Hoàng Phủ Tấn kinh ngạc nhìn nhìn Tiểu Thiên một lúc lâu, chẳng lẽ cái chân bị thương khiến nàng rất khó chịu hay sao?
Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía Tiểu Thiên khẽ nhíu chân mày, hắn dĩ nhiên cho là như vậy .
“Có phải tay chân còn rất đau hay không?” Cuối cùng Hoàng Phủ Tấn không nhịn được mở miệng nói, thanh âm cũng không biết vì sao lại mềm xuống.
“Hả?” Không hề nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn sẽ hỏi như thế, Tiểu Thiên hơi sững sờ, ngay sau đó cười cười, “Ha ha, cũng không đau lắm.”
“Vậy thì nằm xuống đi, trẫm đi!”
“Vâng, cung tiễn hoàng thượng!” Tiểu Thiên khẽ gật đầu, tối nay nàng càng ngày càng không thể nắm bắt được trái tim mình, thấy Hoàng Phủ Tấn dùng đôi mắt chán ghét nhìn nàng… , nàng vẫn buồn bã đến bây giờ.
Kỳ quái, hôn quân này vốn là rất ghét nàng, tại sao nàng lại phải cảm thấy khổ sở chứ.
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên một cái, xoay người đi vài bước, nhưng vừa tới cửa phòng ngủ, không nhịn được quay trở lại.
“Hoàng thượng, ngài còn có việc sao?” Thấy Hoàng Phủ Tấn quay trở lại một lần nữa, trên mặt Tiểu Thiên mang một tia nghi ngờ.
“Không có gì, chẳng qua là nhắc nhở ngươi đừng lộn xộn, trẫm cũng không muốn vì ngươi mà hoàng tổ mẫu sẽ trách cứ ta không chiếu cố tốt ngươi.” Những lời này của Hoàng Phủ Tấn có chút mùi vị khẩu thị tâm phi ( nghĩ một đằng nói một nẻo).
“À.” Không khỏi cảm thấy có chút mất mác, Tiểu Thiên gật đầu một cái không nói thêm gì nữa.
“Ừ!” Lạnh lùng đáp một tiếng, Hoàng Phủ Tấn xoay người rời đi, nhưng trong lòng lại như cảm thấy có gì đó đang đè nặng, khiến cho hắn luôn không an tâm .
Sau khi Hoàng Phủ Tấn rời đi, Tiểu Thiên nhìn phòng ngủ không có một bóng người này, trong lòng lại bắt đầu hiện lên một tia khẩn trương.
Nàng mới vừa rồi kéo Hoàng Phủ Tấn, chẳng qua là sợ ở một mình chỗ này, nhớ khi còn bé ba mẹ không ở nhà, một mình ở nhà xem phim kinh dị, thì đột nhiên cảm thấy xung quanh mình có rất nhiều bóng ma, bởi vậy mà nàng luôn sợ một mình đợi chờ trong bóng tối.
Tuy nàng đã 24 tuổi, mỗi ngày trước khi đi ngủ còn cần mẹ ở bên dỗ dành cho đến khi nàng ngủ thiếp đi mới thôi, cha thường lấy chuyện này cười nhạo nàng, sau khi đến nơi này, mỗi đêm đều có Đóa Nhi bồi ở bên người, nhưng bây giờ, cả tòa Vũ Phượng Cung này chỉ có mình nàng, vốn là muốn gọi Hoàng Phủ Tấn ở lại chờ nàng ngủ rồi hãy thong thả đi, nhưng, nàng dùng đầu gối suy nghĩ một chút cũng biết hôn quân kia sẽ không thể nào lương tâm đại phát tình nguyện ở lại chỗ này bồi nàng.
Nha Nha , thật muốn mạng nàng mà!
Hơn nữa, nếu như để cho hôn quân biết nàng đã từng này tuổi mà không dám ngủ một mình , còn không sợ bị hắn cười nhạo sao?
“Thiên đại bí mật” này, ngoài bố mẹ của nàng cũng chỉ có thể cho Đóa Nhi biết.
Cho nên, cuối cùng, nàng cũng để cho hôn quân đi, dù cho nàng có mở miệng cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không nguyện ý lưu lại .
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Thiên rất buồn bực.
Nhìn chằm chằm trần nhà, nàng nắm chăn, vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên những cảnh tượng kinh khủng, doạ người, dọa cho đến khi khắp người nàng đều là mồ hôi lạnh.
