Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 196: Đi ăn cơm chung

"Tại sao muốn tôi lấy thân báo đáp? Tin tức này cũng không phải do tôi viết! Tôi là một người đàn ông ưu tú, đẹp trai, tại sao phải làm vật hy sinh?" Trang Hạo Nhiên lập tức ngồi ở trên ghế da Tổng Giám đốc, tức giận nói! !
Lâm Sở Nhai, Tô Lạc Hoành và Tào Anh Kiệt ngồi tại chỗ, tất cả đều không nhịn được bật cười! !
Lãnh Mặc Hàn là một người lạnh lùng cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười nói: "Tôi đã hỏi thăm về cô Ruth này, dường như cô ấy gần ba mươi tuổi rồi. . . . . ."
Phốc!
Đám người Lâm Sở Nhai lại bật cười to!
Đường Khả Hinh cẩn thận ôm một đống lớn tài liệu, theo lời Tiêu Đồng căn dặn đi vào, liền nhìn thấy đám người Lâm Sở Nhai cười ha ha, một mình Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế da hờn dỗi nói: "Tôi mặc kệ! ! Tin tức cũng không phải do tôi viết, tại sao muốn tôi đi hy sinh nhan sắc? Tôi không thích cô ấy! Ngay cả lời tôi cũng không muốn nói!"
Lâm Sở Nhai suy nghĩ một chút, mới vừa nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cười nói: "Tôi nghe nói, lá gan của cô ấy rất lớn là bởi vì cô ấy là em gái muôi của chủ tịch Đảng Dân Chủ nước Mĩ, hơn nữa ở California, gia tộc kinh doanh nông trại trái cây và nông trường, nhưng giàu có một phương, người ta là thiên kim tiểu thư, lại là một người có khát vọng, điều này không phù hợp với yêu cầu mỹ nữ trí tuệ của anh sao?"
"Tôi cũng không phải bụng đói ăn quàng! Tôi thích phụ nữ chín chắn, tao nhã, hào phóng!" Trang Hạo Nhiên ngồi ở trên ghế da, tức giận nói xong liền nhận lấy tài liệu Đường Khả Hinh đưa tới, thuận tiện mở ra, xem nội dung phía trên, vừa xem vừa hỏi: "Tối hôm qua đưa tài liệu rượu đỏ cho cô, xem xong chưa?"
Đường Khả Hinh đứng ở bên cạnh Trang Hạo Nhiên, mới vừa nghe bọn họ nói chuyện đang mất hồn, đột nhiên nghe Trang Hạo Nhiên hỏi một câu, cũng không ngẩng đầu lên, cô ah một tiếng, như rơi vào trong sương mù!
Trang Hạo Nhiên tay cầm bút máy, ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn còn như nằm mơ, có chút không bình tĩnh nói: "A cái gì? Ngày hôm qua không phải cho cô xem tài liệu, còn có nếm rượu mẫu sao?"
"Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu nói.
Trang Hạo Nhiên lại cúi đầu nhìn tài liệu, vừa nhìn vừa nói: "Làm quen với bốn cầm thú trước mặt một chút, rồi đi đem rượu mẫu tới đây, tôi xem cô làm bài tập như thế nào!"
Đường Khả Hinh nghe xong, có chút căng thẳng quay đầu nhìn về phía bốn Phó Tổng Giám đốc đẹp trai phong lưu phóng khoáng ngồi ở dưới bàn làm việc của Tổng Giám đốc, bọn họ cũng mỉm cười nhìn về phía mình, Tào Anh Kiệt cô đã biết rồi, vì vậy cô lộ ra vẻ mặt có chút bất lực với anh, Tào Anh Kiệt liền bật cười, nhìn về phía Khả Hinh nói: "Tôi giới thiệu giúp cô! Người đeo mắt kính nhìn rất hiền lành tên Lâm Sở Nhai, anh ấy thầm mến tôi rất đã lâu!".
"Đúng vậy! !" Lâm Sở Nhai lập tức vươn tay, ôm chặt bả vai Tào Anh Kiệt, đầu kề trên bả vai của anh, tay vươn vào trong tây trang của anh, không ngừng vuốt ve cơ ngực của anh, vẻ mặt say mê nói: "Tôi yêu cậu! !"
