Từng ngày trôi qua, có lẽ do có nội công hùng hậu hộ thể nên vết thương của Tiểu Long Nữ nhanh chóng khởi sắc. Chỉ là Phùng Hành thì không được tốt như vậy.
Nàng võ công kém, ngã xuống hồ bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, va đập không ít, đến bây giờ, đâu đâu trêncơ thể cũng là những vết bầm, xanh tím, những vết thương đã kết vảy do va vào nơi sắc nhọn.
Cộng thêm trước đó thân thể của nàng đã yếu yếu trước rồi, nên lần này lại khiến cho căn cơ bị tổn thương, muốn khôi phục không phải là không thể, nhưng thời gian thì hơi lâu.
Điều này khiến cho tâm tư muốn mau mau rời khỏi Tuyệt Tình Cốc của Phùng Hành ngâm nước nóng. Mấy hôm nay nàng lại thấy tần suất xuất hiện của Công Tôn Chỉ nhiều hơn trước, thì biết ngay, tên kia nhất định đang lên kế hoạch thả dê.
Phùng Hành đi lòng vòng trong Tuyệt Tình Cốc, mục đích là muốn tìm Tiểu Long Nữ, một khi nàng ta ở một mình, thì hết tám chín phần sẽ “tình cờ” gặp Công Tôn Chỉ, vì vậy lần nào nàng cũng phải tìm sốt vó, ngăn cản lão ta có thời gian dụ dỗ Tiểu Long Nữ.
Đi một hồi, thì nhìn thấy một cô nương áo xanh, dáng người yểu điệu thướt tha, tay cầm một cái giỏ trúc, đang chăm chú thu thập cánh hoa.
Phùng Hành nhìn thấy người này, gương mặt vốn ngưng trọng liền trở nên thoải mái, nhanh chóng tiến lại gần, gọi: “Lục Ngạc.”
Nếu như nói Tuyệt Tình Cốc này có ai khiến cho nàng vừa có hảo cảm, vừa thương tiếc, thì chắc chắn chỉ có con gái ruột của Công Tôn Chỉ, Công Tôn Lục Ngạc. Nàng ấy thật sự là một cô nương tốt, dịu dàng, tốt bụng, hiểu lễ nghĩa, lại giàu đức hy sinh.
Nếu như ai lấy được nàng, thì đó chính là điều may mắn. Thế nhưng, nàng ta lại đem lòng yêu thương Dương Quá, một tình cảm không được đáp lại, nhưng vẫn luôn âm thầm ủng hộ cho tình yêu của hắn, đến cuối cùng, vì cứu hắn mà bị chính cha mẹ ruột của mình bức tử.
Vì vậy, mấy ngày dưỡng thương ở trên Cốc, Phùng Hành đã nhanh chóng làm thân với cô nương tốt bụng này, cho dù không nói là sẽ cầu được nàng ta trợ giúp, nhưng ít nhất thì cũng có người để trò chuyện.
Riêng Công Tôn Lục Ngạc, có lẽ do từ nhỏ lớn lên trong Cốc, ngoại trừ nha hoàn thì không gặp cô nương trạc tuổi mình (trạc tuổi?), nên cũng rất thích Phùng Hành, cả hai nhanh chóng thân nhau, bây giờ đã có thể gọi thẳng tên rồi.
Công Tôn Lục Ngạc dừng việc thu thập cánh hoa trên tay, quay đầu lại, nhìn theo tiếng kêu, mỉm cười đáp lại: “A Hành.”
Bị một tiểu cô nương xấp xỉ tuổi cháu gái mình gọi như vậy, cảm nghĩ của Phùng Hành là: không sao, dù sao tuổi tâm lí của nàng cũng chỉ có 23, với lại, đâu ai biết thân thể này là của một lão bà bà.
-“Lại đang làm gì vậy? Lấy cánh hoa để tắm à?”
Công Tôn Lục Ngạc cầm một cánh hoa trên tay, đưa đến bên miệng Phùng Hành, nhẹ giọng hỏi:
-“Là “Hoa Tình”, có muốn nếm thử không?”
Phùng Hành nhận lấy cánh hoa, không đưa vào miệng mà chỉ hỏi: “Nếm? Cái này á?”
Công Tôn Lục Ngạc nhẹ “ừm” một cái, sau đó cũng ngắt lấy một cánh hoa, đưa vào miệng, vẻ mặt trông vô cùng thích thú.
