Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 131: Chong chóng gió

"Không phải lúc nảy tôi đã đóng cửa lại rồi sao?" Tử Hiền hơi sửng sốt, nhìn Trang Hạo Nhiên, nhanh chóng nói.
Trang Hạo Nhiên nhìn Tử Hiền, bật cười nhưng có chút căng thẳng nói: "Sau đó tôi lại mở ra, tránh cho người khác nhìn thấy hiểu lầm"
Nhậm Tử Hiền thở dài một hơi, nhìn Trang Hạo Nhiên nói tiếp: "Anh mở cửa ra như vậy, người khác đi vào nhìn thấy mới có thể hiểu lầm, thân ái! !"
"Tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại cười, có chút oan uổng nói: "Nhưng không ngờ cô thân mật dựa vào tôi như vậy, không phải cô đẩy tôi xuống hố sao?"
"Cũng không phải hôm nay tôi mới nổi điên! Anh đã sớm biết rồi mà?" Nhậm Tử Hiền nhất thời cảm thấy hơi nóng nực, ngồi thẳng người, sau đó vén nhẹ lấy mái tóc xoăn của mình, liếc Tưởng Thiên Lỗi một cái, vẻ mặt anh vẫn âm trầm nhìn mình, cô ho khan một tiếng, muốn nói gì nhưng lại không nói ra được, chỉ đành ngồi tại chỗ.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Thân ái, chúng tôi thật không có chuyện gì."
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn anh một cái, mới nói: "Tôi biết rõ."
Trang Hạo Nhiên nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra vẻ nhàm chán nói: "Cậu làm sao có thể coi trọng cô ấy?"
"Anh có ý gì?" Nhậm Tử Hiền lập tức đứng lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút tức giận hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía vợ chưa cưới nói: "Ý của anh là, em quá trẻ tuổi, không thích hợp với khẩu vị của cậu ấy."
Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, nhịn cười.
Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền hơi dịu lại, ngồi xuống lần nữa.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài, như hiểu rõ, nói: "Chắc rằng lúc em vào nhà, Tổng Giám đốc Trang đã nhắc nhở em, để cho em đừng vào nhà người khác lúc nửa đêm chứ? Sau đó em không muốn nghe, nói lời bất đắc dĩ, cậu ấy bị ép buộc không biết làm sao, nhất thời mềm lòng cho em vào nhà."
Phốc! Trang Hạo Nhiên không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.
Mặt của Nhậm Tử Hiền hơi hồng lên.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Nhậm Tử Hiền nói: "Anh nói, em định ở chỗ này bao lâu? Thật may là Tổng Giám đốc Trang không có thói quen để người khác phục vụ, cho nên trong phòng tổng thống không có ai, em thật sự cho rằng mình có thể trong sạch sao?"
"Anh cũng không lo lắng, em băn khoăn cái gì?" Nhậm Tử Hiền lại nghĩ tới chuyện ở phòng làm việc vừa rồi, có chút tức giận.
"Nếu anh không để ý lo lắng em đến đây, trong một khoảnh khắc có suy nghĩ đến em, cũng sẽ không đóng cửa phòng làm việc." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Tử Hiền nói thẳng.
Trong lúc nhất thời, trái tim Tử Hiền có chút rung động, quay đầu lại nhưng vẫn hơi nghi ngờ nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Tử Hiền nói: "Đi hay không đi? Hay muốn tiếp tục thổ lộ với Tổng Giám đốc Trang? Dù sao em ở cùng với cậu ấy vui vẻ hơn. Hạnh phúc hơn."
Trang Hạo Nhiên như nuốt phải con ruồi, vẻ mặt buồn bực, ngồi yên một chỗ.
Nhậm Tử Hiền lại không biết xấu hổ, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhún nhún vai nói: "Lúc nảy uống rượu say cho nên nói lời điên khùng."
Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn về phía cô gái qua cầu rút ván, nở nụ cười.
Nhậm Tử Hiền ho khan một tiếng, đứng lên, từ từ đi ra khỏi phòng đánh đàn, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẻ mặt lạnh lẽo nghiêm nghị nhìn mình, hai tròng mắt của cô giống như hiện lên màu hồng tình yêu buổi sớm mai, nở nụ cười, nhìn anh nói: "Anh. . . . . . Đặc biệt tới tìm em sao?"
"Bằng không nửa đêm anh chạy tới phòng của Tổng Giám đốc Trang làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi nói thẳng.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên không nhịn được cười, nói: "Ôi chao, không được, đề tài này quá cởi mở. Chính xác sẽ làm cho người ta nghĩ linh tinh, cho nên thỉnh thoảng chúng ta phải truyền ra một chút xì căng đan, mới có thể đề cao tiếng tăm."
