” Ông nội ngươi, ngươi là hôn quân, uy hiếp vô sỉ như vậy sao?” Lời nói của Hoàng Phủ Tấn làm cho Tiểu Thiên thu chân lại, một lần nữa đi đến trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
“Trẫm vô sỉ?” Khóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch, “Niếp Tiểu Thiên, lần đầu tiên của ngươi đã mất, ngươi còn ở nơi này giả vờ làm ngọc nữ? Trong lòng ngươi không phải đang vui mừng cảm tạ trẫm đã ban cho ngươi cơ hội tốt như vậy sao?”
Lời nói của Hoàng Phủ Tấn làm cho sắc mặt Tiểu Thiên hơi trầm xuống, nhưng cũng không giữ được bao lâu.
Ngoài dự đoán của Hoàng Phủ Tấn, vốn tưởng rằng nàng nhất định sẽ hét to gọi nhỏ với mình,
thậm chí vung tay, ít nhất cũng sẽ châm chọc khiêu khích một phen, cũng không nàng lại che miệng, thản nhiên nở nụ cười.
“Hoàng Thượng ngài thật không hỗ là hoàng đế, trong lòng nô tì nghĩ cái gì ngài đều biết cả rồi.”
Lời nói của Tiểu Thiên làm cho trong lòng Hoàng Phủ Tấn trầm xuống mạnh mẽ, nheo lại hai mắt, hắn cắn răng mở miệng nói: “Ngươi có ý gì?”
“Ý nô tỳ là. . . . . .” Nói đến đây, nàng cố ý ngừng một chút, lập tức, khóe miệng khẽ nhếch nhẹ, cười nhạt nói: “Ta muốn đi kỹ viện hầu nam nhân, cũng không muốn ở trong hoàng cung chó má này hầu ngươi!”
Lời nói của Tiểu Thiên thành công khơi mào cơn tức giận của Hoàng Phủ Tấn vốn vẫn chưa nguôi xuống “Niếp Tiểu Thiên! Ngươi bức trẫm lấy đầu ngươi có phải hay không?”
“Hoàng Thượng giận sao?” Tiểu Thiên khẽ nhướng mày, “Ngài ngàn vạn lần không cần nổi giận bởi vì một dâm phụ như ta, ta sẽ hiểu lầm ý ngài thành ngài muốn ta ở lại nơi này hầu ngài.” Nói xong, Tiểu Thiên đắc ý che miệng cười, “Ngươi không chê ta bẩn sao?”
Lời nói của Tiểu Thiên lại một lần nữa làm cho Hoàng Phủ Tấn không có lí do đối đáp, dâm phụ không biết xấu hổ này, còn có thể nói được mặt không đỏ khí không suyễn như thế, nhưng hắn lại một không có chút biện pháp với nàng.
“Được rồi, đã trễ lắm rồi , Như Mộng cô nương vẫn còn đang chờ ta.” Đắc ý nhướng mày, Tiểu Thiên không để ý đến sắc mặt Hoàng Phủ Tấn đã khó coi tới cực điểm, nghênh ngang đi ra khỏi Ngự thư phòng.
“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn dường như đã nổi giận thật sự, đưa tay túm lấy Tiểu Thiên chuẩn bị bước ra cánh cửa, tay bóp chặt yết hầu của nàng, khó nén lửa giận cháy hừng hừng trong mắt.
Hoàng Phủ Tấn ra tay bất ngờ như thế, làm cho Tiểu Thiên không thể tránh né.
“Ngươi. . . . . . Ngươi buông tay!” Nàng bị Hoàng Phủ Tấn bóp chặt đến không thở nổi, sắc mặt sám ngoét như đất.
Chẳng lẽ hôm nay nàng sẽ bị bạo quân này bóp chết ở trong này sao?
Không cần a, nàng mới 24 tuổi a, vẫn còn nhiều điều chưa hoàn thành, nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên và rất nhiều, rất nhiều thứ nàng vẫn chưa nếm qua.
