Mặt trời lặn, ánh chiều tà rực rỡ!
Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ hai người vừa khóc, vừa cười đỡ nhau đi về nhà trọ nhỏ.
"Chân còn đau không?" Nhã Tuệ có chút đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi.
Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, khẽ cười nói: "Không có việc gì,tôi đi chậm một chút thì tốt rồi."
Trang Hạo Nhiên đứng ở đó , nhìn về phía này hai người vừa nói vừa cười cùng đi trở về, anh cũng cười đi qua, nhìn rồi nói với các cô: "Các cô cứ đi như vậy, đi tới ngày mai cũng không về nhà được."
Hai người đồng thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi tới trước mặt Đường Khả Hinh , đột nhiên khom người đem Đường Khả Hinh cả người đến, ôm vào trong ngực.
Đường Khả Hinh không khỏi sợ hãi vươn tay, ôm cổ anh, lại có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên cũng có chút xấu hổ.
Nhã Tuệ trầm mặc nhìn về phía hai người bọn họ, cười nói: "Hai người có chuyện gì sao?"
"A?" Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh cùng nhau quay đầu, nhìn về phía cô nói: "Sao vậy?"
"Tôi hỏi các người có chuyện gì ? Tự dưng xấu hổ làm chi ?" Nhã Tuệ cười rộ lên, hỏi.
"Kia có..." Đường Khả Hinh vội vã cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên cũng chỉ miễn cưỡng cười cười, mới ôm Đường Khả Hinh, nói: "Về nhà thôi."
Đường Khả Hinh không lên tiếng, để mặc anh ôm, cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Nhã Tuệ mỉm cười đứng ở bên này, ngẩng đầu, nhìn bóng lưng to lớn của Trang Hạo Nhiên , ôm chặt Đường Khả Hinh đi về phía trước, mặt trời chiều vừa hạ xuống, ánh chiều tà đem thân ảnh của anh kéo dài, cô cảm thấy thật ấm lòng , thầm cảm ơn Trang Hạo Nhiên như vậy chiếu cố cùng che chở, chỉ mong tất cả đều đã qua, năm tháng tốt đẹp.
Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh đi vào nhà trọ, đi lên cầu thang, đứng ở phòng khách nhỏ tầng hai, nhìn hai phòng nhỏ, hỏi: "Phòng nào là phòng của cô..."
Đường Khả Hinh chỉ chỉ bên trái .
Trang Hạo Nhiên nhìn gian phòng bên kia liếc mắt một cái, liền ôm Đường Khả Hinh vừa muốn đi vào phòng...
"Cởi giày đã..." Đường Khả Hinh cúi đầu, thanh âm tinh tế nói.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, liền bất đắc dĩ cởi giày ra, rồi mới ôm Đường Khả Hinh đi vào sàn gỗ trong gian phòng, sau đó cẩn thận đem cô đặt ở trên giường mềm mại, biết phòng này sạch sẽ, liền theo thói quen muốn giúp cô cởi giày, ai biết tay mới đụng tới giày vải màu trắng của cô, tay anh tức khắc co rụt lại.
Đường Khả Hinh cũng liền vội ngồi ở trên giường, hai chân chạm đất,kéo váy dài che khuất đôi chân nhỏ.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô như vậy, lại hối hận nặng nề thở hắt một cái, nói: "Khả Hinh, cô vẫn biết, con người của tôi, thật rất ít thời điểm cùng người con gái khác xấu hổ như vậy, tôi... tôi... Con người của tôi cực kỳ đứng đắn cô biết không?"
Đường Khả Hinh đột nhiên không nói gì cười.
Trang Hạo Nhiên lại bất đắc dĩ nhìn cô, nói: "Cô không tin tôi sao? Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi thật giống cầm thú sao? Cùng đám cầm thú kia một giuộc sao?"
Đường Khả Hinh quay đầu, nhìn về phía anh, bất đắc dĩ nói: "Đừng nói nữa, hôn chính là hôn, hãy quên nó đi, sau này không cần như vậy là được ."
"Chuyện này, sao cô còn gợi ra hả? Cô, một người con gái, bị người khác hôn, còn bị ..." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút kinh ngạc, không tiếp thu được, lại có một chút lúng túng nói: "Còn bị người khác... Cái kia ..."
Đường Khả Hinh vừa nghe lời này, trên mặt đột nhiên bộc lộ một chút ôn như tươi cười, nhìn hắn nói: "Anh ngồi xuống một bên đi..."