Phùng Hành nhìn động tác của nàng ta, lại nhìn nhìn cánh hoa trên tay mình, tuy nàng không phải dạng không thịt không vui, nhưng tại sao lại phải lưu lạc đến mức ăn cỏ vậy.
Công Tôn Lục Ngạc lại lấy một cánh hoa đưa vào miệng, vừa ăn vừa thúc giục nàng: “Nếm thử đi, mùi vị rất ngon.”
Phùng Hành từ từ đưa cánh hoa vô miệng, khẽ ngậm, sau đó thử nhai nhai, vẻ mặt kinh hỉ kêu lên: “Là ngọt!”
Nhưng chưa đến một lát sau, vẻ mặt của nàng tại nhăn như trái khổ qua, đáng thương hề hề, mếu máo: “Ngươi gạt ta, ngon cái gì, đắng quá.”
Công Tôn Lục Ngạc nghe thấy lời lên án của Phùng Hành, thì bật cười, nói: “Đương nhiên, vì đây là hoa Tình mà.”
Nàng ta lại quay sang hái hoa, vừa hái vừa nói: “Vị của nó giống như tình yêu vậy, có lúc ngọt ngào làm cho người ta say mê, có lúc lại đắng cay, khiến người ta đau khổ.”
Phùng Hành theo sau, nghe vậy thì thầm cảm thán, thì ra đây là Chocolate thời cổ đại, lại bước thêm vài bước đến gần Công Tôn Lục Ngạc, trêu chọc:
-“Nghe ngươi tả rõ ràng như vậy, chẳng lẽ đã nếm thử rồi?”
Công Tôn Lục Ngạc không hổ là cô nương cổ đại, bị trêu chọc thì nhanh chóng đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Đâu có, ta chỉ là nghe người ta nói vậy thôi. Nhưng thật ra, ta rất muốn trải nghiệm cảm giác yêu ai đó, chắc là rất hạnh phúc.”
Phùng Hành nghe tới đây, lại chen vào nói: “Nhưng cũng rất đau khổ.”
Công Tôn Lục Ngạc sửng sốt, quay lại nhìn nàng, sau đó, vẻ mặt nàng ta lại trở nên dịu dàng, nhìn nàng, nói: “Thế nhưng, nếu như đó là cảm giác mà người mình yêu mang đến, thì cho dù là đau khổ, cũng sẽ cam tâm chịu đựng, cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, phải không.”
Phùng Hành nghe vậy, chợt giật mình, lại nghĩ tới tình cảm của mình dành cho Hoàng Dược Sư, mặc dù nàng biết người hắn yêu không phải mình, nhưng vẫn tham luyến sự dịu dàng của hắn, mặc dù khi những kí ức tràn về ngày càng nhiều, nàng càng đau khổ, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh hắn, cho đến lúc hắn phát hiện sự thật, giết nàng thì mới thôi. Chỉ cần có thể bên cạnh, ngắm nhìn hắn, thì nàng đã rất hạnh phúc.
-“A Hành, A Hành!! Ngươi sao vậy?”
Phùng Hành hoàn hồn, thấy Công Tôn Lục Ngạc đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, nhanh chóng nặng ra một nụ cười: “Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi nói rất đúng.”
Công Tôn Lục Ngạc mỉm cười : “Đúng không? Ngươi cũng thấy vậy à?”
Phùng Hành gật đầu, lại nhìn nàng ta đang tiếp tục thu thập cánh hoa, lên tiếng nói: “Để ta giúp ngươi.”
Công Tôn Lục Ngạc thấy nàng muốn giúp, cũng đồng ý, nhưng không quên dặn dò: “Ngươi phải chú ý, chỉ ngắt cánh hoa, không được động vào gai của hoa, gai của nó có độc, nếu như bị đâm, sẽ trúng độc, sau này mỗi khi ngươi nghĩ tới người ngươi yêu, trái tim sẽ đau đớn không chịu nổi. Mà thuốc giải thì có hạn.”
Phùng Hành nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ nghe lời, độc của hoa Tình, nàng khi xem phim cũng đã biết, chẳng phải cái này khiến cho Dương Quá với Tiểu Long Nữ mấy phen lao đao sao. Nhưng mà nàng nhớ, để giải độc này, ngoài viên thuốc giải hiếm hoi ở chỗ Công Tôn Chỉ, hình như là còn có thể dùng cái gì nữa thì phải, nhưng mà thời gian xem phim cũng đã lâu, mọi thứ cũng trở nên mơ hồ rồi, nàng không tài nào nhớ nổi tên của loại thuốc giải đó.
-“Cha, Liễu cô nương!”
