Nuốt một ngụm nước bọt, Tiểu Thiên rúc cổ mở miệng nói: “Nói. . . . . . nói một chút coi!”
“Hừ!” Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh lẻo, trong mắt mang theo hơi thở nguy hiểm, “Trẫm muốn cho hắn vào cung cùng làm việc với Phúc Quý.”
“Biến. . . . . . biến thành. . . . . . thái giám?” Tiểu Thiên cẩn cẩn dực dực hỏi.
“Ngươi có gì muốn nói sao?” Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, mở miệng nói.
“Thì ra nam nhân khi ghen tỵ lại có thể khủng bố như vậy!” Tiểu Thiên hoảng sợ đưa ra kết luận!
Những lời này của Tiểu Thiên không khỏi khiến cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn thêm lạnh, “Ngươi nói cái gì? Trẫm ghen tỵ? Cùng gian phu kia nổi lòng ghen tỵ ?”
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia chột dạ.
“Ngươi đừng nói là không thừa nhận!”
“Niếp Tiểu Thiên, trẫm cần gì phải ghen tỵ với gian phu kia!” Hoàng Phủ Tấn thanh âm không tự chủ vang lên.
“Ngươi chính là đang ghen tỵ, nếu không tại sao ngươi cứ một mực muốn hắn làm thái giám.”
“Niếp Tiểu Thiên, trẫm không có ghen tỵ!” Hoàng Phủ Tấn lại bị Tiểu Thiên ép, mở miệng cố ý giải thích.
“Ngươi có!”
“Trẫm không có!”
“Ngươi chính là có!”
“Niếp Tiểu Thiên!”
“A —— hôn quân, ngươi làm gì?”
Sau khi kết thúc đoạn đối thoại “Đặc sắc” này, Tiểu Thiên đã bị Hoàng Phủ Tấn cứng rắn đặt ở trên giường!
“Niếp Tiểu Thiên, trẫm nói lại lần nữa, trẫm không có ghen tỵ!” Hoàng Phủ Tấn cắn răng nghiến lợi nói xong, nữ nhân đáng chết này, dám nói hắn đối với một tên gian phu nổi lòng ghen tị! Điều này khiến ặt mũi của hắn để nơi nào!
Tiểu Thiên nhìn dáng vẻ muốn giải thích trên mặt Hoàng Phủ Tấn, tâm tình của nàng đột nhiên thật tốt, lúc này thực sự rất muốn trêu cợt lòng hắn.
Không để ý đến sự tức giận trên mặt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên mặt mày giảo hoạt, làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: “A
, ta biết, thì ra là ngay từ đầu ngươi đã rất coi trọng ta, khó trách ngày đó tức giận như vậy, còn. . . . . . ưm!”
Lời của Tiểu Thiên còn chưa nói hết, liền bị nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn chặn lại, Hoàng Phủ Tấn âm thầm nghĩ bất kể cái hôn này của hắn là trừng phạt nàng, hay là vì những lời của Tiểu Thiên khiến cho thẹn quá thành giận, tóm lại, lúc này hắn chỉ muốn dùng nụ hôn này để che đi tâm tư của mình.
Tiểu Thiên bị dọa đến trừng lớn cặp mắt!
Không. . . . . . Không phải đâu, sao ta có thể dễ dàng để hôn quân này cưỡng hôn như vậy, gia gia ngươi!
Chẳng qua là —— tại sao nụ hôn này lại có thể khiến cho nàng mang theo cảm giác không muốn xa rời, tim đập nhanh như vậy.
Loại cảm giác này thật thật kỳ diệu!
“Hừ!” Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh lẻo, trong mắt mang theo hơi thở nguy hiểm, “Trẫm muốn cho hắn vào cung cùng làm việc với Phúc Quý.”
“Biến. . . . . . biến thành. . . . . . thái giám?” Tiểu Thiên cẩn cẩn dực dực hỏi.
“Ngươi có gì muốn nói sao?” Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, mở miệng nói.
“Thì ra nam nhân khi ghen tỵ lại có thể khủng bố như vậy!” Tiểu Thiên hoảng sợ đưa ra kết luận!
Những lời này của Tiểu Thiên không khỏi khiến cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn thêm lạnh, “Ngươi nói cái gì? Trẫm ghen tỵ? Cùng gian phu kia nổi lòng ghen tỵ ?”
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia chột dạ.
“Ngươi đừng nói là không thừa nhận!”
“Niếp Tiểu Thiên, trẫm cần gì phải ghen tỵ với gian phu kia!” Hoàng Phủ Tấn thanh âm không tự chủ vang lên.
“Ngươi chính là đang ghen tỵ, nếu không tại sao ngươi cứ một mực muốn hắn làm thái giám.”
“Niếp Tiểu Thiên, trẫm không có ghen tỵ!” Hoàng Phủ Tấn lại bị Tiểu Thiên ép, mở miệng cố ý giải thích.
“Ngươi có!”
“Trẫm không có!”
“Ngươi chính là có!”
“Niếp Tiểu Thiên!”
“A —— hôn quân, ngươi làm gì?”
Sau khi kết thúc đoạn đối thoại “Đặc sắc” này, Tiểu Thiên đã bị Hoàng Phủ Tấn cứng rắn đặt ở trên giường!
“Niếp Tiểu Thiên, trẫm nói lại lần nữa, trẫm không có ghen tỵ!” Hoàng Phủ Tấn cắn răng nghiến lợi nói xong, nữ nhân đáng chết này, dám nói hắn đối với một tên gian phu nổi lòng ghen tị! Điều này khiến ặt mũi của hắn để nơi nào!
Tiểu Thiên nhìn dáng vẻ muốn giải thích trên mặt Hoàng Phủ Tấn, tâm tình của nàng đột nhiên thật tốt, lúc này thực sự rất muốn trêu cợt lòng hắn.
Không để ý đến sự tức giận trên mặt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên mặt mày giảo hoạt, làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: “A
, ta biết, thì ra là ngay từ đầu ngươi đã rất coi trọng ta, khó trách ngày đó tức giận như vậy, còn. . . . . . ưm!”
Lời của Tiểu Thiên còn chưa nói hết, liền bị nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn chặn lại, Hoàng Phủ Tấn âm thầm nghĩ bất kể cái hôn này của hắn là trừng phạt nàng, hay là vì những lời của Tiểu Thiên khiến cho thẹn quá thành giận, tóm lại, lúc này hắn chỉ muốn dùng nụ hôn này để che đi tâm tư của mình.
Tiểu Thiên bị dọa đến trừng lớn cặp mắt!
Không. . . . . . Không phải đâu, sao ta có thể dễ dàng để hôn quân này cưỡng hôn như vậy, gia gia ngươi!
Chẳng qua là —— tại sao nụ hôn này lại có thể khiến cho nàng mang theo cảm giác không muốn xa rời, tim đập nhanh như vậy.
Loại cảm giác này thật thật kỳ diệu!