"A?" Trang Hạo Nhiên thoáng cáí di chuyển thân thể, lúc này mới nghiêm túc lại.
"Qua đây ngồi đi..." Đường Khả Hinh lại vỗ nhẹ vị trí trên giường bên cạnh mình nói.
Trang Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, liền có chút hiếu kỳ ngồi vào môt chỗ bên cạnh cô, cúi đầu, nhìn về phía cô hỏi: "Như thế nào?"
Đường Khả Hinh trầm mặc không lên tiếng, mắt khẽ chớp.
Trang Hạo Nhiên nhíu mày, lại cúi đầu, có chút tò mò nhìn về phía cô, vừa muốn hỏi cô bị làm sao vậy, lập tức sắc mắt tái mét, há to mồm, khóc thét lên đau đớn kêu to: "A —————— mẹ ơi, đau chết tôi rồi ! ! A —————— buông tay buông tay! ! !"
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, ngón tay út đã có chút đỏ liền vặn ngón trỏ của Trang Hạo Nhiên.
"A ————————" Trang Hạo Nhiên lại đau đến thất thanh kêu lên, ngã xuống giường, trước mặt mồ hôi nhỏ từng giọt, kêu to: "Cứu mạng a! ! Cứu mạng a! ! Đừng vặn ! ! Cứu mạng a!"
"Sau này, còn dám xằng bậy hay không ?" Đường Khả Hinh mặt không chút biểu tình hỏi.
"Không dám! Không dám! Thật không dám ! !" Trang Hạo Nhiên nằm ở trên giường, đau đến chịu không nổi kêu to: "Tôi sai rồi!"
"Tôi không phải là không có việc gì, trước đây tôi ở quán bar làm việc, có nam nhân muốn chiếm tiện nghi của tôi, tôi luôn là vặn đầu ngón tay của họ như vậy , có lần tôi còn đánh gãy xương bọn họ." Đường Khả Hinh đột nhiên cười, nhẹ buông lỏng bàn tay nhỏ bé, mới chậm rì rì nói.
Trang Hạo Nhiên thở gấp một cái, ôm ngón trỏ tay trái của mình, vừa đỏ lại vừa sưng, đau đến không phải người bình thường có thể chịu đựng được , anh một bên thở dốc, một bên nhìn về phía Đường Khả Hinh này ôn nhu yếu đuối, khóc thét nói: " Cô nữ nhân này, không phải là không có chuyện gì xảy ra sao? Cô quá nhẫn tâm ! Người kia hôn cô nhiều lần như vậy, cô vì sao không đem đầu ngón tay của hắn vặn đứt luôn đi?"
Đường Khả Hinh sắc mặt lập tức ngưng lại.
Trang Hạo Nhiên cũng lập tức phát hiện mình nói sai, liếc về phía Đường Khả Hinh khuôn mặt đột nhiên có chút mất hứng , hai mắt vừa chuyển, lập tức nói: "À, ngồi trên xe lâu như vậy, sắp chết đói rồi, tìm cái gì ăn đã !"
Anh lập tức muốn chống tay đứng lên, ai biết tay vừa đụng tới giường, ngón áp út liền bị người ta dùng lực nhấc lên, rất dùng sức đến, hắn lập tức khiếp sợ há to mồm, giọng nói tê dại kêu to: "Mẹ ơi! ! ! Đau chết con rồi! !"
"Sau này còn dám nói chuyện linh tinh nữa không?" Đường Khả Hinh dùng sức vặn anh.
"Sẽ không, sẽ không,tiểu tổ tông! Van cô!" Trang Hạo Nhiên đau đến một thân mồ hôi lạnh, đau đến cầu xin tha thứ nói: "Tôi sai rồi! ! Mau! ! Mau! Buông tay! !"
Đường Khả Hinh còn làm như không hiểu, lại muốn ra sức.
"A ———— cứu mạng a! !" Trang Hạo Nhiên lại đau khổ gọi cầu xin tha thứ.
Nhã Tuệ nghe thấy tiếng kêu, vội vã đi lên lâu, nhìn thấy Đường Khả Hinh đang vặn ngón tay Trang Hạo Nhiên, cô hoảng sợ, gọi: "Khả Hinh! ! Đừng xằng bậy! ! Đây không phải là chuyện đùa đâu! !"
Đường Khả Hinh nhìn thấy Nhã Tuệ đi lên cầu xin tha thứ cho anh, lúc này mới chậm rãi buông ra.