"Cút!" Tào Anh Kiệt tức giận lập tức đẩy anh ra!
Đường Khả Hinh không nhịn được cười nhìn Lâm Sở Nhai, người đàn ông này nhìn như nho nhã, hài hước, hai mắt dưới mắt kính lại vô cùng sắc bén!
Lâm Sở Nhai bị Tào Anh Kiệt đẩy ra, liền bật cười đứng lên, đi về phía Đường Khả Hinh dang đôi tay, nói: "Tới đây! Để anh trai Sở Nhai ôm một cái! Sau này anh trai Sở Nhai nhất định bảo kê em!"
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng đứng ở một bên, nhìn Lâm Sở Nhai đã sải bước đi tới, nở nụ cười xấu xa với mình!
"Cậu dám ôm cô ấy thử xem?" Trang Hạo Nhiên xem tài liệu cũng không ngẩng đầu lên nói.
Lâm Sở Nhai dừng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên tức giận nói: "Anh không ăn cỏ gần hang, mắc mớ gì đến chúng tôi?"
"Cho nên tôi không để cho cậu làm, thử một chút đi?" Trang Hạo Nhiên lật một tờ tài liệu, mới nói.
Lâm Sở Nhai hung ác liếc anh, sau đó mỉm cười quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Thân ái, tôi tên là Sở Nhai!"
"Chào Lâm Phó tổng!" Đường Khả Hinh lập tức cung kính gật đầu.
Tào Anh Kiệt cười tiếp tục giới thiệu với Khả Hinh một người mặc tây trang màu xanh dương ở bên cạnh, hết sức sáng sủa, đẹp trai sảng lãng, nói: "Vị này là Phó Tổng Giám đốc Tô Lạc Hoành, phụ trách công việc khu vực Âu châu!"
"Chào Tô Phó tổng!" Đường Khả Hinh lập tức nhìn về phía Tô Lạc Hoành cung kính gật đầu chào!
Tô Lạc Hoành cũng mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: "Ừ, cố gắng lên!"
"Vị này là Lãnh Mặc Hàn, người cũng như tên, người thoạt nhìn rất lạnh lẽo, bình thường cô có thể không cần chào hỏi với anh ấy, bởi vì trong đôi mắt của anh ấy không có loài người!" Tào Anh Kiệt mỉm cười nói.
"Chào Lãnh Phó tổng!" Đường Khả Hinh lập tức cung kính gọi.
Lãnh Mặc Hàn ngồi ở một bên, nhìn cô một cái, gật đầu một cái.
Biết hết ba người, Đường Khả Hinh liền quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Tổng Giám đốc, vậy tôi đi ra ngoài trước, đem rượu mẫu và tài liệu vào nhé?"
"Ừm! Đi đi!" Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên nói.
"Thật ra muốn thoát khỏi cô ấy cũng không khó khăn!" Tô Lạc Hoành tiếp tục đề tài mới vừa rồi, cười nói: "Đem theo phụ nữ ở bên cạnh, để cho cô ấy biết khó mà lui không được sao? Như vậy, thể hiện thành ý của anh đối với Tổng Giám đốc Tưởng, có thể thoát khỏi cô gái tài ba kia! Một hòn đá hạ hai con chim!"
Trang Hạo Nhiên lập tức vui mừng ngẩng đầu lên nhìn Tô Lạc Hoành nói: "Đúng vậy! Chọn ai đây?"
Cánh cửa phòng Tổng Giám đốc phịch một tiếng mở ra!
Tiêu Đồng cầm chương trình triển lãm mới nhất và hình ảnh tuyên truyền ở New Zealand đi tới, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Lão đại! Khách sạn bên New Zealand đã hoàn thành xong phim tuyên truyền. . . . . ."
Năm người đàn ông đều nhìn về phía cô!
