Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 181: Cay chết tôi rồi

Ánh mắt Lưu Nhã Tuệ lộ vẻ đáng thương nhìn cánh gà của mình và ớt xanh xào thịt bò cùng hành tây xào thịt bò, suy nghĩ một buổi tối, nuốt nước miếng một buổi tối, hiện tại đều bị chất trong chén của hai người đàn ông rồi, cô cười một tiếng, có chút tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Khả Hinh . . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng nghiêng đầu, mỉm cười đáp lời bạn thân của mình.
Nhã Tuệ nghiến răng, cũng không chút khách khí nhìn về phía cô, cười như không cười nói: "Cô cũng ăn đi, bạn thân nhất của cô làm món ăn cả một buổi tối, cô cũng ăn nhiều chút ha. . . . . . . . ."
Khả Hinh nhăn mặt, nhìn về phía cô xin lỗi, cười khó xử.
Ngược lại Nhậm Tử Hiền hết sức buồn cười nhìn món ăn chất đống trong chén bạn thân và chồng chưa cưới nói: "Chất cao như vậy làm sao ăn ? Nếu muốn ăn thì ăn đi, đừng lãng phí tâm ý của Đường Khả Hinh!"
Đường Khả Hinh cười khổ một tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ hai người đồng thời im lặng không lên tiếng, lại nhìn món ăn chất đống trong chén, giống như so tài, cầm đũa lên, gắp một phần nhỏ cà chua, ăn một miếng, phát hiện hơi mằn mặn, Tưởng Thiên Lỗi mở miệng nói trước: "Tôi có chút khát nước. . . . . ."
Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh khát à! ! Chờ một chút!"
Cô nói xong, ngay lập tức giống như một trận gió, lướt vào phòng bếp! !
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía phòng bếp!
Bên trong truyền đến tiếng chén đĩa loảng xoảng!
Hai tay Đường Khả Hinh bưng một cái tô lớn, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, cô không nói hai lời đặt mạnh ở trên bàn ăn, cầm cái muỗng, phát điên múc đầy một chén canh lớn đưa trước đến trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, lúc Tô Thụy Kỳ không ngăn cản được, nhanh chóng nện cái muỗng xuống, cầm lấy phần canh còn lại, đổ đầy vào trong một cái chén lớn khác, sau đó đưa đến trước mặt của Tô Thụy Kỳ, mới thở phì phò nói: "Có thể. . . . . ."
Tô Thụy Kỳ có chút đồng tình nhìn bộ dáng căng thẳng cô!
Tưởng Thiên Lỗi lại tức giận nhìn canh trong chén mình, rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Cô cho tôi canh nhiều như vậy, muốn tôi bơi lội ở trong à?"
Đường Khả Hinh cẩn thận nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Không phải anh nói khát nước sao? Tự mình múc quá mệt mỏi, tôi giúp anh! Như vậy không phải rất tốt sao?"
Tưởng Thiên Lỗi nhướng mắt nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh sợ thiên hạ không đại loạn, anh nở nụ cười, khẽ nhíu mày nói: "Đúng vậy! Như vậy rất tốt, cô cũng ăn đi . . . . ."
Anh nói xong liền đưa đũa gắp cà chua, khoai tây còn dư lại bỏ vào trong chén Đường Khả Hinh, hơn nữa kỹ thuật càng cao siêu hơn, chất đống giống như Kim Tự Tháp, ba cô gái cầm chén cơm trắng, trơ mắt nhìn món ăn trên bàn từ từ ít đi, sau đó nhìn món ăn trong chén Đường Khả Hinh càng lúc càng chất cao, đến một sợi khoai tây cuối cùng cũng gắp lên, xếp ở tầng chót nhất trong chén! Kim Tự Tháp xinh đẹp hoàn thành!
Đường Khả Hinh nhìn thức ăn trong chén, muốn khóc !
Ba cô gái không nói gì nhìn cái đĩa trước mặt trống không chỉ còn lại vết dầu, nước canh cũng không còn chút nào!
Tiểu Nhu rất ủy khuất mím môi, muốn len lén đưa đũa gắp một cánh gà trước mặt Tử Hiền!
Tử Hiền quay đầu hung hăng nhìn cô chằm chằm! !
Cô lập tức rút tay về, rất ủy khuất cúi đầu nhìn chén cơm trước mặt, thật sự nhịn không được, liền vươn tay bưng cái đĩa ớt xanh xào thịt bò, đổ một chút nước vào trong cơm, vớt vớt cơm, vừa ăn vừa tội nghiệp nhìn về phía Khả Hinh, hâm mộ nói: "Khả Hinh, cô ăn đi, cô có thật nhiều món ăn . . . . . ."
Đường Khả Hinh không nói gì.
