“Tay đã được băng bó cẩn thận rồi, nếu như ngươi không muốn nó bị phế…, tốt nhất nên an phận đi!”
Di? Hôn quân này là đang quan tâm nàng sao? Tại sao nàng lại nghe thấy trong lời nói của hắn mơ hồ một tia lo lắng vậy?
Oa nha nha
Tại sao từ khi bước vào Vũ Phượng cung này, những ý nghĩ kì quái lại cứ liên tiếp nảy nở a.
Trấn định! Trấn định! Nhất định là bị hành động này của hôn quân làm cho sợ choáng váng mới có thể nghĩ như vậy.
Đúng vậy, nhất định là như vậy!
Tiểu Thiên ở trong lòng tự an ủi chính mình.
Thấy Tiểu Thiên lại nhìn mình sửng sốt, Hoàng Phủ Tấn chân mày một lần nữa nhíu lại, “Niếp Tiểu Thiên, đừng nhìn chằm chằm trẫm như vậy! “
Oa oa
đây mới là Hoàng Phủ Tấn tương đối bình thường, hôn quân này rốt cục cũng khôi phục bình thường.
Tiểu Thiên âm thầm thở dài ở trong lòng, lại phát hiện hình như mình cuồng bị người khác ngược đãi, hôn quân này đối với nàng không hung không được.
“Thật ra thì ta cũng đâu muốn nhìn chằm chằm ngươi, chẳng qua là tối nay lương tâm của ngươi đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ta, ta là bị ngươi doạ cho sợ sững sờ.” Nàng nhịn không được vì mình giải thích.
Chẳng qua là —— Lời của nàng lại làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống.
Nữ nhân này không đề cập tới thì không sao, nhắc tới, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không giải thích được, tối nay —— Hắn rốt cuộc là đúng theo như lời nữ nhân này nói, trong sâu thẳm tiềm thức của mình hắn phát hiện hắn thực sự không quên được nàng, thậm chí có chút. . . . . . Yêu thương nàng?
Đáng chết, hắn rốt cuộc đang làm nghĩ gì? Hắn tại sao có thể đối với một dâm phụ xuất hiện loại ý nghĩ này.
Nàng cùng nữ nhân kia là giống nhau, không biết xấu hổ, đều là những kẻ dâm loạn!
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa xuất hiện cái nhìn lạnh như băng khiến cho người khác phải sợ hãi.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng?” Lại một lần nữa liếc thấy Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng, trong ánh mắt thoáng hiện một tia đau đớn, Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng kêu, trong lòng nàng cũng suy đoán hôn quân này đại khái lại nghĩ tới chuyện mẫu thân cùng một nam nhân khác bỏ trốn để lại hắn cùng người phụ hoàng vì không chịu được đau khổ mà tự vẫn kia. Trong lòng của nàng không khỏi đau một cái.
Hoàng Phủ Tấn định thần lại, hắn lạnh lùng nhìn Tiểu Thiên một cái, trong giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo, “Hãy nhớ, trẫm coi như lương tâm đại phát cũng là vì nể mặt Hoàng tổ mẫu, ngươi đừng vọng si tâm vọng tưởng đến những thứ sẽ mãi không thể có được.” Hoàng Phủ Tấn nhìn vào Tiểu Thiên nói, nhưng dường như là đang tự nói với chính mình. Đúng, hắn đối với nữ nhân này tốt như vậy, hoàn toàn là bởi vì hoàng tổ mẫu! Nhất định là như vậy.
Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng tự vì mình mà thầm nhủ.
Di? Hôn quân này là đang quan tâm nàng sao? Tại sao nàng lại nghe thấy trong lời nói của hắn mơ hồ một tia lo lắng vậy?
Oa nha nha
Tại sao từ khi bước vào Vũ Phượng cung này, những ý nghĩ kì quái lại cứ liên tiếp nảy nở a.
Trấn định! Trấn định! Nhất định là bị hành động này của hôn quân làm cho sợ choáng váng mới có thể nghĩ như vậy.
Đúng vậy, nhất định là như vậy!
Tiểu Thiên ở trong lòng tự an ủi chính mình.
Thấy Tiểu Thiên lại nhìn mình sửng sốt, Hoàng Phủ Tấn chân mày một lần nữa nhíu lại, “Niếp Tiểu Thiên, đừng nhìn chằm chằm trẫm như vậy! “
Oa oa
đây mới là Hoàng Phủ Tấn tương đối bình thường, hôn quân này rốt cục cũng khôi phục bình thường.
Tiểu Thiên âm thầm thở dài ở trong lòng, lại phát hiện hình như mình cuồng bị người khác ngược đãi, hôn quân này đối với nàng không hung không được.
“Thật ra thì ta cũng đâu muốn nhìn chằm chằm ngươi, chẳng qua là tối nay lương tâm của ngươi đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ta, ta là bị ngươi doạ cho sợ sững sờ.” Nàng nhịn không được vì mình giải thích.
Chẳng qua là —— Lời của nàng lại làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn trầm xuống.
Nữ nhân này không đề cập tới thì không sao, nhắc tới, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không giải thích được, tối nay —— Hắn rốt cuộc là đúng theo như lời nữ nhân này nói, trong sâu thẳm tiềm thức của mình hắn phát hiện hắn thực sự không quên được nàng, thậm chí có chút. . . . . . Yêu thương nàng?
Đáng chết, hắn rốt cuộc đang làm nghĩ gì? Hắn tại sao có thể đối với một dâm phụ xuất hiện loại ý nghĩ này.
Nàng cùng nữ nhân kia là giống nhau, không biết xấu hổ, đều là những kẻ dâm loạn!
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa xuất hiện cái nhìn lạnh như băng khiến cho người khác phải sợ hãi.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng?” Lại một lần nữa liếc thấy Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng, trong ánh mắt thoáng hiện một tia đau đớn, Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng kêu, trong lòng nàng cũng suy đoán hôn quân này đại khái lại nghĩ tới chuyện mẫu thân cùng một nam nhân khác bỏ trốn để lại hắn cùng người phụ hoàng vì không chịu được đau khổ mà tự vẫn kia. Trong lòng của nàng không khỏi đau một cái.
Hoàng Phủ Tấn định thần lại, hắn lạnh lùng nhìn Tiểu Thiên một cái, trong giọng nói mang theo vài phần lạnh lẽo, “Hãy nhớ, trẫm coi như lương tâm đại phát cũng là vì nể mặt Hoàng tổ mẫu, ngươi đừng vọng si tâm vọng tưởng đến những thứ sẽ mãi không thể có được.” Hoàng Phủ Tấn nhìn vào Tiểu Thiên nói, nhưng dường như là đang tự nói với chính mình. Đúng, hắn đối với nữ nhân này tốt như vậy, hoàn toàn là bởi vì hoàng tổ mẫu! Nhất định là như vậy.
Hoàng Phủ Tấn ở trong lòng tự vì mình mà thầm nhủ.