Đang suy nghĩ, thì tiếng nói của Công Tôn Lục Ngạc lại lọt vào tai.
Nàng võ công kém, ngã xuống hồ bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, va đập không ít, đến bây giờ, đâu đâu trêncơ thể cũng là những vết bầm, xanh tím, những vết thương đã kết vảy do va vào nơi sắc nhọn.
Cộng thêm trước đó thân thể của nàng đã yếu yếu trước rồi, nên lần này lại khiến cho căn cơ bị tổn thương, muốn khôi phục không phải là không thể, nhưng thời gian thì hơi lâu.
Điều này khiến cho tâm tư muốn mau mau rời khỏi Tuyệt Tình Cốc của Phùng Hành ngâm nước nóng. Mấy hôm nay nàng lại thấy tần suất xuất hiện của Công Tôn Chỉ nhiều hơn trước, thì biết ngay, tên kia nhất định đang lên kế hoạch thả dê.
Phùng Hành đi lòng vòng trong Tuyệt Tình Cốc, mục đích là muốn tìm Tiểu Long Nữ, một khi nàng ta ở một mình, thì hết tám chín phần sẽ “tình cờ” gặp Công Tôn Chỉ, vì vậy lần nào nàng cũng phải tìm sốt vó, ngăn cản lão ta có thời gian dụ dỗ Tiểu Long Nữ.
Đi một hồi, thì nhìn thấy một cô nương áo xanh, dáng người yểu điệu thướt tha, tay cầm một cái giỏ trúc, đang chăm chú thu thập cánh hoa.
Phùng Hành nhìn thấy người này, gương mặt vốn ngưng trọng liền trở nên thoải mái, nhanh chóng tiến lại gần, gọi: “Lục Ngạc.”
Nếu như nói Tuyệt Tình Cốc này có ai khiến cho nàng vừa có hảo cảm, vừa thương tiếc, thì chắc chắn chỉ có con gái ruột của Công Tôn Chỉ, Công Tôn Lục Ngạc. Nàng ấy thật sự là một cô nương tốt, dịu dàng, tốt bụng, hiểu lễ nghĩa, lại giàu đức hy sinh.
Nếu như ai lấy được nàng, thì đó chính là điều may mắn. Thế nhưng, nàng ta lại đem lòng yêu thương Dương Quá, một tình cảm không được đáp lại, nhưng vẫn luôn âm thầm ủng hộ cho tình yêu của hắn, đến cuối cùng, vì cứu hắn mà bị chính cha mẹ ruột của mình bức tử.
Vì vậy, mấy ngày dưỡng thương ở trên Cốc, Phùng Hành đã nhanh chóng làm thân với cô nương tốt bụng này, cho dù không nói là sẽ cầu được nàng ta trợ giúp, nhưng ít nhất thì cũng có người để trò chuyện.
Riêng Công Tôn Lục Ngạc, có lẽ do từ nhỏ lớn lên trong Cốc, ngoại trừ nha hoàn thì không gặp cô nương trạc tuổi mình (trạc tuổi?), nên cũng rất thích Phùng Hành, cả hai nhanh chóng thân nhau, bây giờ đã có thể gọi thẳng tên rồi.
Công Tôn Lục Ngạc dừng việc thu thập cánh hoa trên tay, quay đầu lại, nhìn theo tiếng kêu, mỉm cười đáp lại: “A Hành.”
Bị một tiểu cô nương xấp xỉ tuổi cháu gái mình gọi như vậy, cảm nghĩ của Phùng Hành là: không sao, dù sao tuổi tâm lí của nàng cũng chỉ có 23, với lại, đâu ai biết thân thể này là của một lão bà bà.
-“Lại đang làm gì vậy? Lấy cánh hoa để tắm à?”
Công Tôn Lục Ngạc cầm một cánh hoa trên tay, đưa đến bên miệng Phùng Hành, nhẹ giọng hỏi:
-“Là “Hoa Tình”, có muốn nếm thử không?”
Phùng Hành nhận lấy cánh hoa, không đưa vào miệng mà chỉ hỏi: “Nếm? Cái này á?”
Công Tôn Lục Ngạc nhẹ “ừm” một cái, sau đó cũng ngắt lấy một cánh hoa, đưa vào miệng, vẻ mặt trông vô cùng thích thú.
Phùng Hành nhìn động tác của nàng ta, lại nhìn nhìn cánh hoa trên tay mình, tuy nàng không phải dạng không thịt không vui, nhưng tại sao lại phải lưu lạc đến mức ăn cỏ vậy.