Nhậm Tử Hiền xoay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên.
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì thêm, chỉ cầm tay Nhậm Tử Hiền, xoay người đi ra ngoài.
"Đi đâu?" Nhậm Tử Hiền lập tức kéo tay của anh, có chút căng thẳng hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: "Chẳng lẽ em còn muốn ngủ ở chỗ này? Dĩ nhiên trở về phòng của em"
"Vậy tối nay anh không đi." Nhậm Tử Hiền nhân cơ hội, nắm tay anh làm nũng.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, liếc Trang Hạo Nhiên một cái.
Trang Hạo Nhiên giả vờ như không nghe được, quay mặt sang chỗ khác, nhịn cười.
"Trở về rồi hãy nói." Tưởng Thiên Lỗi dắt Tử Hiền đi khỏi, thuận tiện đóng cửa lại.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này Trang Hạo Nhiên nhớ tới chuyện mới vừa rồi, rốt cuộc không nhịn được bật cười, cúi đầu nhìn trên phím đàn, trắng đen xen kẽ, cứ lặp lại không ngừng, nhớ khi còn bé, hình ảnh bé trai ngồi ở trước một chiếc dương cầm ba chân, rất thích khảy khúc nhạc “clementine”, sau lưng có một bóng dáng màu hồng, núp ở một góc cửa, len lén nhìn mình.

Bé trai vừa khảy bài hát này, vừa nhìn cô bé kia, nở nụ cười thật vui vẻ, cô bé cũng cười, giữa bọn họ vẫn giữ vững khoảng cách nhất định, cho tới bây giờ cũng không dám vượt qua giới hạn.
Trang Hạo Nhiên nhớ đến chuyện cũ, mười ngón tay thon dài khẽ đặt ở trên phím đàn màu trắng, tay nhẹ nhàng khảy “clementine”, nâng cao âm vực, để cho âm thanh sắc bén xông vào trong kí ức, từng chút từng chút xông vào.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Đôi tay Trang Hạo Nhiên vẫn chăm chú trên phím đàn đen trắng, chuyển động như nước chảy mây trôi, vừa đánh vừa quay đầu nhìn thư ký của mình, Tiêu Đồng mặc bô váy dài trắng, bên hông thắt một dây lưng kim loại, lộ ra vóc người xinh đẹp, hơi mỉm cười xuất hiện trước mặt của mình, anh thở dài, cười nói: "Tối nay có thể để cho tôi nghỉ ngơi một chút hay không?"
Tiêu Đồng nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: "Có chuyện muốn báo cáo với anh đây."
"Cô không cần quá trách nhiệm như vậy. Phụ nữ phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ trễ sẽ có nếp nhăn. Cô xem, mặt cô có nếp nhăn rồi." Trang Hạo Nhiên trêu chọc cô nói.
"Nhân viên Phòng ăn ngự tôn Đường Khả Hinh và cháu trai của Thủ tướng có qua lại, hôm nay có một chút hiểu lầm, gây náo loạn ở cục cảnh sát, Tổng Giám đốc Tưởng tự mình đến nhận cô ấy trở về. . . . . . Sau đó truyền thông thừa dịp phóng lớn chuyện, bị Đông Anh đỡ được, thậm chí trực tiếp điều tra người chúng ta có giở trò hay không, cho nên tôi mới đến báo cáo với anh một chút." Tiêu Đồng có chút ủy khuất nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói.
Trang Hạo Nhiên nghe nói như thế, sắc mặt hơi thu, hai mắt khẽ lóe lên, suy nghĩ một chút, tốc độ ngón tay chậm lại, khảy nhẹ nhạc khúc quen thuộc, môi mỏng khẽ mở : "Đường. . . . . . Khả . . . . . Hinh. . . . . ."
Tiêu Đồng gật đầu nói: "Lần trước ở phòng ăn ngự tôn anh đã từng gặp qua, biết anh sẽ tò mò thân phận của cô ấy, tôi mang đến tài liệu cá nhân của cô ấy."
Cô nói xong liền đi vào phòng đánh đàn, đem tập tài liệu màu xanh đưa tới trước mặt Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác hai tay, nhận lấy tập tài liệu, mở ra liền thấy trên hồ sơ cá nhân lưu trữ tại khách sạn Á Châu, viết ba chữ Đường Khả Hinh, bên cạnh có một tấm hình cô cười rất ngọt ngào, ánh mắt to như hai vì sao sáng, lóe lên niềm vui, anh khẽ nheo mắt, nhớ tới cô gái ở trong phòng ăn ngày đó, ánh mắt ẩn nhẫn và đau thương, có chút nghi ngờ. . . . . .
