Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 176: Cô ấy ở đâu?

Nhậm Tử Hiền lạnh lùng nhìn về phía ánh mắt hoảng sợ giống như con thỏ nhỏ của Như Mạt, cô a một tiếng bật cười hỏi: "Thế nào? Cô sợ tôi à?"
Như Mạt không dám nhúc nhích, giống như hít thở không thông nhìn cô.
Nhậm Tử Hiền nhìn vẻ mặt cô, hai mắt của cô hiện lên tức giận, lại bất đắc dĩ cười nói: "Cô biết tôi hận cô nhất là điều gì không?"
Như Mạt vẫn thật căng thẳng, thật sợ hãi nhìn cô.
Hai mắt Nhậm Tử Hiền phát ra ánh sáng lạnh lẽo sắc nhọn, không thể tiếp tục che giấu phẫn nộ của mình nói: "Tôi hận cô nhất là trên người cô mềm yếu, giày vò chết người ta! Giống như khắp thiên hạ chỉ một mình cô hiền lành, người khác đối với cô không tốt một chút, giống như chúng tôi thiếu nợ cô mấy ngàn đời! Uất ức ghê tởm như vậy! Cô sợ tôi cái gì? Cô sợ tôi tổn thương cô à?"
Như Mạt vẫn thật căng thẳng nhìn cô. . . . . .
Nhậm Tử Hiền nhìn ánh mắt cô, cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cười nói: "Trên cái thế giới này tại sao có loại người như cô vậy? Cô lén chồng của cô quyến rũ người đàn ông đã có hôn ước, cô không tiếng than, lặng lẽ làm tổn thương tôi, bây giờ có thể bày thái độ này? Tôi thật sự hi vọng, cô là một phụ nữ hung ác, cô đánh tôi một bạt tai, tôi nhất định dùng axít tạt vào mặt cô!"
Cả người Như Mạt lại chấn động mạnh, hai mắt rướm nước mắt, rất hoảng sợ nhìn cô, yếu ớt nói: "Đừng. . . . . ."
Nhậm Tử Hiền lạnh lùng nhìn ánh mắt sợ hãi của cô, đột nhiên cười một tiếng, nói: "Thế nào? Cô sợ à? Có lẽ, cô cảm thấy tạt axít vào người là một loại khổ sở như thế nào? Đau rát, xé rách, rửa nát, đau đớn chui vào trái tim, cuộc đời cô rơi vào tuyệt vọng. . . . . . Ha ha!"
Nước mắt Như Mạt lăn xuống, nhìn về phía Nhậm Tử Hiền, run rẩy, yếu ớt nói: "Cô bỏ qua cho tôi đi. . . . . ."
"Vậy thì cô bỏ qua cho tôi đi!" Ánh mắt Nhậm Tử Hiền hiện lên hung ác, cứng rắn nói: "Cô làm như vậy là muốn bức tôi tới chết! Cô là thứ gì? Cô cho rằng bởi vì cô xinh đẹp, cô si tình, cô ghê tởm, cô vụng về, cho nên tôi mới rút lui? ! ! ! Tôi vì người đàn ông của tôi! Tôi tin, anh ấy yêu cô, sẽ không để cho cô chết đi!"
Như Mạt im lặng không lên tiếng, tái mặt, khẽ cắn môi dưới, nước mắt từng viên lăn xuống.
Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Như Mạt, hai mắt đột nhiên hiện lên nụ cười trêu cợt và tàn nhẫn nói: "Cô biết Đường Khả Hinh chứ?"
Hai mắt Như Mạt xoay tròn, thật cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Nhậm Tử Hiền mỉm cười nhìn về phía cô, giống như đang nhớ lại hình ảnh ở trước khách sạn hôm nay, sâu kín nói: "Hôm nay tôi nhìn thấy Thiên Lỗi đứng ở trong mưa gió, móc bóp lấy ra 100 đồng cho Đường Khả Hinh, hỏi khi nào trả lại cho tôi?"
Sắc mặt của Như Mạt tái nhợt!
"A!" Tử Hiền cười một lúc mới nhìn về phía sắc mặt tái nhợt và vẻ mặt khổ sở của Như Mạt, có chút hả hê khẽ nhíu mày nói: "Thế nào? Ghen à? Khó chịu à? Khổ sở à? Nếu cô nhìn thấy Đường Khả Hinh ngồi xe tắc xi, Thiên Lỗi đứng ở trước cửa khách sạn, đưa mắt nhìn cô ấy đi khỏi, có phải cô muốn chết không?"
"Tại sao cô nói với tôi những thứ này?" Như Mạt khổ sở nhìn về phía Tử Hiền, có chút tức giận hỏi.
Sắc mặt của Tử Hiền lạnh lẽo, nhìn về phía cô, khiển trách lạnh nhạt nói: "Bởi vì trong năm năm qua cô làm cho tôi mỗi một phút mỗi một giây đều có cảm giác này! Tình yêu của cô giống như đống rác, hơi thở có mùi hôi thối bẩn thỉu, làm dính mùi hôi vào thế giới của tôi! Bởi vì tình yêu ghê tởm của cô mà niềm tin và tiêu chuẩn của cuộc đời tôi giảm thấp ! ! Rốt cuộc tôi hận cô đến cỡ nào? Tôi thật sự rất hận rất hận cô! ! !"