“Trẫm vô sỉ?” Khóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch, “Niếp Tiểu Thiên, lần đầu tiên của ngươi đã mất, ngươi còn ở nơi này giả vờ làm ngọc nữ? Trong lòng ngươi không phải đang vui mừng cảm tạ trẫm đã ban cho ngươi cơ hội tốt như vậy sao?”
Lời nói của Hoàng Phủ Tấn làm cho sắc mặt Tiểu Thiên hơi trầm xuống, nhưng cũng không giữ được bao lâu.
Ngoài dự đoán của Hoàng Phủ Tấn, vốn tưởng rằng nàng nhất định sẽ hét to gọi nhỏ với mình,
thậm chí vung tay, ít nhất cũng sẽ châm chọc khiêu khích một phen, cũng không nàng lại che miệng, thản nhiên nở nụ cười.
“Hoàng Thượng ngài thật không hỗ là hoàng đế, trong lòng nô tì nghĩ cái gì ngài đều biết cả rồi.”
Lời nói của Tiểu Thiên làm cho trong lòng Hoàng Phủ Tấn trầm xuống mạnh mẽ, nheo lại hai mắt, hắn cắn răng mở miệng nói: “Ngươi có ý gì?”
“Ý nô tỳ là. . . . . .” Nói đến đây, nàng cố ý ngừng một chút, lập tức, khóe miệng khẽ nhếch nhẹ, cười nhạt nói: “Ta muốn đi kỹ viện hầu nam nhân, cũng không muốn ở trong hoàng cung chó má này hầu ngươi!”
Lời nói của Tiểu Thiên thành công khơi mào cơn tức giận của Hoàng Phủ Tấn vốn vẫn chưa nguôi xuống “Niếp Tiểu Thiên! Ngươi bức trẫm lấy đầu ngươi có phải hay không?”
“Hoàng Thượng giận sao?” Tiểu Thiên khẽ nhướng mày, “Ngài ngàn vạn lần không cần nổi giận bởi vì một dâm phụ như ta, ta sẽ hiểu lầm ý ngài thành ngài muốn ta ở lại nơi này hầu ngài.” Nói xong, Tiểu Thiên đắc ý che miệng cười, “Ngươi không chê ta bẩn sao?”
Lời nói của Tiểu Thiên lại một lần nữa làm cho Hoàng Phủ Tấn không có lí do đối đáp, dâm phụ không biết xấu hổ này, còn có thể nói được mặt không đỏ khí không suyễn như thế, nhưng hắn lại một không có chút biện pháp với nàng.
“Được rồi, đã trễ lắm rồi , Như Mộng cô nương vẫn còn đang chờ ta.” Đắc ý nhướng mày, Tiểu Thiên không để ý đến sắc mặt Hoàng Phủ Tấn đã khó coi tới cực điểm, nghênh ngang đi ra khỏi Ngự thư phòng.
“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn dường như đã nổi giận thật sự, đưa tay túm lấy Tiểu Thiên chuẩn bị bước ra cánh cửa, tay bóp chặt yết hầu của nàng, khó nén lửa giận cháy hừng hừng trong mắt.
Hoàng Phủ Tấn ra tay bất ngờ như thế, làm cho Tiểu Thiên không thể tránh né.
“Ngươi. . . . . . Ngươi buông tay!” Nàng bị Hoàng Phủ Tấn bóp chặt đến không thở nổi, sắc mặt sám ngoét như đất.
Chẳng lẽ hôm nay nàng sẽ bị bạo quân này bóp chết ở trong này sao?
Không cần a, nàng mới 24 tuổi a, vẫn còn nhiều điều chưa hoàn thành, nụ hôn đầu tiên, đêm đầu tiên và rất nhiều, rất nhiều thứ nàng vẫn chưa nếm qua.