Trang Hạo Nhiên thật khó chịu giơ ngón tay áp út và ngón giữa lên, tất cả đều sưng đỏ , đau lòng nói: "Đem ngón áp út của tôi vặn đứt luôn, tôi kết hôn làm sao mang nhẫn cưới đây?"
"Lại nói lung tung ! Tôi lại đem người anh ra vặn!" Đường Khả Hinh phốc thanh cười, đây là châm ngôn của Lâm sở Nhai.
Trang Hạo Nhiên một trận tức giận nhìn về phía cô, nói: “ Cô một nữ hài tử a, thế nào lại có thể như vậy ?"
"Đúng vậy!" Nhã Tuệ thoáng cái lại phát một cái vào đầu gối Đường Khả Hinh , tức giận nói: "Không biết cô học từ ai đây , trước đây nói chuyện không có hư hỏng như vậy!"
Đường Khả Hinh cúi đầu, không lên tiếng.
"Được rồi, hai người nghỉ ngơi một chút đi. Phó tổng và Mạn Hồng bọn họ biết cô đã trở về, đều nói muốn tới thăm cô, tôi cũng đã nói với phó tổng xin nghỉ, ở dưới lầu chuẩn bị thức ăn, cô nhanh một chút thu dọn đồ đạc đi." Nhã Tuệ tức giận liếc mắt lườm cô một cái, mới quay người đi xuống lầu.
Trang Hạo Nhiên cũng tức giận nhìn Đường Khả Hinh liếc mắt một cái, nói: "Tôi cũng không để ý đến cô nữa ! Ác như vậy! Đau chết tôi rồi !"
Anh không nói hai lời, cũng xoay người đi xuống.
Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đi ra ngoài, khuôn mặt nhàn nhạt nở nụ cười, cẩn thận đứng lên, đi tới chỗ đặt hành lí đầu tiên, mở ra, từ bên trong lấy ra một bức ảnh cũ, khi đó là khi còn nhỏ, mặc váy trắng, đứng ở cánh đồng hoa oải hương, cầm lấy chong chóng, đưa lưng về phí ống kính chụp một bức ảnh , khi đó cha còn nói bóng lưng con gái rất đẹp.. Khả Hinh ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau chùi tấm hình kia, nhìn mình hồi bé, mặc váy trắng bóng lưng nhỏ bé, ngây thơ, thuần khiết như vậy...
"Hôm nay muốn ăn cái gì?" Trang Hạo Nhiên đột nhiên xuất hiện ở cửa, nhìn về phía Đường Khả Hinh hỏi.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Anh làm cái gì, tôi cũng thích ăn."
Trang Hạo Nhiên ôn nhu nhìn cô một cái, mới chịu xoay người, lại nhìn về phía Đường Khả Hinh đang cầm khung ảnh nhỏ trong tay, kỳ quái hỏi: "Ảnh chụp? Sao tôi chưa từng thấy qua vậy."
"Là ảnh tôi chụp hồi còn nhỏ..." Đường Khả Hinh mỉm cười vừa muốn đưa ảnh qua cho Trang Hạo Nhiên xem, lại nghe thấy giọng của một cô gái, thanh âm non nớt, kêu to: "Khả Hinh —————— "
Đường Khả Hinh nghe thấy một tiếng kêu này, cô liền có chút kích động đi tới bên cửa sổ, tức khắc nhìn thấy Tiểu Nhu mặc váy chấm bi nhỏ màu lam, trên người khoác chiếc áo nhỏ màu trắng, sau gáy thắt một bím tóc đơn giản, hôm nay nhìn cô như một cô nữ sinh đáng yêu xinh đẹp vậy, thật vui vẻ đeo ba lô, thở dốc chạy vào khuôn viên, ngẩng đầu nhìn về phía chính mình, kích động nhảy thẳng lên, khóc lóc kêu to: "Khả Hinh —————— "
Đường Khả Hinh hai tròng mắt thoáng cái đỏ bừng, cũng vui sướng gọi: "Tiểu Nhu?"
Tiểu Nhu thoáng cái vọt vào trong nhà trọ, cũng không chào hỏi Trang Hạo Nhiên đang ở đứng ở đó, liền nhanh nhanh chóng chóng chạy lên, cười kêu to: "Khả Hinh! ! !"
Đường Khả Hinh kích động chạy ra khỏi phòng, Tiểu Nhu đã khóc lóc lao vào trong lòng Khả Hinh, kích động nói: "Tôi cho rằng cả đời này không gặp được cô nữa !"
"Tôi cũng vậy..." Đường Khả Hinh cũng có chút xót xa trong lòng mắt ứa lệ, nghẹn ngào nói.
