Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 174: Không có tiền

Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu nhìn thấy Nhậm Tử Hiền và Tưởng Thiên Lỗi hai người đứng tại cửa thang máy, cô lập tức luống cuống, cắn chặt răng, đỏ mặt tía tai ôm giỏ rượu đỏ hàng mẫu nặng mấy chục cân, thở hổn hển đứng lên, cẩn thận sợ tài liệu rớt xuống, thở không ra hơi gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc Tưởng, Nhậm tiểu thư. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng lẳng lặng nhìn cô mặc vào đồng phục thư ký Hoàn Cầu, ngược lại có mấy phần bộ dáng, chỉ là cô mới chuyển chức không bao lâu, dáng vẻ đã nhếch nhác như vậy, anh cười lạnh.
Nhậm Tử Hiền ôm vai, có chút buồn cười đi vào, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh không nhịn được cười nhạo cô: "Hôm nay tôi nghe nói cô đã chuyển từ Khách sạn Á Châu tới Tập đoàn Hoàn Cầu, còn tưởng rằng cô có thể sống một vài ngày thật tốt, nhưng không nghĩ tới, cô vẫn bộ dạng này!"
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ run rẩy ôm giỏ rượu, đứng dán vào tường thang máy.
Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn cô, vừa đi vào bên trong thang máy, đứng ở phía trước bên phải cô, tự mình đè xuống nút tầng lầu một cho vợ chưa cưới, nói: "Dùng cơm xong, anh còn phải đến trường đua ngựa, không có thời gian ở bên cạnh em đâu"
"Em biết mà, anh còn phải thăm Như Mạt!" Tử Hiền nhìn móng tay của mình nói.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng quay đầu nhìn về phía cô.
Tử Hiền đột nhiên vui vẻ vươn tay nhét vào trong khuỷu tay Tưởng Thiên Lỗi, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào nói: "Tối hôm qua anh ngủ cùng em, em ngủ rất ngon, tối nay anh còn phải tiếp tục ôm em lên giường, ngủ cùng em".
Tài liệu ào ào rơi xuống mặt sàn.
Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền cùng quay đầu lại nhìn về phía Đường Khả Hinh, cả khuôn mặt cô đỏ lên, ôm giỏ rượu mệt mỏi thở hổn hển, rất lúng túng nói: "Xin… xin… xin lỗi. Đồ quá nặng, không cẩn thận rớt xuống."
Nhậm Tử Hiền đột nhiên cười nói: "Tôi nói, có phải cô nghe hai chúng tôi ngủ chung cô nghĩ nhiều phải không?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, đứng dán vào tường, thật căng thẳng nói: "Không có, không có, không có! Rất nặng, rất nặng !"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một lúc lâu, nhìn đôi bàn tay nhỏ bé của cô ôm giỏ rượu nặng đến mặt đỏ bừng, trên trán, trên mặt, trên cổ, tất cả đều đầy mồ hôi, áo sơ mi cũng ướt rồi, thân thể cũng run rẩy, anh im lặng ngồi xổm người xuống, nhặt lên từng xấp tài liệu cho cô, Tử Hiền cũng không có biện pháp, ngồi xổm người xuống cùng nhau nhặt tài liệu lên cho cô. . . . . .
Đường Khả Hinh đỏ mặt xin lỗi: "Xin lỗi."
Tưởng Thiên Lỗi cầm lấy tài liệu trong tay vợ chưa cưới, đứng lên, đứng ở trước mặt của cô, nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô, khóe mắt cũng tràn mồ hôi, liền đem tài liệu đặt ở phía trước giỏ rượu, sau đó một tay cắm túi quần, trầm giọng hỏi: "Đây là chủ ý của người nào muốn một mình cô ôm rượu mẫu nặng như vậy?"
"Không cần nói cũng biết!" Nhậm Tử Hiền nhẹ kéo áo khoác của mình, nhạo báng nói: "Nhất định là trò quỷ của Trang Hạo Nhiên! Đây là cách làm việc của anh ấy!"
Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cau mày nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu vùi vào trong giỏ rượu, thiếu chút nữa gặm phần tài liệu kia.
Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến cô nữa mà xoay người, tiếp tục chờ thang máy trượt xuống, sau đó thang máy chạy đến giữa tầng thì mấy người lãnh đạo cấp cao muốn đi vào thang máy, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền, bọn họ lập tức lui về phía sau một bước, cúi người xuống, ấn nút đóng cửa!
Thang máy tiếp tục trượt xuống!