"Ăn đi!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói rất tự nhiên.
Tô Thụy Kỳ cũng hơi mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cười khổ, cầm đũa lên, cẩn thận gắp sợi khoai tây, vừa bỏ vào miệng, vừa nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, cũng gắp một miếng cà chua bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai.
"Hai người là vợ chồng hay kẻ thù vậy? Nếu không đắm đuối đưa tình thì tại sao phải nhìn đối phương ?" Nhậm Tử Hiền buồn cười nhìn về phía bọn họ hỏi.
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu đi, tiếp tục cúi đầu ăn khoai tây.
Tưởng Thiên Lỗi cũng ăn cà chua, nhưng ăn thế nào cũng ăn không hết.
Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười ăn món ăn, bởi vì đó là Khả Hinh gắp cho, anh vừa ăn vừa hỏi: "Đúng rồi, Tử Hiền, cô tìm Khả Hinh có chuyện gì?"
Tử Hiền cầm cánh gà cắn một cái, nhìn ánh mắt Tiểu Nhu thèm thuồng nhìn mình, ánh mắt cô sáng lên, có chút hả hê, nhìn Khả Hinh nói: "Tìm cô ấy muốn lấy về một món đồ"
Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên và căng thẳng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô hỏi: "Đồ gì?"
Tử Hiền cười nhạt nhìn về phía cô nói: "Điện thoại của chồng chưa cưới tôi! Cô đã không còn là nhân viên Khách sạn Á Châu, như vậy giữa mọi người đừng chơi trò mèo vờn chuột nữa, cũng không cần thiết liên lạc điện thoại!"
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên.
Tô Thụy Kỳ im lặng ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn về phía Khả Hinh, lại nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, có chút mất mát và không thể tin nổi.
"Ở. . . . . . Ở trong phòng của tôi . . . . . Tôi lập tức mang đến!" Đường Khả Hinh muốn đứng dậy, cổ tay lại bị người kéo, cô quay đầu ngạc nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, anh lạnh lùng nói: "Ăn cơm xong rồi đi."
"Vâng . . . . ." Đường Khả Hinh chỉ đành phải ngồi xuống.

"Tôi muốn ngay bây giờ!" Ánh mắt Tử Hiền có chút trong trẻo lạnh lùng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tử Hiền, ngay lập tức nói: "Tôi đi lấy ngay!"
Cô nói xong, ngay lập tức đứng dậy đi vào phòng, từ trong ngăn tủ của mình, lấy điện thoại di động ra, cẩn thận lau lau, xác định không trầy xước, mới đi nhanh ra ngoài đưa đến trước mặt của Tử Hiền, nói: "Điện thoại của cô. . . . . ."
"Là điện thoại của chồng chưa cưới của tôi!" Tử Hiền nhận lấy điện thoại di động, mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh nói: "Cái trò chơi này do Tô Thụy Kỳ gợi ý ?"
"À?" Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn về phía cô.
Tô Thụy Kỳ cũng nhìn về phía cô, cau mày kêu nhỏ: "Tử Hiền!"
Tử Hiền cũng không quan tâm suy nghĩ của người nào, chỉ nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Anh ấy từng chơi trò này một lần với cô gái anh ấy yêu mến nhất! Đem điện thoại giao cho đối phương! Tôi cho rằng cả đời này anh ấy cũng sẽ không chơi cái trò này nữa, thật không nghĩ tới, trên thế giới này còn có cô gái để cho anh ấy để ý, nhưng cô không thích hợp với anh ấy, bởi vì cô gái anh yêu mến nhất, tuyệt đối sẽ không chơi cái trò chơi này với người đàn ông thứ hai! Cô không xứng với anh ấy!"
"Tử Hiền!" Tô Thụy Kỳ tức giận nhìn về phía bạn thân nói: "Cô thẳng thắn, có lúc thật làm cho người ta rất khó chịu!"
Trái tim Đường Khả Hinh bị bóp chặt, nhưng không biết nên nói gì, chỉ ngây người đứng đó.
Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
"Tại sao trên thế giới này đều không thích người khác nói thẳng?" Tử Hiền nhìn về phía Tô Thụy Kỳ nói: "Tôi đang bảo vệ anh! ! Người đơn thuần suy nghĩ chuyện không quá phức tạp, nhưng Đường Khả Hinh có chút phức tạp, bởi vì thân thế của cô ấy làm cho cuộc đời cô ấy có thói quen đung đưa, sẽ có xu hướng nghiêng về người nào đối tốt với cô ấy, cũng bởi vì muốn cám ơn, có lúc, không phân rõ cái gì nên từ chối, cái gì phải từ chối!"