"Nói bậy" Nhã Tuệ đi lên lâu, nhìn về phía Tiểu Nhu, có chút trách cứ cười nói: "Cái gì mà cả đời không thấy được nữa! Cô ấy không phải vẫn đang tốt sao "
"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu Nhu thoáng cái lau khô nước mắt, hít hít cái mũi đỏ bừng , buông thân thể Đường Khả Hinh ra, nhìn một lần từ trên xuống dưới, liền lập tức có chút tức giận nói: “ Thật đáng ghét! ! Trong khoảng thời gian cô không ăn đồ ăn cùng khoai lang trong nhà tôi, xem đi? Cả người cũng đã gầy như vậy! Tôi và mẹ tôi nói về chuyện của cô, bà ấy thập phần hết sức tức giận và đau lòng, tôi còn nói chuyện của cô với em gái tôi nó cũng thập phần hết sức tức giận và đau lòng! Con bé cũng bởi vì nói chuyện này với em trai tôi mà thằng bé cũng thập phần hết sức tức giận, cho nên tôi quyết định!"
Đường Khả Hinh và Nhã Tuệ chăm chú nhìn về phía cô ấy.
Tiểu Nhu ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, rất nghiêm túc gật đầu, nói: "Chúng ta cả nhà đã quyết định! Mỗi tháng, sẽ cho cô thật nhiều rau quả và khoai lang, và cả long nhãn khô nữa!"
"Phốc!"
Nhã Tuệ nhịn không được cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Nhu, nói: "Không thể nào? Trong nhà của cô long nhãn khô, còn chưa có ăn hết sao ?"
"Đương nhiên không có! !" Tiểu Nhu nhìn về phía Nhã Tuệ, nhanh chóng nói: "Ở nhà tôi long nhãn đã ăn hết rồi, nhưng là trong vườn cây long nhãn vẫn còn , còn chưa có ăn hết!"
"Nhà cô còn có vườn sao?" Nhã Tuệ nhìn về phía Tiểu Nhu, cười rộ lên nói.
"Đúng vậy đúng vậy!" Tiểu Nhu vội vã gật đầu nói: "Cũng gần hai mươi vạn mét vuông vườn đấy!"
"Xì...!" Nhã Tuệ không tin cười nói: " Khi ấy cô mặc một chiếc váy, sơn móng tay, đều phải xem trong túi của mình có bao nhiêu tiền, hơn nữa trong nhà của cô, ngay cả cái điều hòa cũng không có!"
"Nói đúng cũng đúng a!" Tiểu Nhu nhắc tới chuyện này, cũng rất tức giận nói: "Tôi chỉ cảm thấy mẹ tôi thật là tiết kiệm, liền ngay cả cái nhà để ở cũng không muốn mua! Mỗi ngày chính là chờ ở dưới cây long nhãn, từ từ ăn."
"Được rồi được rồi! Nói hươu nói vượn!" Nhã Tuệ không muốn lại nghe cô ấy nói lý, chỉ là cười nói: "Mạn Hồng và phó tổng bọn họ đều sắp tới, mau đi xuống đi. Làm khổ cho tổng giám đốc Trang phải ở dưới bếp làm thức ăn, này thật đáng thương."
"Đúng đúng!" Đường Khả Hinh cũng liền nắm lấy tay Tiểu Nhu, cười nói: "Nhanh lên một chút đi xuống đi."
Mấy người cùng nhau vui vẻ xuống lầu dưới, lúc này cũng đã nhìn thấy mấy người Lâm Sở Nhai , còn có Tào Anh Kiệt nắm tay Trần Mạn Hồng vừa nói vừa cười đi tới, Tiêu Đồng ở phía sau đuổi kịp, hôm nay khó có được ngày không mặc đồ công sở, mà mặc áo len màu trắng, quần jean xanh, đặt quà xuống, thật vui vẻ đi tới... ,
"Khả Hinh ——————" Lâm Sở Nhai nhìn thấy Đường Khả Hinh, lại nhịn không được muốn đi tới ôm cô.
Trang Hạo Nhiên tức khắc tiến lên, vung tay lên liền muốn đấm! !
"Ô hay, anh không muốn cũng vậy thôi !" Lâm Sở Nhai tức giận trừng mắt Trang Hạo Nhiên, nói: " Anh cũng không phải Tiểu Đường ! ! Có bản lĩnh, anh hôn cô ấy đi rồi lại nói."
Đường Khả Hinh sửng sốt.