Công Tôn Lục Ngạc lại lấy một cánh hoa đưa vào miệng, vừa ăn vừa thúc giục nàng: “Nếm thử đi, mùi vị rất ngon.”
Phùng Hành từ từ đưa cánh hoa vô miệng, khẽ ngậm, sau đó thử nhai nhai, vẻ mặt kinh hỉ kêu lên: “Là ngọt!”
Nhưng chưa đến một lát sau, vẻ mặt của nàng tại nhăn như trái khổ qua, đáng thương hề hề, mếu máo: “Ngươi gạt ta, ngon cái gì, đắng quá.”
Công Tôn Lục Ngạc nghe thấy lời lên án của Phùng Hành, thì bật cười, nói: “Đương nhiên, vì đây là hoa Tình mà.”
Nàng ta lại quay sang hái hoa, vừa hái vừa nói: “Vị của nó giống như tình yêu vậy, có lúc ngọt ngào làm cho người ta say mê, có lúc lại đắng cay, khiến người ta đau khổ.”
Phùng Hành theo sau, nghe vậy thì thầm cảm thán, thì ra đây là Chocolate thời cổ đại, lại bước thêm vài bước đến gần Công Tôn Lục Ngạc, trêu chọc:
-“Nghe ngươi tả rõ ràng như vậy, chẳng lẽ đã nếm thử rồi?”
Công Tôn Lục Ngạc không hổ là cô nương cổ đại, bị trêu chọc thì nhanh chóng đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Đâu có, ta chỉ là nghe người ta nói vậy thôi. Nhưng thật ra, ta rất muốn trải nghiệm cảm giác yêu ai đó, chắc là rất hạnh phúc.”
Phùng Hành nghe tới đây, lại chen vào nói: “Nhưng cũng rất đau khổ.”
Công Tôn Lục Ngạc sửng sốt, quay lại nhìn nàng, sau đó, vẻ mặt nàng ta lại trở nên dịu dàng, nhìn nàng, nói: “Thế nhưng, nếu như đó là cảm giác mà người mình yêu mang đến, thì cho dù là đau khổ, cũng sẽ cam tâm chịu đựng, cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, phải không.”
Phùng Hành nghe vậy, chợt giật mình, lại nghĩ tới tình cảm của mình dành cho Hoàng Dược Sư, mặc dù nàng biết người hắn yêu không phải mình, nhưng vẫn tham luyến sự dịu dàng của hắn, mặc dù khi những kí ức tràn về ngày càng nhiều, nàng càng đau khổ, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh hắn, cho đến lúc hắn phát hiện sự thật, giết nàng thì mới thôi. Chỉ cần có thể bên cạnh, ngắm nhìn hắn, thì nàng đã rất hạnh phúc.
-“A Hành, A Hành!! Ngươi sao vậy?”
Phùng Hành hoàn hồn, thấy Công Tôn Lục Ngạc đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, nhanh chóng nặng ra một nụ cười: “Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi nói rất đúng.”
Công Tôn Lục Ngạc mỉm cười : “Đúng không? Ngươi cũng thấy vậy à?”
Phùng Hành gật đầu, lại nhìn nàng ta đang tiếp tục thu thập cánh hoa, lên tiếng nói: “Để ta giúp ngươi.”
Công Tôn Lục Ngạc thấy nàng muốn giúp, cũng đồng ý, nhưng không quên dặn dò: “Ngươi phải chú ý, chỉ ngắt cánh hoa, không được động vào gai của hoa, gai của nó có độc, nếu như bị đâm, sẽ trúng độc, sau này mỗi khi ngươi nghĩ tới người ngươi yêu, trái tim sẽ đau đớn không chịu nổi. Mà thuốc giải thì có hạn.”
Phùng Hành nhanh chóng gật đầu, tỏ vẻ nghe lời, độc của hoa Tình, nàng khi xem phim cũng đã biết, chẳng phải cái này khiến cho Dương Quá với Tiểu Long Nữ mấy phen lao đao sao. Nhưng mà nàng nhớ, để giải độc này, ngoài viên thuốc giải hiếm hoi ở chỗ Công Tôn Chỉ, hình như là còn có thể dùng cái gì nữa thì phải, nhưng mà thời gian xem phim cũng đã lâu, mọi thứ cũng trở nên mơ hồ rồi, nàng không tài nào nhớ nổi tên của loại thuốc giải đó.
-“Cha, Liễu cô nương!”
Đang suy nghĩ, thì tiếng nói của Công Tôn Lục Ngạc lại lọt vào tai.