Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1329: Đại kết cục (69)

Sảnh khách quý cửa hàng trang sức "Hoàng Đình".
Vài nhân viên công tác sau khi nhận được sự cho phép của Trang Hạo Nhiên, lại từng bước đẩy cửa đi vào bên trong, nhìn Trang Hạo Nhiên mặc màu lam sơ mi cùng quần tây đen, áo để hở cổ, ôm chặt Đường Khả Hinh ngồi ở trên sô pha, nhẹ tay đỡ hông của cô, cách y phục, nhẹ nhàng vuốt ve từ bên hông khêu gợi tới mông cô, các cô toàn bộ cũng không dám lên tiếng, mà nhanh chóng lại bưng ra các loại nhẫn cưới, cẩn thận đặt trên giá đang xoay tròn, mà Tiêu Đồng cùng Thi Ngữ cũng vào lúc này, trầm mặc mỉm cười đi tới, ngồi trên sô pha bên cạnh giá đang xoay tròn.
Đường Khả Hinh mặt bộc lộ sự ngượng ngùng, tựa vào lòng vị hôn phu, cảm giác máu trong thân thể đang điên cuồng dũng động, giữa đôi chân chậm rãi thả ra từng trận kích tình, trái tim bang bang đập, cảm giác được tay anh nhẹ nhàng thong thả vuốt ve bên hông mình, liền mắc cỡ mặt đỏ bừng, mỉm cười ngọt ngào, muốn đưa tay nhẹ đẩy anh ra...
Trang Hạo Nhiên lại nhẹ nắm lấy ban ftay nhỏ bé của cô, vừa ôn nhu cười ngọt ngào nhìn vị hôn thê, vừa nâng tay nhỏ bé của cô lên, cưng chiều hôn nhẹ lên ngón tay cô, thậm chí khẽ cắn ngón út phấn hồng của cô.
Đường Khả Hinh cảm giác được một điểm đau đớn, nhẹ thở dốc một hơi, trong nháy mắt quay mặt sang, hai tròng mắt lóe ra tia nhìn mê hoặc mà chất vấn, nhìn về phía vị hôn phu.
Trang Hạo Nhiên lại cúi mặt, ăn ý tươi cười, thật sâu nhìn về phía vị hôn thê.
Đường Khả Hinh tim đập loạn, khẽ cắn môi dưới, cảm thấy có chút thẹn thùng muốn rút rat ay mình ra.
Trang Hạo Nhiên lại bá đạo nắm tay nhỏ bé kia, tay lại bá đạo nhẹ ôm lấy hông cô, kéo cô càng tới sát lồng ngực của mình hơn, mới cúi mặt ở bên tai cô, nhẹ xuất nhiệt khí nói: "Vừa rồi thoải mái không? Thích không?"
Đường Khả Hinh mặt đỏ bừng, vì sợ người khác nghe thấy, nhấc mí mắt nhìn về phía hai người Tiêu Đồng, lúc này mới ngượng ngùng nói; "Đừng như vậy..."
"Sợ cái gì?" Trang Hạo Nhiên cúi đầu nhìn về phía dáng vẻ thẹn thùng của vị hôn thê, lại không nhịn được cười, chậm rãi nghiêng người về trước cầm lên một phần bánh ngọt màu trắng, đưa tới bên môi cô, đau lòng nói; "Vì chọn nhẫn cưới, ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn. Trước ăn một chút... Đừng để bị đói..."
Đường Khả Hinh quay mặt sang liếc mắt nhìn vị hôn phu một cái, lúc này mới ngọt ngào tươi cười, ăn phần bánh ngọt mềm kia, lập tức cảm giác một trận ngọt như mật.
Trang Hạo Nhiên liền thâm tình nhìn vị hôn thê nhẹ nhai bánh ngọt, hai tròng mắt chiết xạ tia nhìn ôn nhu, lúc đôi môi đỏ mọng nhẹ nhai bánh ngọt trắng kia, một chút bột bánh trắng dính ở trên môi cô, tim anh khẽ động, tức khắc lại ôm Đường Khả Hinh vào ngực, cúi xuống dưới nhẹ nếm đôi môi đỏ mọng kia, thậm chí mút cánh môi dính bột bánh, hơi thở nơi lồng ngực, lại trận trận nhiệt liệt cuộn trào mãnh liệt...
"Ưm..." Đường Khả Hinh mặt lại mắc cỡ đỏ bừng, tim đập loạn, cảm giác được hơi thở nơi đầu lưỡi Trang Hạo Nhiên, vẫn mang theo hương vị đầy dụ hoặc, tràn khắp thân thể mình, thậm chí lồng ngực kiên cố của anh, lộ ra hơi thở nóng cháy, ập thẳng về phía mình khiến cô mất hết lý trí, vốn là muốn vô thức đẩy anh ra, lại cảm giác bị người đàn ông này ôm chặt chính mình, rung động đến mức đầu ngón tay một trận mềm yếu...