Trang Hạo Nhiên lập tức tức giận dơ chân lên, liền muốn đạp cho hắn một phát nói: "Cậu lại nói bậy, tôi đánh chết cậu!"
Tào Anh Kiệt lại nắm chặt tay Trần Mạn Hồng , đi lên phía trước, lấy thân phận là ông chủ của Khả Hinh, cười nói: "Khả Hinh à, trở về là tốt rồi, trong khoảng thời gian này, cô cũng sắp dày vò Nhã Tuệ đến chết rồi ! Thời gian này chúng tôi còn đang lo lắng, cô không tham gia được hôn lễ của chúng tôi đấy."
Đường Khả Hinh tức khắc ngẩng đầu nhìn về phía Tào Anh Kiệt và Trần Mạn Hồng, cười nói: "Hai người... Muốn cử hành hôn lễ sao?"
Trần Mạn Hồng lập tức cười rộ lên nói: "Đương nhiên! ! Còn muốn tìm cô làm phù dâu đây!"
"Chúc mừng chúc mừng!" Đường Khả Hinh lập tức cười rộ lên, nói.
"Hôn lễ của chúng ta, đáng nhẽ ra được tổ chức từ lâu , nhưng là bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện..."
"Đúng vậy đúng vậy!" Tiểu Nhu lập tức cũng rất tức giận nói: "Tổng giám đốc lại muốn đính hôn, cho nên rất phiền phức!"
Cái chén trong tay Nhã Tuệ cộp một cái.
"Phanh ——————" phòng bếp truyền đến âm thanh thủy tinh vỡ vụn !
Mọi người há hốc mồm quay đầu nhìn về phía cô ấy
Đường Khả Hinh sắc mặt cũng hơi tái nhợt, đứng ở một bên, hai mắt nhìn kỹ phía trước, dường như cũng nhìn thấy một cái gì đó vỡ vụn.
----------------
Chương 474: Trăm vạn hoa hồng
"Thật... Xin lỗi... Tôi, tôi vừa lỡ tay !" Nhã Tuệ trong lúc nhất thời, trái tim dường như vỡ vụn, sắc mặt tái nhợt, tâm trạng phát run, hai mắt rưng rưng ngồi xổm xuống đất, nhanh chóng nhặt lên mấy mảnh thủy tinh bị vỡ.
Mọi người nhất thời im lăng nhìn về phía cô ấy, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, lại có chút lo lắng nhìn Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ngay tại lúc này, nhanh chóng đi vào phòng bếp, ôn nhu nhìn về phía Nhã Tuệ, bộ dáng run rẩy, tức khắc cúi người xuống, nói: "Chị cẩn thận cắt vào tay bây giờ, để tôi đi."
Nhã Tuệ lập tức ngẩng đầu, khẩn trương nhìn về phía Khả Hinh.
Mọi người cũng vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh thế nhưng sắc mặt thật bình tĩnh vươn tay,, từng chút từng chút nhặt những mảnh thủy tinh trên mặt đất.
"Nhưng... Khả Hinh..." Nhã Tuệ cực kỳ lo lắng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh trầm mặc đem rất nhiều những mảnh thủy tinh nhỏ, từng mảnh, từng mảnh nhặt lên, đặt ở trong mảnh to nhất, giống như không có chuyện gì.
Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh thu thập xong thủy tinh bị vỡ, đứng lên, nói câu muốn vào quét dọn, liền xoay người, nhìn mọi người đang lo lắng cho mình, mỉm cười nói: "Ngày đó chủ nhà, lúc chuyển đi, đã đem tất cả đồ lưu lại cho chúng ta sử dụng, mấy vật này đều rất tốt , nhất là phòng bếp chén chén đĩa đĩa, đều là đồ sứ Thanh Hoa thượng đẳng, thời điểm cầm, liền trượt tay."
Tất cả mọi người đề miễn cưỡng cười cười.
Cô bưng đống thủy tinh, nhịn đau do vết thương ở chân, muốn đi ra phòng khách...
"Khả Hinh..." Nhã Tuệ thoáng cái đứng lên, nhìn về phía cô, đau lòng nói: "Có một số việc, sớm muộn cũng phải đối mặt. Là, hắn muốn đính hôn, bốn tháng này, xảy ra quá nhiều việc. Nếu như cô muốn khóc, thì khóc đi, đừng để nỗi đau, phiền muộn chôn dấu trong lòng..."
Đường Khả Hinh sắc mặt lạnh nhạt, đứng tại chỗ, nghe Nhã Tuệ nói, rồi mỉm cười đáp: "Đây là chuyện của anh ta, không liên quan tới tôi ."