Trong lòng của Như Mạt căng thẳng nhìn về phía cô.
"Có lúc, tôi cảm giác cuộc chiến giữa tôi và cô không liên quan đến Thiên Lỗi! Bởi vì tôi vẫn cảm thấy, là phụ nữ không nên tổn thương phụ nữ! Nhưng tình yêu chán ghét của cô đã làm tổn thương tôi ! Tôi đã từng suy nghĩ phóng túng, nếu như có một ngày, Thiên Lỗi yêu người khác, cô có chịu được hay không?" Nhậm Tử Hiền cười nhìn về phía cô, sắc mặt rất lạnh lùng!
Như Mạt chợt cảm thấy trái tim mãnh liệt đau đớn, sắc mặt của cô tái nhợt, trên trán, sau tai, cùng trên cổ toàn bộ đầy tràn mồ hôi hột, cô chậm rãi chặn ngực, có chút hít thở không thông nhìn về phía Tử Hiền!

"Tối hôm qua người đàn ông ôm tôi ngủ trong lòng! Sau đó sáng nay anh đứng ở trước cửa khách sạn đưa mắt nhìn Đường Khả Hinh đi khỏi! Tôi phát hiện một chuyện rất kỳ diệu, đối với tình yêu của cô, tình yêu của cô đã không còn là duy nhất rồi. . . . . ." Nhậm Tử Hiền lạnh lùng nhướng mày nhìn về phía cô nói.
"Thiên Lỗi yêu Đường Khả Hinh, đối với cô có chỗ tốt gì?"
"Chỉ cần trái tim của cô rách ra, khuôn mặt cô rách ra, tôi liền vui mừng!" Tử Hiền cắn răng nói: "Chỉ cần anh ấy còn có thể yêu người khác, tôi sẽ không sợ có một ngày anh ấy không sẽ yêu tôi! Chỉ cần anh ấy yêu không phải một người, tôi sẽ không sợ! ! ! Tôi có thể chui vào trong khe hở thời gian, chui vào trong lòng của anh ấy! Hiện tại chỉ có tôi mới xứng nằm ở bên cạnh anh ấy! ! Bây giờ tôi khuyên cô, tốt nhất đừng phóng túng hành vi của mình nữa, bởi vì tôi tuyệt đối có thủ đoạn làm cho cô thân bại danh liệt, mặc dù cô và Thiên Lỗi vẫn tuyên bố với người ở bên ngoài là em gái nuôi, nhưng tôi muốn phá hủy cuộc đời của cô rất dễ dàng!"
Như Mạt nhất thời kinh hãi đến trợn to hai mắt.
Tử Hiền giống như có chút kì lạ nhìn về phía Như Mạt, mỉm cười nói: "Thế nào? Thị Trưởng phu nhân, tại sao cô khiếp sợ như vậy? Cô cho rằng tôi là đèn đã cạn dầu, sẽ không phản kích? Mắt cô bị mù à? Từ lúc tôi ra đời, những thứ tôi mặc trên người, tôi dùng, tôi ăn cũng không có giống người khác! Tôi thống hận! Tôi thống hận người khác giống tôi! Hơn nữa thứ tôi muốn, tôi sẽ nhất định lấy tới tay! Tôi đã từng nhẹ tay với cô chỉ vì tôi yêu người đàn ông kia, mà không phải sợ người đàn ông kia! !"
Như Mạt thở gấp, cảm giác trái tim nhảy rất nhanh, thật gấp rút, cô gần như muốn ngất xỉu nhưng vẫn cắn chặt răng, mồ hôi đầm đìa, tóc ướt đẫm nhìn về phía Tử Hiền. . . . . .
Tử Hiền lạnh lùng đứng lên, giống như nữ hoàng, trên cao nhìn xuống Như Mạt, hung hăng nói: "Tôi không thích thua! ! Cho dù phải thua! Tôi cũng sẽ không thua bởi loại người như cô! ! Ở trong mắt của tôi, cô không là gì cả! ! Ngay cả linh hồn cơ bản cũng không có!"
"Không nên nói tôi như vậy" Rốt cuộc Như Mạt nổi lên một chút giãy giụa, kích động nghẹn ngào nói.