Tiêu Đồng buộc tóc đuôi ngựa thật cao, lông mày lá liễu, mắt to, sống mũi cao thẳng, con lai, môi mỏng đặc biệt hấp dẫn, trang điểm thanh nhã, người mặc tây trang màu đen bó sát người, quần dài màu đen, mang giày cao gót tám cm, cao gần 1m75, tươi mát nhanh nhẹn đang cầm tài liệu đi tới, phát hiện trước mặt hoàn toàn yên tĩnh, cô liền ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy đàn ông, ánh mắt ngạc nhiên, lập tức đề phòng nói: "Chuyện gì?"

Trang Hạo Nhiên rất nghiêm túc suy chuyện này nói: "Thật ra thì cô không tồi!"
"Dĩ nhiên!" Tiêu Đồng lập tức nói!
Lâm Sở Nhai cười nhìn về phía Tiêu Đồng nói: "Tôi từng nghe Lạc Hoành nói thật ra cô cởi hết quần áo, rất nữ tính!"
Tô Lạc Hoành lập tức cầm lên tài liệu 10 tỷ trước bàn Trang Hạo Nhiên đập chết Lâm Sở Nhai nói: "Tôi nói cô ấy lột sạch quần áo sẽ tốt một chút, tôi chỉ nói lúc cô ấy lột sạch quần áo, mặc đồ áo lót màu trắng sẽ rất hấp dẫn!"
Tiêu Đồng nhìn chằm chằm hai người này, ôm chặt tài liệu trước ngực, tức giận nói: "Hai người các người thật quá đáng ! Mỗi ngày có ý dâm trên người tôi"
"Chúng tôi là động vật giống đực, chỉ phát huy sức tưởng tượng mà thôi! Cô cho rằng những người không nói ngoài miệng, cũng không suy nghĩ?" Lâm Sở Nhai cười nói.
"Lão đại! Bọn họ khi dễ tôi," Tiêu Đồng tố cáo với Trang Hạo Nhiên!
Lần này Trang Hạo Nhiên chỉ trơ mắt nhìn Tiêu Đồng, hai mắt lộ ra vẻ hả hê và mập mờ.
Tiêu Đồng đột nhiên cảm thấy tê dại da đầu, ôm chặt tài liệu, cảm giác mình đi vào trong hang sói, có chút căng thẳng nói: "Rốt cuộc có chuyện gì? Thần bí như vậy làm cho người ta căng thẳng!"
Lâm Sở Nhai cũng không vòng vo, trực tiếp nhìn về phía Tiêu Đồng nói: "Lão đại cần cô đi tham gia một bữa tiệc với anh ấy, cô có muốn đi ăn cơm không?"
Tiêu Đồng nheo mắt lại, nhìn về phía Lâm Sở Nhai nói: "Mọi người nói bữa tiệc đó, không phải là bữa tiệc của Ruth chứ?"
Năm đàn ông giống như mấy đứa bé học mẫu giáo nhìn về phía cô, giống như cô là chị lớp trên!
Tiêu Đồng nóng mắt, xù lông nhím, tức giận nói: "Đừng có nằm mơ! ! Tôi mới không cần làm chị lớp trên, năm nay tôi mới hai mươi sáu tuổi, tôi và anh ấy chạy một vòng, tôi có thể bị người khác hiểu lầm năm nay tôi 36 thì làm thế nào? Tôi không muốn!"
"Đây là mệnh lệnh!" Trang Hạo Nhiên hung hăng ra lệnh cho cô! !
"Anh trực tiếp đuổi việc tôi đi! Tôi tin Tổng Giám đốc Tưởng chấp nhận thu nữ thư ký IQ 165 như tôi đây! Như vậy mọi người không ai bị thua thiệt!" Tiêu Đồng trực tiếp vứt tài liệu ở trên người Trang Hạo Nhiên, liền xoay người sải bước đi khỏi, phịch một tiếng đóng cửa lại! !
"Con bé này. . . . . ." Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn mắng cô, nhưng lại nghĩ tới cái gì quay đầu nhìn về phía bọn người Lâm Sở Nhai, có chút kinh ngạc nói: "Không thể nào? Cô ấy mới hai mươi sáu tuổi! ? Hơi trẻ một chút!"
"Ha ha ha. . . . . ." Bọn Lâm Sở Nhai đều bật cười.