"Khả Hinh..." Nhã Tuệ lại đau lòng gọi cô.
"Trên cái thế giới này, mỗi ngày có người chia tay, cũng có người ở cùng một chỗ, chúng ta... chỉ cần quan tâm cuộc sống của mình, là đủ rồi. Chuyện của người khác, cùng chúng ta có quan hệ gì ? Lúc yêu, còn không ngăn cản được, huống chi... Không yêu?" Đường Khả Hinh nói xong, người cũng đã trầm mặc đi ra ngoài, đem những mảnh thủy tinh kia, ném vào trong thùng rác bên cạnh rào chắn, xoay người... thì đã nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đi ra, chính là lo lắng nhìn về phía chính mình...
Cô vân đạm phong khinh nở nụ cười.
"Cô... Thật không có sao chứ?" Trang Hạo Nhiên còn là có chút lo lắng nhìn về phía cô.
"Tôi sao lại không có việc gì ?" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, khẽ cười nói: "Đây chỉ là qua bốn tháng, cũng không phải bốn thế kỷ..."
Trang Hạo Nhiên hai tròng mắt, xẹt qua một tia đau lòng.
Mặt trời chiếu rọi, lưu lại một tia sắc tím cuối cùng.
Đường Khả Hinh kiềm chế cảm xúc rung động trong lòng, hướng về phía bên kia rào chắn, nhìn về phía mặt trời đang chiếu, hai tròng mắt trong veo mà lạnh lùng, nói: "Tôi trốn tránh bốn tháng, cuộc sống xung quanh, tựa như mỗi phút đều có vô số ma quỷ đem tôi ăn mòn đều phải đem tôi xé rách! Những hứa hẹn ấy, những tin tưởng ấy, những cái gì là quan trọng nhất với tôi, toàn bộ đều bị đánh vỡ, đến giờ cũng không thể lành lại được nữa."
Trang Hạo Nhiên đi về phía trước mấy bước, nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh nặng nề thở ra một cái, tay nắm chặt rào chắn, hai tròng mắt run rẩy đẫm lệ, nói: "Vào thời điểm những lúc đêm khuya tĩnh lặng,tôi lại nhớ tới ngoài cửa phòng phẫu thuật, những thanh âm gào xé ấy, nhớ tới có người muốn đem trái tim của tôi moi ra, toàn bộ thế giới của tôi như rơi vào trong giá rét, tôi đau đớn khóc, tôi nghĩ muốn trốn, muốn trốn, thế nhưng tôi lại mặc kệ giãy giụa trong đau đớn, trốn thế nào, đau đớn ấy như bủa vây lấy tôi ! Sau đó tôi trầm mặc, không trốn nữa, tôi ở nguyên nơi đó mặc cho chúng tổn thương tôi..."
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng tiến lên, từ phía sau ôm chặt bả vai của cô.
Đường Khả Hinh đột nhiên cười, nước mắt đong đầy ,giống như như ánh sáng bảo thạch , nghẹn ngào nói: "Anh làm sao biết được cảm giác đó, đứng nguyên một chỗ, để mặc cho tất cả thống khổ, toàn bộ ùa tới tổn thương là cảm giác như thế nào?"
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng.
"Đó là một loại tuyệt vọng! Đó là một loại thỏa hiệp! Nằm ở trong mùa đông lạnh giá, nhận lấy những rét lạnh nhất, rét đến thấu xương, không ngừng buộc chính mình, nhớ tới quá khứ, bị anh ta làm tổn thương, bị anh ta vứt bỏ !" Đường Khả Hinh hai tròng mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không muốn lảng tránh! ! Không muốn quay đầu!Mỗi ngày đều không ngừng hồi tưởng lại cái cảm giác đó! ! Đau rất đau, đau đến tê tâm liệt phế! !"
Trang Hạo Nhiên càng ôm chặt bả vai của cô, nói không nên lời .
Đường Khả Hinh ngửa mặt nhìn về phía bên kia bầu trời, đôi môi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là như vậy! ! Những lúc không ngừng bị xé rách không ngừng đau đớn, thế giới của tôi như tĩnh lại, thống khổ cũng an tĩnh lại, mưa rền gió dữ cũng yên tĩnh xuống, ngồi ở trên ghế tràn ngập ánh nắng mặt trời, nhìn về phía dãy núi trải dài vô tận, mới phát hiện, những đớn đau kia, chẳng biết thời gian trôi qua, cũng đã đi rồi... Bình tĩnh... Thật là bình tĩnh... Không còn cảm thấy sợ hãi nữa... Tâm như tro tàn ... Tôi đã chiến thắng những thống khổ của chính mình, lại thua chính mình... Đây là tôi đến chết cũng phải yêu! Tôi nhận ra, nhân sinh đau đớn không có gì đáng sợ, phải chịu khổ cũng không đáng sợ! Đáng sợ nhất chính là, khi... Mất đi cơ hội được lựa chọn! Tôi đã từng..."