Trong lòng Nhã Tuệ tức giận, buồn bực lại bắt đầu muốn phát tác, sắc mặt cô có chút thay đổi nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nghe từng lời nói thẳng thắn này giống như bị dao nhọn đâm, làm cho trái tim người ta bị vặn chặt, thật chặt, giống như nghe tiếng lòng vụn vỡ, cô đột nhiên mỉm cười, cũng không lên tiếng.
"Buông lỏng một chút, tôi chỉ đang nói sự thật! Cũng không có đặc biệt ghim cô!" Nhậm Tử Hiền nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói.
Tiểu Nhu cắn đũa, rất không khách khí nhìn về phía Tử Hiền!
Tử Hiền cảm giác có ánh mắt phóng về phía mình, cô nâng hai mắt nhìn về phía Tiểu Nhu nói: "Con bé chết tiệt kia! Cô còn dám trừng tôi thử xem!"
Tiểu Nhu lập tức cúi đầu!
Tử Hiền tức giận cúi thấp đầu ăn một miếng cánh gà, lại phát hiện cánh gà này hơi cay, nên nói: "Có còn canh hay không?"
"Còn trong nồi. . . . . ." Tiểu Nhu lầu bầu.
"Múc cho tôi!" Tử Hiền vừa ăn cơm, vừa ra lệnh.
Tiểu Nhu bất đắc dĩ đứng lên, lườm cô một cái, mới đi về phía phòng bếp, cầm một cái chén nhỏ, vừa múc canh vừa nguyền rủa cô gái chết tiệt kia tại sao không bị câm họng? Cô nói xong, đột nhiên trừng mắt nhìn về phía trên tủ bếp có để ớt chỉ thiên siêu cay của mẹ mình trồng ra, mẹ nói, bảo đảm cay đến không nói nên lời! ! Cô không nói hai lời, lập tức đặt chén canh xuống, cầm trái ớt, phát điên nặn nước ớt, toàn bộ trút vào trong chén canh, vừa nặn vừa thở phì phò nói: "Tôi xem cô còn dám khi dễ Khả Hinh hay không! ! Hừ hừ! ! Cho cô cay chết luôn! ! Tôi để cho cô không nói ra lời! !"
"Cô làm gì đấy?" Đường Khả Hinh lập tức đoạt lấy trái chỉ thiên trong tay Tiểu Nhu, khẽ nhìn cô nói: "Cô đừng làm như vậy!"
Tiểu Nhu hoảng sợ nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút uất ức làm việc gì sai, nói: "Tôi . . . . . Tôi sai rồi. . . . . . Nhưng tôi không nên lấy lại công bằng cho cô sao? Tại sao cô ấy mắng chửi người như vậy? Thật quá đáng!"
Đường Khả Hinh không nói nhìn cô một lúc lâu, mới trừng lớn con ngươi, hung ác nói: "Cô cầm vài trái ớt, nước không đủ nhiều!"
"À?" Tiểu Nhu ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, kinh ngạc trợn to hai mắt.
"Nên như vậy!" Đường Khả Hinh đột nhiên nắm lấy một đống ớt chỉ thiên phát điên nặn nước vào trong chén, Tiểu Nhu nhìn cô như vậy, cũng bật cười vui vẻ, cố sức nặn nước! ! !
"Ớt chỉ thiên này có xịt thuốc trừ sâu hay không?" Đường Khả Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
"Không có. . . . . ." Tiểu Nhu ngây ngốc lắc đầu một cái.
"Lần sau bảo mẹ cô chuẩn bị!" Đường Khả Hinh lại tức giận nặn tiếp.
Trên bàn ăn!
Tô Thụy Kỳ lại bất mãn nhìn về phía Tử Hiền nói: "Tử Hiền, cô phải nói xin lỗi vì hành động mới vừa rồi của mình!"
"Không cần" Cô lập tức kẹp thịt bò trong chén Tô Thụy Kỳ, bỏ vào trong miệng, có chút hài lòng nói: "Mùi vị này tạm được, chỉ hơi mặn một chút."
Nhã Tuệ nhìn về phía cô, cười miễn cưỡng.
"Canh tới rồi. . . . . ." Đường Khả Hinh tự mình bưng chén canh đặt ở trước mặt của Nhậm Tử Hiền, mỉm cười nói: "Uống canh đi. . . . . . Cô từ từ uống. . . . . ."
Cô nói xong trở lại ngồi xuống bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi.
"Tôi khát chết rồi" Nhậm Tử Hiền nói xong, ngay lập tức cầm muỗng, há miệng uống một hớp, không ngờ canh mới vừa vào miệng, cô trừng lớn con ngươi, phụt một tiếng, phun ra phía trước, trong chớp mắt, phun nước canh lên gương mặt đẹp trai của Tưởng Thiên Lỗi! !

back top