Không khí có chút ngột ngạt! rốt cuộc Khả Hinh đã biết, thì ra mình ở tầng lầu của Trang Hạo Nhiên đi vào thang máy, mới có cơ hội cùng Tổng Giám đốc và vợ của Tổng Giám đốc đi chung một thang máy, nếu không, cô vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đi vào, nói cách khác, mình là kỳ đà cản mũi trong không gian bí mật này, cô có chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền ở trước mặt, một phong độ nhẹ nhàng, khí thế nghiêm nghị, một xinh đẹp động lòng người, hấp dẫn tao nhã, hai người cùng đứng chung một chỗ, thật sự rất xứng đôi.
Tử Hiền lại đưa tay nhẹ nhét vào khuỷu tay Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng nói: "Lúc nảy anh còn chưa trả lời em, rốt cuộc muốn ngủ chung với em không! !"
Tài liệu rào rào rớt xuống! !
Tưởng Thiên Lỗi và Nhậm Tử Hiền cùng xoay người, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Mặt của Khả Hinh đỏ lên lên, giương mắt nhìn bọn họ, ôm chặt giỏ rượu, theo bản năng vội vàng lắc đầu một cái.
"Cô cố ý phải không? Đường Khả Hinh!" Tử Hiền nhìn Khả Hinh, bật cười nói!
"Không có, không có! Tôi thật sự không cố ý!" Đường Khả Hinh ôm chiếc giỏ, lại lui đến bên tường, mặt đỏ rừng rực nói.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn bộ dáng lo lắng hoảng sợ của cô, liền nhanh chóng khom người xuống, vươn tay nhặt lên tài liệu rơi trên đất, nhặt lên từng xấp từng xấp nắm trong tay, xếp thành một chồng, sau đó đứng dậy, trực tiếp vươn tay cắm vào giữa giỏ rượu và người cô, mới nói: "Như vậy sẽ không rớt chứ?"
Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, có chút ủy uất cúi thấp đầu.
Rốt cuộc cửa thang máy mở ra, ngay sau đó nghênh đón một luồng gió biển lạnh băng, hơn nữa lộ ra không khí ẩm ướt, khẳng định trời sắp mưa, Tưởng Thiên Lỗi cùng với Nhậm Tử Hiền đi ra thang máy, cùng Đông Anh và mấy người thư kí đi ra ngoài đại sảnh. . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi vừa đi ra ngoài, vừa hơi nghiêng mặt!
Một bóng dáng màu xanh đen nhanh chóng lướt qua!
Đường Khả Hinh thở hổn hển ôm giỏ rượu đỏ, đầu đầy mồ hôi, cởi giày cao gót màu đen, liều mạng né đoàn người lui tới, cố gắng chạy ra bên ngoài, bóng dáng kia vừa vội vừa mong manh !
Nhậm Tử Hiền hơi dừng bước chân, nhìn bóng dáng của Khả Hinh chạy nhanh ra ngoài, cô đột nhiên cảm thán cười nói: "Thật hoài niệm."
"Cái gì?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn thấy Đường Khả Hinh ôm giỏ rượu lao ra đại sảnh, mới vừa muốn đi phía bên phải, lúc này mới phát hiện bọn họ muốn đi về phía bên phải, lại thở hổn hển vội vàng xoay người đi sang phía trái.
"Em đã từng có tuổi trẻ như vậy, vì bài tập của thầy giáo, vì bài tập giáo sư giao cho mình, vào một buổi sáng sớm, mưa phùn còn bay, trong tay vừa cầm bánh bao chưa ăn xong, vừa gặm, vừa ôm bản vẽ đi tới phòng học. . . . . . Aiz, tuổi xuân thật sự là không có gì sánh được. Khi đó, tại sao lại không nghĩ tới? Tuổi trẻ thật đẹp, mặc dù má trái của con bé chết tiệt không lành lặn, nhưng một khoảnh khắc nào đó, em cảm thấy cô ấy thật đẹp."Xuyên qua đại sảnh, Tử Hiền nhìn bầu trời bao la, sâu kín nói.
Tưởng Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía cô nói: "Bây giờ em đã già bảy tám mươi tuổi sao?"
Nhậm Tử Hiền có chút trách móc quay đầu trừng mắt về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Tuổi xuân của em đã mất trong trò chơi nhiều năm trước, cũng không thể lấy lại nữa."