Khả Hinh hai tròng mắt run rẩy đầy nước mắt kích động, trong lòng tê dại, nói với chính mình: "Tôi từng vì phần tình yêu này, thiếu chút nữa mất đi cơ hội lựa chọn duy nhất để sống! ! Đây mới là vận mệnh lạnh lẽo..."
Giờ khắc này, không ai có thể nói thêm những lời cổ vũ cùng an ủi gì nữa, vì người con gái ấy , đang lúc hối hận, thương tâm, khổ sở nhất nói lên trong mấy ngày qua đã phải chịu đựng thống khổ như thế nào.
"Khả Hinh..." Tiểu Nhu đột nhiên đi đến, thật hối hận ngẩng đầu, gọi cô.
Đường Khả Hinh chậm chạp xoay người, nhìn Tiểu Nhu, cũng nhìn thấy thật là nhiều người đi ra.
"Xin lỗi, tôi sai rồi... Tôi vừa không nên để việc này..." Tiểu Nhu cúi đầu, xin lỗi.
Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Tôi không sao. Có ít thứ, sớm hay muộn cũng phải đối mặt."
Trần Mạn Hồng có chút khổ sở nhìn về phía cô, nói: "Việc kia... Cô vẫn sẽ tham dự hôn lễ của tôi và Anh Kiệt chứ ? Tôi thực sự rất muốn ba nha đầu các người, làm phù dâu cho tôi, thế nhưng lúc đó , cô tất nhiên sẽ đụng phải Tưởng giám đốc và Như Mạt tiểu thư..." .
Đao nhọn như cắm vào trái tim, máu tuân trào.
Đường Khả Hinh nhìn về phía cô, đột nhiên mỉm cười nói: "Vì sao lại không đi ? Tôi muốn đi."
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô.
"Cô xác định chứ ?" Nhã Tuệ thoáng cái đi đến, nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút khẩn trương nói.
Đường Khả Hinh hai tròng mắt lóe sáng, nắm chặt tay, nhìn về phía chân trời kia đang kéo xuống, mới hiểu được ánh sáng thiết yếu trong lòng thắp sáng, dũng cảm nói: "Tôi xác định! !"
*******
Ba con đã hiểu được, có chút đau, nếu như thời gian không thể quay lại, như vậy thì lần nữa con sẽ đi đối mặt với nó.
*******
Một trận gió rét thổi tới, cô gái, đứng bên ngoài rào chắn , ngửa đầu nhìn về phía mặt trời lặn vừa lặn, tạo thành một khoảng khiêu chiến vĩnh hằng !
Phòng Tổng thống !
Một cái chén cổ xưa màu xanh lục quý giá hơn vạn khối , đập xuống đất! !
Mới từ Nhật Bản về Tử Hiền, mặc áo len màu đen, váy đen ngắn bó sát người, tóc búi cao, đeo đôi khuyên tai bạch kim, lãnh diễm động lòng người quay đầu lại, sắc mặt khoa trương nói: "Anh, anh, anh vừa mới nói cái gì?"
Trợ lý nhanh chóng đối với Tử Hiền, nói: "Tưởng, Tưởng tổng tài và Như Mạt tiểu thư chuẩn bị muốn đính hôn, bởi vì Tưởng lão gia bên kia còn chưa có tỏ thái độ, đây là Tưởng tổng tài tự mình tuyên bố sự tình."
"Tôi dựa vào!" Tử Hiền âm thanh bén nhọn kêu to: "Lão nương lúc đó rời khỏi Tưởng Thiên Lỗi, không phải là vì tác thành cho Như Mạt kia! Đường Khả Hinh đã chết rồi sao? Đi vào trong đó ? Lúc đó yêu đến long trời lở đất! ! Lão nương liền không nên tin, trên cái thế giới này, còn có tình yêu đích thực !"
Trợ lý vội vã nói đến chuyện của Khả Hinh, bao gồm việc bị đâm một đao, cùng việc thay tim !