"Cô đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch với tôi! Cô đừng cho rằng tôi không biết cô là một phụ nữ có thủ đoạn! !" Ánh mắt Nhậm Tử Hiền lạnh lùng nhìn về phía Như Mạt, tức giận nói: "Bắt đầu từ bây giờ! ! Tôi sẽ không nhịn nữa! Tốt nhất cô cũng thu lại hành vi của mình! ! Tôi muốn nhắc cho cô biết, đừng tưởng rằng si tình như vậy thì đàn ông đều sẽ cảm thấy cô rất xinh đẹp! Thật ra cô rất xấu! ! Rất xấu! ! Cuối cùng có một ngày, Thiên Lỗi sẽ phát hiện ra cô xấu xí bao nhiêu! ! Tôi sẽ chiến đấu với cô đến cùng cho đến ngày đó! ! Nếu cô dám ở sau lưng của tôi giở thủ đoạn, phá hư tình cảm giữa tôi và Thiên Lỗi, tôi sẽ để cho nhà họ Tần nuôi dưỡng cô, bao gồm cả cô, tất cả đều Thân Bại Danh Liệt! ! Không có việc gì, sớm cút ra khỏi thế giới của chúng tôi! Loại người không có cha mẹ giống như cô, vốn bị thế giới vứt bỏ, chẳng qua cô không cam lòng giãy giụa lật lại mà thôi, đến cuối cùng, không phải là vật hy sinh cho cuộc hôn nhân sao? Thuận tiện nhắc nhở cô, thật ra toàn thế giới cũng biết, nhà họ Tần mua một cô gái nhỏ dùng làm con rối để kéo sợi! cô chính là con rối kia!"
Như Mạt nghe lời này, hai mắt lộ ra bi thương, tuyệt vọng, nước mắt từng viên lăn xuống! !
"Tự giải quyết cho tốt đi! ! Thị Trưởng phu nhân!" Nhậm Tử Hiền nói xong, liền trực tiếp đeo lên mắt kính, phách lối ngạo mạn muốn đi ra ngoài, lại nhìn thấy Như Mạt giống như bị đau khổ khổng lồ, toát mồ hôi, nước mắt từng viên lăn xuống, cô cười lạnh một tiếng, vươn tay, cầm lên một đóa Hoa Bách Hợp, ném trên chiếc chăn màu trắng, hai mắt lộ ra tàn nhẫn, mới tiếp tục phong tình đi ra ngoài.
Như Mạt chợt cảm thấy cả người bị vỡ ra, nhớ tới lời nói mới vừa rồi của Nhậm Tử Hiền, từng câu từng chữ giống như dao nhọn đâm vào trong tim của mình, đem sinh mạng, tự ái, hi vọng, tất cả đều bị giẫm nát dưới đất, giống như từ lúc nhỏ đã bị giẫm đạp, cô đột nhiên khổ sở ngã xuống giường, run rẩy nức nở, nhớ tới Nhậm Tử Hiền nói: sáng nay anh ấy đứng ở trước cửa khách sạn đưa mắt nhìn Đường Khả Hinh đi khỏi! Tôi phát hiện một chuyện rất kỳ diệu, tình yêu của cô đã không còn là duy nhất rồi !
Như Mạt đau lòng nước mắt tuôn như suối, nằm trên khăn trải giường trắng như tuyết, đột nhiên kích động đến ngẩng đầu khóc rống, giống như số phận bi thảm của mình nhiều năm qua nổi dậy vào lúc này, không nhịn được đau xót cho tình yêu vô vọng trong cuộc đời, toàn bộ lớn tiếng gào thét, cô tiếp tục khóc rống, khóc đến tuyệt vọng bi thảm: "Thiên Lỗi! Anh đừng bỏ em! Em sai rồi! Đừng bỏ em . . . . . . Em thẹn với tình yêu của anh nhưng cho dù em có lựa chọn như thế nào, em cũng sẽ chết . . . . . . Em muốn sống, ít nhất còn sống còn có thể nhìn thấy anh. . . . . . Thiên Lỗi . . . . . ."
Như Mạt sụp đổ khàn giọng khóc rống, truyền khắp cả hành lang thật dài! !
Rất nhiều bác sĩ và y tá lập tức chạy về phía đầu kia! !
Nhậm Tử Hiền đeo kính đen, khuôn mặt cứng rắn, nghe đầu kia hành lang truyền tới tiếng khóc rống, cô hững hờ, tức giận bước nhanh ra phía trước, chợt phát hiện, thì ra muốm làm một người phụ nữ xấu, phải không ngừng làm chuyện lén lút, càng không ngừng làm chuyện vòng vo, dần dần mới có thể ra hồn, cô cười lạnh, tiếp tục ngẩng đầu đi về phía trước, không ngờ lúc này điện thoại vang lên.
Cô nhanh chóng nhận điện thoại: "Ừm!"
"Tối nay tôi không thể tới uống rượu với cô rồi." Giọng nói của Tô Thụy Kỳ truyền đến.
"Cái gì?" Tử Hiền khôi phục vẻ mặt tự nhiên của mình, nhẹ giọng hỏi.
"Nếu như ông nội không chờ tôi trở về, tôi muốn đi thăm Khả Hinh một chút. . . . . ." Giọng nói của Tô Thụy Kỳ rất rõ ràng ôn hòa và trong sáng hơn nhiều so với trước kia.
Nhậm Tử Hiền nghe giọng nói này, khẽ nhíu mày, đột nhiên cười hỏi: "Xem ra con bé Đường Khả Hinh này không đơn giản rồi. Đúng rồi, nhà cô ấy ở đâu?".

back top