Tiêu Đồng nói thẳng: "Năm nay cô ấy hai mươi ba tuổi, mới tiến vào Khách sạn Á Châu hai tuần lễ. Trong hồ sơ nhân sự chỉ có thông tin cá nhân rất đơn giản, tạm thời còn chưa điều tra được tài liệu chi tiết, chỉ biết cô ấy và cậu chủ Tô lui tới rất thân, mà nghe nói đã mấy lần Tổng Giám đốc Tưởng che chở cho cô ấy."
Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt kia, đột nhiên nhấp nhẹ môi mỏng, cảm thấy mùi máu tươi tràn ra giữa môi, anh khẽ cau mày. . . . . .
Tiêu Đồng nhìn trạng thái của anh không đúng, hơi lo lắng nói: "Tổng Giám đốc, anh không có sao chứ?"
Trang Hạo Nhiên nhấp nhẹ đôi môi, có chút nghi ngờ nói: "Tại sao tôi cứ có cảm giác, trên môi của tôi có mùi máu tươi?"
Tiêu Đồng nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười, nói: "Thật sao? Có thể lúc nảy hôn, không cẩn thận. . . . . . Cắn?"
Trang Hạo Nhiên liếc về phía Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên thở dài, đem tài liệu cho ném lên đàn dương cầm, mới nói: "Cho dù tôi có đói khát, không có bạn gái họa sĩ đi nữa. Cũng sẽ không động tới người phụ nữ của Tưởng Thiên Lỗi."
"Vậy tại sao anh chứa chấp người ta?" Tiêu Đồng lại cố ý cười nói: "Anh không biết ở xã hội thượng lưu Anh quốc có lời đồn về anh thế nào sao?"
Trang Hạo Nhiên quay đầu lại, cặp mắt xẹt qua vẻ cười cợt nhìn Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng không nhịn được cười, nói: "Họ đều nói, Tổng Giám đốc Trang, người đàn ông này phải nhốt trong nhà mới đẹp trai nhất!"
"Cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức cầm lên tư liệu của Đường Khả Hinh, đập trên người của cô, Tiêu Đồng lập tức nhịn cười, xoay người đi khỏi, trước khi đi còn nói tiếp: "Trang tổng, sau này không nên tùy tiện chứa chấp phụ nữ, ai cũng sẽ bị bộ dáng đánh đàn dương cầm của anh làm cho say mê, sau đó không nhịn được nhào qua cắn môi của anh, cho nên anh nếm được mùi máu tươi."
"Không biết lớn nhỏ! Làm như tôi chỉ đẹp trai nửa người dưới mà thôi? Đồ vô dụng!" Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm cánh cửa trống không, không nhịn được cũng bật cười, để xuống tài liệu, lại nhìn thấy tấm hình của Đường Khả Hinh, từ trên tài liệu cá nhân rớt xuống, anh không nhịn được cầm lên tấm ảnh nhỏ nhìn đôi mắt to trong sáng, sau đó trong đầu chợt lóe lên hình ảnh hai người ở bên trong thang máy, cô lộ ra nửa khuôn mặt, con ngươi trừng lớn, hoảng sợ nhìn mình, anh nhíu mày, đầu của mình lại đau đớn.
Trang Hạo Nhiên tiện tay đem tấm hình bỏ vào trong túi sách của mình, nói: "Một buổi tối thật tốt, lại giống như mở party, không để cho người ta ngủ, đau đầu muốn chết rồi."
Anh thở dốc một hơi, đứng lên đi về phòng ngủ.
***
Trời hừng sáng!
Bầu trời âm u rốt cuộc sáng lên, bão cuối cùng đã đi qua, bọt nước trong suốt nhẹ nhàng rơi xuống từng giọt, giống như nước mắt.
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, đang trong giấc mộng, nghe có một bé trai đang khẽ hát một bài ca tiếng Anh: “In a cavern down by a canyon. Excavatin' for a mine, there lived a miner from North Carolina And his daughter, chubby Clementine. Now every mornin', just about dawnin' ….” (hai người này có thần giao cách cảm !)
"Chong chóng gió này cho anh"
"Anh không cần. . . . . ."
"Anh cầm đi. . . . . ."
"Anh không cần. . . . . ."
Đường Khả Hinh lập tức mở mắt, từ trên giường nhìn tia nắng ban mai chiếu vào trên cửa sổ, giống như đốt cháy chậu lan đất trước bàn máy vi tính, cô ngỡ ngàng nhìn chậu lan đất, vào lúc này có thể nở hoa. . . . . . Nở hoa. . . . . . Tròng mắt cô sáng lên, kêu to: "Nhã Tuệ . . . . . . mau tới đây . . . . . . "

back top