Nha Nha , đã lớn như này rồi, vẫn bị bộ phim kinh dị từ khi còn bé doạ cho đến như vậy , nói ra thật mất mặt .
Không được, nhất định phải vượt qua mới được!
Quyết định nhắm hai mắt lại, bộ phim kinh dị khi còn bé lại một lần nữa như chiếu lại trước mắt nàng, thật chậm, thật chậm, cho đến khi trán nàng đổ mồ hôi lạnh một lần nữa.
Không được, nhịn được, nhất định phải nhịn được! Tiểu Thiên ở trong lòng tự khích lệ bản thân.
Trên trán mồ hôi lạnh tiếp tục túa ra, ướt đẫm toàn thân nàng, nhưng nàng thủy chung quật cường không chịu mở mắt ra.
Nàng nhất định phải thoát khỏi bóng ma này mới được!
Mà ở một nơi khác, sau khi từ Vũ Phượng Cung ra ngoài, Hoàng Phủ Tấn trong lòng luôn không khỏi bất an, đi chưa được mấy bước, liền hướng Vũ Phượng Cung nhìn lại mấy lần.
Để cho nữ nhân kia một mình ở lại nơi đó đợi, được không?
“Phúc Quý!” thật lâu sau, hắn kêu Phúc Quý đang đứng bên cạnh.
“Có nô tài!”
“Ngày mai an bài một số người hầu hạ Vũ Phượng Cung!”
“Dạ, hoàng thượng!”
“Tốt lắm, ngươi lui ra đi, trẫm đến vấn an Thái Hoàng Thái Hậu!” Hoàng Phủ Tấn khoát tay áo, tầm mắt lại một lần nữa liếc về hướng Vũ Phượng Cung, quay đầu lại, hướng Thanh Âm cung mà đi.
Thanh Âm cung ——
“Thái Hoàng Thái Hậu!” Từ khi Tiểu Thiên lao ra khỏi cung nữ phòng, Đóa Nhi cũng không yên tâm, chỉ sợ tiểu thư nhà nàng không quản được miệng lại đắc tội với hoàng thượng, đến lúc đó, thật đúng là mấy đầu cũng không đủ chém nha. Cuối cùng, Đóa Nhi cũng không để ý vết thương trên người, từ trong cung nữ phòng chạy tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, hiện tại chỉ có lão nhân gia là có thể cứu được tiểu thư nhà nàng.
Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía Tiểu Thiên khẽ nhíu chân mày, hắn dĩ nhiên cho là như vậy .
“Có phải tay chân còn rất đau hay không?” Cuối cùng Hoàng Phủ Tấn không nhịn được mở miệng nói, thanh âm cũng không biết vì sao lại mềm xuống.
“Hả?” Không hề nghĩ đến Hoàng Phủ Tấn sẽ hỏi như thế, Tiểu Thiên hơi sững sờ, ngay sau đó cười cười, “Ha ha, cũng không đau lắm.”
“Vậy thì nằm xuống đi, trẫm đi!”
“Vâng, cung tiễn hoàng thượng!” Tiểu Thiên khẽ gật đầu, tối nay nàng càng ngày càng không thể nắm bắt được trái tim mình, thấy Hoàng Phủ Tấn dùng đôi mắt chán ghét nhìn nàng… , nàng vẫn buồn bã đến bây giờ.
Kỳ quái, hôn quân này vốn là rất ghét nàng, tại sao nàng lại phải cảm thấy khổ sở chứ.
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên một cái, xoay người đi vài bước, nhưng vừa tới cửa phòng ngủ, không nhịn được quay trở lại.
“Hoàng thượng, ngài còn có việc sao?” Thấy Hoàng Phủ Tấn quay trở lại một lần nữa, trên mặt Tiểu Thiên mang một tia nghi ngờ.
“Không có gì, chẳng qua là nhắc nhở ngươi đừng lộn xộn, trẫm cũng không muốn vì ngươi mà hoàng tổ mẫu sẽ trách cứ ta không chiếu cố tốt ngươi.” Những lời này của Hoàng Phủ Tấn có chút mùi vị khẩu thị tâm phi ( nghĩ một đằng nói một nẻo).
“À.” Không khỏi cảm thấy có chút mất mác, Tiểu Thiên gật đầu một cái không nói thêm gì nữa.
“Ừ!” Lạnh lùng đáp một tiếng, Hoàng Phủ Tấn xoay người rời đi, nhưng trong lòng lại như cảm thấy có gì đó đang đè nặng, khiến cho hắn luôn không an tâm .