Trang Hạo Nhiên kìm lòng không được hôn sâu Đường Khả Hinh, cảm giác môi cô ngọt ngào hiếm có trên thế gian, dẫn tới chính mình trận trận sôi trào liên tục, hai tay không nhịn được lại ôm chjăt lấy eo nhỏ nhắn của cô, cứ như vậy ở trước mắt bao người, đem cô đè trên ghế sô pha, xoay người, thâm tình mà nồng đậm hôn cô...
"Ưm..." Trái tim Đường Khả Hinh bang bang đập, nghênh đón anh giống như mang theo ma lực, nhiệt liệt mà ngọt ngào hôn, không nhịn được có chút ngượng ngùng nhấc mí mắt, liếc nhìn trên cái giá đang xoay tròn, nhân viên công tác cùng Tiêu Đồng vẫn nhàn nhạt bình tĩnh, tay cô nhẹ đặt trước lồng gnực kiên cố của anh, tránh thoát môi mỏng của anh, mới vô lực nói: "Được rồi... Người khác đều đang nhìn... Còn muốn chọn nhẫn cưới hay không a?"
Trang Hạo Nhiên lưu luyến kết thúc nụ hôn này, thật sâu nhìn khuôn mặt e thẹn phiếm hồng của vị hôn thê, lại không nhịn được ôm cô vào lòng, hôn nhẹ dái tai của cô, tay vuốt ve hông cô, mới lặng lẽ nói; "Không bằng... Chúng ta lại đi nghỉ ngơi một chút... Dù sao hôm nay thời gian đều là của em..."
"Thôi..." Đường Khả Hinh không nhịn được cười ngọt ngào đẩy vị hôn phu ra, nói: "Đừng như vậy......"
Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt vị hôn thê vào ngực, bá đạo nghiêng mặt hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, mới nói nhỏ: "Anh muốn cho em một bài học thật đáng, xem em còn dám tặng hoa hồng cho đàn ông khác hay không.”
Anh vừa dứt lời, liền tức khắc muốn làm động tác ôm ngang lấy cô, hướng phòng nghỉ ngơi đi đến.
"Ai! Không muốn!" Đường Khả Hinh thoáng cái ôm chặt cổ vị hôn phu, vội vã e thẹn cười ngọt ngào nói: "Đừng làm rộn. Người kia là anh trai của anh! Giấm này cũng muốn ăn! Rõ ràng chính là quan tâm anh ấy, nhớ anh ấy!"
Trang Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nghĩ không phải là vì đàn ông kia là anh trai mình, đoán chừng có tai nạn chết người, nghĩ tới đây, anh đành phải buông vị hôn thê, mặt bộc lộ thần sắc chống đối, nói: "Ai quan tâm anh ta! Ai nhớ anh ta! Mỗi ngày chỉ biết làm việc như đầu gỗ!"
Đường Khả Hinh nhịn cười nhìn về phía người này.
"Xem nhẫn cưới!" Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt vị hôn thê, gõ gõ ngón tay, lại để tổng quản lý cùng tổng thiết kế cửa hàng cho xem nhẫn cưới.
Vài nhân viên sau khi đã trình nhẫn cưới xong, liền tức khắc tay ôm khay, hướng về phía Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh thật sâu khom lưng chào hỏi, lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc sơ mi màu lam nhạt, để hở cổ, ưu nhã ngồi trên sô pha, toàn thân tỏa ra một cổ mị lực đặc trưng của đàn ông phương tây, nhất là vào lúc anh ôm chặt vị hôn thê, mặt ôn nhu tươi cười khiến người ta hít thở không thông, đôi mắt các cô lóe lên, nhưng vẫn lặng yên theo thứ tự lui ra ngoài, thế nhưng vừa mới rời khỏi sảnh khách quý, đóng cánh cửa kính lại, các cô tức khắc tay ấn lồng ngực, thở hổn hển, vừa rồi lúc đứng ở bên trong sắp xếp nhẫn, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên ôm chặt vị hôn thê nồng tình ý đậm hôn nồng nhiệt như vậy, trong lòng cũng đã không chịu nổi, một trận bang bang nhảy...

"Ôi trời..." Trong đó có một thiếu nữ, tay ôm khay, không ngừng dùng tay quạt gió, từng đợt chịu không nổi nói; "Tôi vừa rồi đứng bên trong, đều sắp sửa hít thở không thông, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua một người đàn ông nào, hôn một phụ nữ như vậy, hôn đến tình ý đậm đà, thực sự vô cùng yêu thương nha! Tin đồn một chút cũng không sai!"
"Thật vậy sao? Thật vậy sao?" Một vài cô gái không thể vào trong sảnh khách quý, mỗi người đều nhao nhao chen qua đây, thập phần nhiệt liệt tò mò hỏi: "Bọn họ là thực sự yêu nhau a? Không phải như một vài tin đồn, chỉ là hôn nhân gia tộc sao?"