Tử Hiền một bên nghe mà khiếp sợ, một bên gương mặt đã tưc giận đến vặn vẹo, kêu to: "Này là quỷ mê tâm Tưởng Thiên Lỗi sao ! Nữ nhân hèn hạ vô sỉ kia! ! Người khác nhìn không ra cô ta đang giở trò đùa giỡn, chẳng lẽ tôi còn nhìn không ra sao ? Đồ tiện nhân ! Sớm biết làm cho cô ta chiếm tiện nghi, lão nương sớm đem Tưởng Thiên Lỗi đâm vài nhát rồi !"
Trợ lý không dám lên tiếng.
"Không được! !" Tử Hiền nghiến răng nghiến lợi ngửa mặt, nói: "Lão nương tôi nuốt không trôi khẩu khí này! ! Tôi lúc đó không nên mềm lòng, con mẹ nó bị hắn lừa gạt nói đã đem trái tim giao cho người khác ! Sớm biết hắn là giao cho Như Mạt, tôi đã chỉnh chết cô ta! !"
Trợ lý dường như nghe ra trong lời nói của Tử Hiền, ngẩng đầu nhìn về phía cô, có chút khẩn trương nói: "Tiểu thư, chuyện này, và chúng ta không quan hệ, không như..."
"Cái gì gọi là cùng chúng ta không quan hệ?" Nhâm Tử Hiền tức giận kêu lên: "Tưởng Thiên Lỗi có thể cùng bất luận kẻ nào ở cùng một chỗ, nhưng là không thể cùng Như Mạt! !"
Cô nói cho hết lời, tức khắc mắt đẫm lệ nhìn về phía trước, cầm chặt trong tay vé máy bay đến Hàn Quốc, từng câu từng chữ nói: "Nếu như bị tôi phát hiện, là Như Mạt cô ta đâm tôi một đao! Tôi nhất định phải đem cô ta lột da, róc đến tận xương! Cô ta hiện tại đang ở nơi nào?"
"Hình như... Vì chuyện đính hôn , nên đang ở cửa hàng áo cưới, thử trang phục đi..." Trợ lý Vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Tử Hiền hai mắt chợt lóe, đột nhiên khẽ nhíu mày , cười, nói: "Tốt! Hiện tại tôi sẽ đi gặp tiện nhân kia, đồ tiểu tam! !"
Cô không nói hai lời, trong nháy mắt cầm lấy túi xách Chanel, xoay người lao ra ngoài cửa!
"Tiểu thư! ! Cô vẫn là không nên tham gia vào việc này đi? Lão gia và phu nhân còn đặc biệt phân phó, không muốn người lần này lại nhúng tay vào bể nước đục này..." Trợ lý vội vã theo ra.
Tử Hiền không nói hai lời vọt vào thang máy, tinh một tiếng ấn vào chốt của thang máy, mặt băng lãnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Như Mạt! ! Cô chờ đó cho tôi! Để tôi phát hiện ra cô giở trò quỷ! ! Tôi thực sự sẽ lột da cô !"
Thang máy nhanh chóng đi xuống, ánh đèn tầng một sáng lên! !
Tử Hiền nghiến răng nghiến lợi đi ra thang máy, vừa muốn đi ra khỏi đại sảnh , tức thời nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce màu trắng, dừng lại trước cửa, cô sửng sốt, cảm thấy biển số xe này thật quen nha?
Nhân viên tiếp tân nhanh chóng đi tới trước Rolls-Royce, tôn kính mở cửa xe, kêu nhỏ: "Hoan nghênh quý khách đã tới."
Một người phụ nữ, tuổi chừng ba mươi, mặc chiếc đầm màu lam tà váy dài, bên ngoài khoác áo choàng lông chim tuyết trắng, một đầu tóc quăn gợi cảm , khuyên tai kim cương lớn, ánh nắng chiếu vào phát ra tia sáng lấp lánh,, đeo kính đen Paris thời thượng, mặt lạnh lùng nhìn về phía mọi người, đôi mối đỏ tươi khí phách mười phần, dường như trăm vạn hoa hồng ép thành, tùy ý vẽ lên, cánh môi lười biếng khẽ mở, khí phách mà gợi cảm.
Tử Hiền nhìn thấy cô ấy, lập tức sau lưng là một trận lạnh lẽo, tức khắc xoay người, muốn quay trở lại thang máy...
"Đứng lại" thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Tử Hiền tức khắc dừng chân, hai mắt nhanh chóng chợt lóe, sợ đến trên trán đổ mồ hôi lạnh.