà Thủ tướng có khỏe không?”

Thục Dao mỉm cười, lần nữa đi đến chỗ Trang Hạo Nhiên vô cùng cẩn thận báo cáo: “Khả Hinh ở chỗ Thủ tướng không tồi, nói như vậy chuyện buổi tối hôm qua, anh đã biết đến, chúng tôi hợp tác diễn một tuồng kịch, đặc biệt xuất sắc! Sáng nay bảy giờ năm phút cô ấy liền ra ngoài, đúng lúc đụng phải Thủ tướng có việc lớn nghiêm trọng, làm cho cô ấy thực sự hoảng sợ, về sau không có việc gì. Khả Hinh vẫn xuống lầu cùng với Thủ tướng nói chuyện về thư pháp một hồi. Tiếp theo đúng là Tô thiếu gia trở về, mọi người cùng nhau vừa nói vừa cười cùng nhau dùng điểm tâm sang, cô ấy thả lỏng không ít! Trong lúc đó, được tặng một con vẹt làm cho cô ấy chơi đùa đến vui vẻ!”.

Trang Hạo Nhiên yên lặng nghe xong, xác nhận cô không có việc gì, khuôn mặt yên tâm, thoáng cười dịu dàng.

Thục Dao mở mắt, nhìn anh liếc mắt một cái, lại không nhịn được cười nói: “Con vẹt kia quả thật rất khôi hài! Hôm nay lúc tôi đi ra ngoài, nhìn thấy cũng rất thích! Thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ hay giận dỗi, ham ăn, thích bám người, thích quấy rối! Tô lão gia thích kêu nó là vật nhỏ!! Qủa thật nó có cái tên kêu rất êm tai, Tiểu Tinh Tinh!”

“Ầm - - - - - - “

Thượng Đế dương lên cái chảo, cắn răng hướng sau gáy người nào đó gõ một cái!!!

Trang Hạo Nhiên hoa mắt, lập tức khoa trương ngẩng đầu, nhìn về phía Thục Dao, trừng mắt, khó tin kêu: “Tiểu Hinh Hinh?”

back top