"Sao có thể?!" Một cô gái khác cũng không chịu nổi, tay ôm khay, nhìn về phía mọi người đang từng đợt thân thể phát sốt, chịu không nổi nói; "Là thật sự yêu nhau, nhìn tổng giám đốc Trang đút bánh ngọt cho vị hôn thê ăn, tôi liền một trận hâm mộ! Tại sao có thể có cô gái may mắn như vậy chứ? Được cưng chiều như trăng sao trên trời vậy."
"Nghe nói hôn lễ lần này, đều là theo quy cách hoàng thất mà tiến hành! Chỉ riêng là lễ nạp thái, đều đã tiêu tốn gần 3 triệu!" Có người còn la hoảng lên.
Tất cả mọi người đều nuốt một ngụm khí lạnh, mở to mắt nhẹ kêu lên: "Ba triệu?"
"Đó là còn chưa tính lễ vật của lễ nạp thái, đúng là như nhạc kịch vậy!" Có cô gái tám chuyện nói: "Ít nhất tiền biếu của cha vợ cũng hơn ba lăm triệu? Còn nghe nói Tô tiểu thư của Tô gia toàn lực thiết kế áo cưới và mười hai bộ lễ phục tiệc tối cho phu nhân tương lai của tổng giám đốc Trang, toàn bộ đều lựa chọn sợi tơ tằm quý nhất. Nghe nói người trên thế giới có thể làm áo cưới và lễ phục bằng sợi tơ tằm, cũng không có mấy người!"
"Trời ạ!" Có một cô gái nghe lời này, gần như muốn té xỉu, thực sự hâm mộ nói: "Tại sao có thể có cô gái hạnh phúc như thế a?"
"Cô hâm mộ cũng không được!" Có người lén lút cười nói.
"Ai!" Một cô gái kỳ quái nhìn về phía đồng nghiệp hỏi: "Tổng giám đốc Trang và vị hôn thê đi vào sảnh khách quý lâu như vậy, còn chưa chọn lựa được nhẫn cưới sao? Ở trong đó từng chiếc nhẫn kim cương, đều là độc nhất vô nhị, hơn nữa chúng ta chọn nhẫn cưới, đều là phối hợp với chủ đề tình yêu của bọn họ a!"
"Thật khó hiểu. Vị Đường tiểu thư này hình như đối với những viên kim cương lớn kia, cũng không quan tâm mấy! Nhìn thấy thích, nhưng cũng không chọn!" Có người cũng nghi ngờ nói.
Giữa lúc mọi người nói chuyện riêng, cửa thang máy trong nháy mắt mở ra, tổng quản lý cửa hàng cùng tổng thiết kế, tay cầm két sắt màu bạc, mặt bộc lộ vẻ cẩn thận, cất bước đi về phía trước.
Mọi người thấy tổng quản lý đến, tức khắc im lặng lui qua một bên.
Tổng quản lý vừa liếc nhìn xung quanh, lúc này mới dẫn mấy người, xách két sắt đi vào bên trong.
Trong phòng khách quý!
Trang Hạo Nhiên ôm lấy vị hôn thê, nhẹ tay giữ cằm cô, ôn nhu hỏi; "Nhiều nhẫn cưới như vậy, cũng không có cái em thích sao? Biết em luôn luôn không thích quá xa hoa, ở đây cũng có rất nhiều kiểu dáng."
Đường Khả Hinh tựa vào lòng vị hôn phu, mặt nhàn nhạt tươi cười, nhìn về phía các loại nhẫn cưới vô giá đang trên giá xoay tròn, mềm giọng nói: "Em cảm thấy nhẫn cưới, sẽ phải giống như người yêu, chỉ cần nhìn thoáng qua, liền khiến tim người ta chấn động. Em rất biết quý trọng nó, tựa như quý trọng tình yêu khó có được trong sinh mệnh chúng ta vậy..."
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía vị hôn thê, rốt cuộc ôn nhu tươi cười, lại cưng chiều nhẹ giữ cằm cô, chậm rãi nói: "Vậy chúng ta xem tiếp... Xem đến khi em thích mới thôi..."
Nói cho hết lời, cửa lớn sảnh khách quý trong nháy mắt mở ra.
Tổng quản lý nhanh chóng cất bước đi tới, dẫn mọi người đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, tôn kính nói; "Trang thiếu gia (lấy xưng hô theo gia tộc Ân thị), một cặp nhẫn cưới cuối cùng đã đưa đến, ngài cùng Đường tiểu thư là hiện tại xem luôn sao?"
Trang Hạo Nhiên chậm chạp xoay người, liếc mắt nhìn tổng quản lý, còn có két sắt màu bạc trong tay nhân viên bảo an, anh chậm rãi đáp; "Ừm! Bày lên đây đi!"
"Vâng!" Tổng quản lý tức khắc yêu cầu nhân viên bảo an và vài nhân viên làm việc sau khi kiểm nghiệm, mở két!
Đường Khả Hinh ngồi ở trên sô pha, không hiểu cảm giác hiếu kỳ, hai tròng mắt nhẹ lóe ra, nhìn về phía két sắt màu bạc kia.

back top