“Cái tốt không học, hư ngươi ngược lại học được thật mau.”
“Đó cũng là ngươi dạy quá tốt.”
“Đó cũng là ngươi có tiềm lực học cái xấu.”
“Ngươi. . . . . .”
Cuộc đối thoại lần này cũng như bao cuộc đối thoại khác thường xuyên xuất hiện ở giữa hai người, Hoàng Phủ Tấn suy nghĩ, mình nếu như chịu đựng nữ nhân này cả đời, tính tình của hắn đoán chừng sẽ bị mài đến một không còn nguyên vẹn.
Chẳng qua là. . . . . . Cả đời? Đây là danh từ xa xôi lại châm chọc đến mức nào. Nữ nhân kia cùng từng phụ hoàng thề sống chết bên nhau cả đời, cuối cùng thì sao? Bà ta còn không phải là không biết xấu hổ cùng nam nhân khác chạy trốn hay sao? Hắn mới vừa rồi lại vẫn ngây ngốc mà nghĩ sẽ cùng nữ nhân này đi qua cả đời? Cả đời? Thực khiến cho nguời khác phải cảm thấy buồn nôn.
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng khiến cho Tiểu Thiên đau đớn.
“Hoàng thượng. . . . . .” Lúc này, Tiểu Thiên không biết nên mở miệng như thế nào, tóm lại, nàng cùng Hoàng Phủ Tấn chưa bao giờ xuất hiện qua cục diện hiện tại này, đây là một loại cảm giác khiến cho nàng cảm thấy dị thường không thoải mái.
“Đem nước mắt lau hết đi rồi nằm xuống ngủ đi.” Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm mở miệng nói, tay tự nhiên vươn ra, lau nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt Tiểu Thiên.
Đây đã là hành động thứ hai của Hoàng Phủ Tấn khiến cho nàng giật mình, cũng là động tác khiến cho nàng khắc cốt ghi tâm.
“A, a, vâng.” Không dám nói thêm điều gì nữa, Tiểu Thiên nghe lời nằm xuống, nàng chỉ biết là, lúc này, mặt nàng đã cháy đến độ cùng lò lửa giống nhau.
Đã sống đến 24 năm trên đời , lại là lần đầu tiên xuất hiện loại cảm giác tim đập khó tả này. Thật muốn mệnh! Đoán chừng là bị hôn quân này doạ cho sợ đến tim đập rộn lên . Đúng, nhất định là như vậy!
Hoàng Phủ Tấn vươn tay, kéo chăn đắp lên trên người Tiểu Thiên, lẳng lặng tựa vào bên giường không nói gì.
Mà Hoàng Phủ Tấn ở chỗ này, Tiểu Thiên dĩ nhiên là không có một tia buồn ngủ.
Quay sang bên kia, Hoàng Phủ Tấn trầm mặc không nói gì, trong mắt của nàng mang theo chút nghi ngờ.
Hôn quân này không phải là đã đi rồi sao, tại sao hắn lại còn quay trở lại? Mà bây giờ lại ngồi ở chỗ này , thực sự đang diễn ra chuyện gì a?
Đừng nói rằng tối nay hắn sẽ không đi? Tính sẽ ở lại Vũ Phượng cung thật?
Này thực không giống tác phong trước sau như một của hắn a, thực khó tin, biểu hiện này của hắn thực không giống với một Hoàng Phủ Tấn lúc nào cũng chỉ hận không thể giết chết nàng ngay nha.
“Đó cũng là ngươi dạy quá tốt.”
“Đó cũng là ngươi có tiềm lực học cái xấu.”
“Ngươi. . . . . .”
Cuộc đối thoại lần này cũng như bao cuộc đối thoại khác thường xuyên xuất hiện ở giữa hai người, Hoàng Phủ Tấn suy nghĩ, mình nếu như chịu đựng nữ nhân này cả đời, tính tình của hắn đoán chừng sẽ bị mài đến một không còn nguyên vẹn.
Chẳng qua là. . . . . . Cả đời? Đây là danh từ xa xôi lại châm chọc đến mức nào. Nữ nhân kia cùng từng phụ hoàng thề sống chết bên nhau cả đời, cuối cùng thì sao? Bà ta còn không phải là không biết xấu hổ cùng nam nhân khác chạy trốn hay sao? Hắn mới vừa rồi lại vẫn ngây ngốc mà nghĩ sẽ cùng nữ nhân này đi qua cả đời? Cả đời? Thực khiến cho nguời khác phải cảm thấy buồn nôn.
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng khiến cho Tiểu Thiên đau đớn.
“Hoàng thượng. . . . . .” Lúc này, Tiểu Thiên không biết nên mở miệng như thế nào, tóm lại, nàng cùng Hoàng Phủ Tấn chưa bao giờ xuất hiện qua cục diện hiện tại này, đây là một loại cảm giác khiến cho nàng cảm thấy dị thường không thoải mái.
“Đem nước mắt lau hết đi rồi nằm xuống ngủ đi.” Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm mở miệng nói, tay tự nhiên vươn ra, lau nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt Tiểu Thiên.
Đây đã là hành động thứ hai của Hoàng Phủ Tấn khiến cho nàng giật mình, cũng là động tác khiến cho nàng khắc cốt ghi tâm.
“A, a, vâng.” Không dám nói thêm điều gì nữa, Tiểu Thiên nghe lời nằm xuống, nàng chỉ biết là, lúc này, mặt nàng đã cháy đến độ cùng lò lửa giống nhau.
Đã sống đến 24 năm trên đời , lại là lần đầu tiên xuất hiện loại cảm giác tim đập khó tả này. Thật muốn mệnh! Đoán chừng là bị hôn quân này doạ cho sợ đến tim đập rộn lên . Đúng, nhất định là như vậy!
Hoàng Phủ Tấn vươn tay, kéo chăn đắp lên trên người Tiểu Thiên, lẳng lặng tựa vào bên giường không nói gì.
Mà Hoàng Phủ Tấn ở chỗ này, Tiểu Thiên dĩ nhiên là không có một tia buồn ngủ.
Quay sang bên kia, Hoàng Phủ Tấn trầm mặc không nói gì, trong mắt của nàng mang theo chút nghi ngờ.
Hôn quân này không phải là đã đi rồi sao, tại sao hắn lại còn quay trở lại? Mà bây giờ lại ngồi ở chỗ này , thực sự đang diễn ra chuyện gì a?
Đừng nói rằng tối nay hắn sẽ không đi? Tính sẽ ở lại Vũ Phượng cung thật?
Này thực không giống tác phong trước sau như một của hắn a, thực khó tin, biểu hiện này của hắn thực không giống với một Hoàng Phủ Tấn lúc nào cũng chỉ hận không thể giết chết nàng ngay nha.