Sau khi Hoàng Phủ Tấn rời đi, Tiểu Thiên nhìn phòng ngủ không có một bóng người này, trong lòng lại bắt đầu hiện lên một tia khẩn trương.
Nàng mới vừa rồi kéo Hoàng Phủ Tấn, chẳng qua là sợ ở một mình chỗ này, nhớ khi còn bé ba mẹ không ở nhà, một mình ở nhà xem phim kinh dị, thì đột nhiên cảm thấy xung quanh mình có rất nhiều bóng ma, bởi vậy mà nàng luôn sợ một mình đợi chờ trong bóng tối.
Tuy nàng đã 24 tuổi, mỗi ngày trước khi đi ngủ còn cần mẹ ở bên dỗ dành cho đến khi nàng ngủ thiếp đi mới thôi, cha thường lấy chuyện này cười nhạo nàng, sau khi đến nơi này, mỗi đêm đều có Đóa Nhi bồi ở bên người, nhưng bây giờ, cả tòa Vũ Phượng Cung này chỉ có mình nàng, vốn là muốn gọi Hoàng Phủ Tấn ở lại chờ nàng ngủ rồi hãy thong thả đi, nhưng, nàng dùng đầu gối suy nghĩ một chút cũng biết hôn quân kia sẽ không thể nào lương tâm đại phát tình nguyện ở lại chỗ này bồi nàng.
Nha Nha , thật muốn mạng nàng mà!
Hơn nữa, nếu như để cho hôn quân biết nàng đã từng này tuổi mà không dám ngủ một mình , còn không sợ bị hắn cười nhạo sao?
“Thiên đại bí mật” này, ngoài bố mẹ của nàng cũng chỉ có thể cho Đóa Nhi biết.
Cho nên, cuối cùng, nàng cũng để cho hôn quân đi, dù cho nàng có mở miệng cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không nguyện ý lưu lại .
Nghĩ như vậy, trong lòng Tiểu Thiên rất buồn bực.
Nhìn chằm chằm trần nhà, nàng nắm chăn, vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên những cảnh tượng kinh khủng, doạ người, dọa cho đến khi khắp người nàng đều là mồ hôi lạnh.
Nha Nha , đã lớn như này rồi, vẫn bị bộ phim kinh dị từ khi còn bé doạ cho đến như vậy , nói ra thật mất mặt .
Không được, nhất định phải vượt qua mới được!
Quyết định nhắm hai mắt lại, bộ phim kinh dị khi còn bé lại một lần nữa như chiếu lại trước mắt nàng, thật chậm, thật chậm, cho đến khi trán nàng đổ mồ hôi lạnh một lần nữa.
Không được, nhịn được, nhất định phải nhịn được! Tiểu Thiên ở trong lòng tự khích lệ bản thân.
Trên trán mồ hôi lạnh tiếp tục túa ra, ướt đẫm toàn thân nàng, nhưng nàng thủy chung quật cường không chịu mở mắt ra.
Nàng nhất định phải thoát khỏi bóng ma này mới được!
Mà ở một nơi khác, sau khi từ Vũ Phượng Cung ra ngoài, Hoàng Phủ Tấn trong lòng luôn không khỏi bất an, đi chưa được mấy bước, liền hướng Vũ Phượng Cung nhìn lại mấy lần.
Để cho nữ nhân kia một mình ở lại nơi đó đợi, được không?
“Phúc Quý!” thật lâu sau, hắn kêu Phúc Quý đang đứng bên cạnh.
“Có nô tài!”
“Ngày mai an bài một số người hầu hạ Vũ Phượng Cung!”
“Dạ, hoàng thượng!”
“Tốt lắm, ngươi lui ra đi, trẫm đến vấn an Thái Hoàng Thái Hậu!” Hoàng Phủ Tấn khoát tay áo, tầm mắt lại một lần nữa liếc về hướng Vũ Phượng Cung, quay đầu lại, hướng Thanh Âm cung mà đi.
Thanh Âm cung ——
“Thái Hoàng Thái Hậu!” Từ khi Tiểu Thiên lao ra khỏi cung nữ phòng, Đóa Nhi cũng không yên tâm, chỉ sợ tiểu thư nhà nàng không quản được miệng lại đắc tội với hoàng thượng, đến lúc đó, thật đúng là mấy đầu cũng không đủ chém nha. Cuối cùng, Đóa Nhi cũng không để ý vết thương trên người, từ trong cung nữ phòng chạy tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, hiện tại chỉ có lão nhân gia là có thể cứu được tiểu thư nhà nàng.