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên nụ cười, không để ý đến cô mà sải bước đi về phía trước, cũng trong lúc này Tử Hiền vô tình gặp được Tổng biên tập Thái ngày đó tham gia buổi họp báo của mình, cô lập tức tiến lên ôm người, dán mặt hôn, Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi ra đại sảnh, vừa muốn ngồi lên xe của mình, lại nhìn thấy ở đầu kia của quảng trường khách sạn có một bóng người nhỏ bé màu xanh đen, cô đang cố hết sức ôm giỏ rượu đỏ hàng mẫu, vừa ôm vừa đón gió biển thật lớn, nhặt lên một phần tài liệu trên đất!
Lúc này gió thổi càng lúc càng lớn!
Tiếng ào ào rơi cả trên mặt đất! !
Lá quốc kỳ và cờ khách sạn cũng bay phần phật, cây dừa cũng vù vù đung đưa trái phải!
Đường Khả Hinh vừa ôm giỏ rượu, nhặt lên phần tài liệu này, một phần tài liệu khác rơi xuống, cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, khom người xuống, nhặt lên một phần khác, phát hiện tài liệu trên vai lại ào ào rớt xuống, cô gần như tuyệt vọng nhìn tài liệu trên đất, vẻ mặt muốn khóc, lại khom lưng nhặt lên nhưng cảm thấy phía trước mặt có một bóng đen tối om om chặn mình lại!
Cô trừng to hai mắt, vén mái tóc thấm vài giọt mưa bay bay, nhìn Tưởng Thiên Lỗi đang tức giận nhìn mình, trong lúc nhất thời, cô sửng sốt.
Tưởng Thiên Lỗi không thể nhịn được nữa đưa hai tay ra ôm giỏ rượu trong tay cô, mới lạnh lùng nói: "Nhặt tài liệu!"
Đường Khả Hinh chớp mắt nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn dáng vẻ cô ngây người như phỗng, liền lạnh lùng tức giận nói: "Nhặt tài liệu! ! Một lúc nữa sẽ ướt hết rồi !"
Lúc này Đường Khả Hinh mới giật mình, mưa phùn càng lúc càng nhiều, tài liệu trên đất có chút thấm nước, cô ôi một tiếng, vội vàng khom lưng nhặt lên tài liệu trên đất, mới đứng lên cũng đã thấy Tưởng Thiên Lỗi đã đi tới trạm xe buýt! !
Bóng dáng của anh rất to lớn cao ngạo! Lúc đi bộ đi rất nhanh!
Đường Khả Hinh lập tức đuổi theo kịp phía trước, phát hiện đôi giày cao gót này thật sự quá cao, cô có chút khó khăn nói: "Hôm nay tôi không ngồi xe buýt, tôi muốn ngồi tắc xi!"
Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại, lạnh lùng nhìn một chiếc tắc xi màu vàng ở phía trước đang lái tới, anh vừa ôm giỏ rượu, vừa đưa tay vẫy vẫy, rất không bình tĩnh.
Tắc xi ngừng lại.
Tưởng Thiên Lỗi tự mình ôm giỏ rượu đặt vào chỗ ngồi sau xe, Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh cửa xe, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, áy náy vội vàng nói: "Xin lỗi, cám ơn anh."
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, lạnh lùng xoay người đi về phía khách sạn.
Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh cửa xe nhìn bóng lưng của anh, phát hiện anh đang tức giận, cô suy nghĩ một chút, cũng không tiếp tục để ý đến anh, nhưng mới vừa muốn chui vào tắc xi, lại kêu một tiếng, đôi tay vỗ túi âu phục của mình, mình không có tiền! ! Cô mất hồn suy nghĩ trong chốc lát, lập tức đón gió lớn và mưa phùn, cúi người xuống gấp gáp nói với tài xế: "Xin lỗi! Xin chờ một chút!"
Cô nói xong, ngay lập tức mạnh dạn chạy thẳng tới, kêu nhỏ: "Chờ một chút, Tổng Giám đốc Tưởng!"
Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, hai mắt lóe lên, nhưng vẫn chậm rãi đón gió biển quay đầu nhìn Đường Khả Hinh đứng ở trong gió lớn gào thét, tóc ngắn bay rối tung, hạt mưa bắt đầu rơi xuống càng lúc càng nhiều, cũng cảm giác cô đã thấm ướt, liền lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"
Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, có chút vội vã, lúng túng nói: "Anh có thể. . . . . . Cho tôi mượn 20 đồng hay không . . . . . Tôi không có tiền thuê xe. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên nhìn cô!

back top