Tô Lạc Hoành vừa cười vừa nói: "Tiêu Đồng quá tinh rồi, làm sao có thể giúp anh chuyện này? Anh tự chuẩn bị tối nay hiến thân đi! Dù sao cũng một phụ nữ, nhắm mắt lại hôn là được!"
"Ở trong thế giới của tôi, tình yêu rất thuần khiết!" Trang Hạo Nhiên lại tức giận nói! !
"Nhưng anh đã bị rất nhiều phụ nữ chín chắn làm nhục anh rất nhiều lần!" Tô Lạc Hoành cười nói!
"Làm sao anh có thể nói như vậy?" Lâm Sở Nhai đột nhiên tức giận nghiêm túc nhìn về phía Tô Lạc Hoành nói: "Phải là cưỡng hiếp! ! Tại sao có thể nói là làm nhục? Như vậy sẽ chà đạp linh hồn của anh ấy, biết không?"
"Đi đi đi!" Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn mấy người đàn ông trước mặt, nói: "Mọi người cút ra ngoài cho tôi !"
Đám người Lâm Sở Nhai vừa nói vừa cười đứng lên, mới vừa xoay người cũng đã nhìn thấy Đường Khả Hinh thở hổn hển cầm giỏ rượu đỏ đi tới, trên mặt còn chất rất nhiều tài liệu, mấy người đàn ông lập tức vừa nói vừa cười đi tới, giúp cô ôm giỏ rượu đỏ, nhận lấy tài liệu đặt ở trên bàn trà, Đường Khả Hinh thật sự rất biết ơn bọn họ, liền khom người nói: "Cám ơn các vị Phó tổng!"
"Đừng cám ơn! An ủi Tổng Giám đốc của cô cho tốt đi, ít nhất cô là phụ nữ, đừng để cho anh ấy tịch mịch như vậy!" Lâm Sở Nhai mỉm cười đi ra ngoài, nhưng mấy người bọn họ vừa cười vừa muốn xoay người, nhưng tất cả đều biến sắc mặt, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, có chút căng thẳng, miễn cưỡng cười cười, hỏi: "Thế nào? Tôi . . . . . Tôi làm sai chuyện gì?"
Lâm Sở Nhai muốn tiến lên nói chuyện phiếm với cô!
Tào Anh Kiệt lập tức ngăn cản, nhưng bị Tô Lạc Hoành bắt được, kéo người anh ra phía sau!
"Khả Hinh. . . . . ." Lâm Sở Nhai đột nhiên giống như một người anh trai, đi lên trước, nhẹ kéo bả vai của cô, rất hiền lành nói: "Tối nay sau khi tan việc, cô có tính toán gì không?"
Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, ngây ngốc trả lời: "Ồ. . . . . . trước tiên tan việc về nhà, sau đó đi chợ mua thức ăn, nấu cơm. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, nhìn chằm chằm về phía cô!
Lâm Sở Nhai nghe vậy ngay lập tức khom lưng cúi đầu mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh nói: "Một mình làm cơm phiền toái dường nào? Nếu như tối nay cô không ngại, hãy theo chúng tôi đi ăn một bữa cơm? Có được không?"
Đường Khả Hinh trợn mắt, suy nghĩ một chút, có chút lúng túng nói: "Tôi . . . . . Tôi sao?"
"Đúng vậy! Cô, chính là cô!" Lâm Sở Nhai lập tức nói: "Hôm nay không phải là ngày đầu tiên cô đi làm sao? Chúng ta đi ăn cơm chung, có được không?"
"Nhưng. . . . . . Tôi ở với bạn, đã nói hôm nay tôi đi mua thức ăn về nhà nấu cơm. . . . . ."
"Vậy hẹn bạn của cô cùng tới đây! Đi ăn chung!" Lâm Sở Nhai nhìn về phía Khả Hinh, rất đứng đắn nói!
"Như vậy. . . . . . Cũng được sao?" Đường Khả Hinh có chút vui sướng nhìn về phía mấy người bọn họ, có chút cảm động nghĩ, thật sự là người một nhà thương yêu lẫn nhau. . . . . .

back top