“Nương nương. . . . . .”
“Lạc Thủy, chúng ta đều là nữ nhân, ngươi cũng không thể nói chuyện dễ dàng như vậy. Nếu không nói ra thì tên hôn quân kia cả đời cũng không biết tình cảm của ngươi đối với hắn, vậy tuổi thanh xuân của ngươi không phải đã lãng phí một cách vô ích sao?”
“Nương nương, ta không muốn, van cầu ngài đừng nói cho hoàng thượng có được hay không?” Vũ Lạc Thủy nóng nảy, nàng cũng không muốn hoàng thượng nói nàng có ý nghĩ kỳ quái. Hoàng thượng không ghét nàng là được, nàng cũng không trông mong rằng hoàng thượng còn có thể coi trọng nàng.
Nhìn Vũ Lạc Thủy điềm đạm đáng yêu, Tiểu Thiên cũng không nhẫn tâm.
Ôi, tính đi tính lại, chuyện của người ta, nàng cũng không quản, dù sao nàng về sau cũng là phải đi về, nhắm mắt làm ngơ không tốt hơn sao.
“Được rồi, vậy ta sẽ không nói cho hắn.”
“Đa tạ, đa tạ Hoàng hậu nương nương!” Vũ Lạc Thủy cảm kích gật đầu.
“Ừ, nhưng dù gì, ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều, đừng gọi ta Hoàng hậu nương nương, ta nghe không thoải mái!” Tiểu Thiên mở miệng nói.
“Cái đó. . . . . .”
“Cứ gọi ta là Thiên Thiên đi.” Nàng là người rất hiền lành, nên không muốn mang ngôi vị hoàng hậu đi chèn ép một cô gái tốt.
“Không được…”
“Có gì không được.” Gương mặt Tiểu Thiên có vẻ xem thường, “Ngươi là nữ nhi của Đại tướng quân, người cha chết tiệt của ta chỉ là Binh bộ Thượng thư mà thôi, hắn còn thuộc về quyền cha ngươi trông nom mà, trừ cái chức danh hoàng hậu chết tiệt kia, ta còn không có cao quý bằng ngươi nha!”
“Hoàng. . . . . .”
“Ừ, ngươi lại gọi ta là hoàng hậu nữa…, ta lập tức chạy đi nói với hôn quân kìa rằng ngươi thầm mến hắn!” Tiểu Thiên cắt lời vũ Lạc Thủy, sau đó bắt đầu uy hiếp nàng. Biết được nhược điểm của một người, cái gì cũng nói được. Hừ hừ!
“Được rồi, được rồi, ta không gọi hoàng hậu nữa, ngươi cũng ngàn vạn lần chớ có nói cho hoàng thượng!” Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Vũ Lạc Thủy liên tục không ngừng gật đầu đáp ứng.
Nhìn bộ dạng sợ hãi này của Vũ Lạc Thủy, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thở dài nói: “Ôi ~~ không biết hôn quân kia đời trước làm chuyện gì tốt, lại có ngươi ngu muội yêu hắn mà không cần hồi đáp.”
“A ~~” Vũ Lạc Thủy cười cười, khóe mắt mang theo một tia buồn bã, thở dài trong lòng.
Hoặc là, không biết chừng kiếp trước nàng đã nợ Hoàng thượng quá nhiều.
Hiện tại, nàng chỉ muốn an tĩnh chờ đợi bên cạnh Hoàng thượng mà thôi, chỉ cần được nhìn hắn mỗi ngày là tốt rồi, nàng không mong chờ gì hơn nữa.
“Lạc Thủy, chúng ta đều là nữ nhân, ngươi cũng không thể nói chuyện dễ dàng như vậy. Nếu không nói ra thì tên hôn quân kia cả đời cũng không biết tình cảm của ngươi đối với hắn, vậy tuổi thanh xuân của ngươi không phải đã lãng phí một cách vô ích sao?”
“Nương nương, ta không muốn, van cầu ngài đừng nói cho hoàng thượng có được hay không?” Vũ Lạc Thủy nóng nảy, nàng cũng không muốn hoàng thượng nói nàng có ý nghĩ kỳ quái. Hoàng thượng không ghét nàng là được, nàng cũng không trông mong rằng hoàng thượng còn có thể coi trọng nàng.
Nhìn Vũ Lạc Thủy điềm đạm đáng yêu, Tiểu Thiên cũng không nhẫn tâm.
Ôi, tính đi tính lại, chuyện của người ta, nàng cũng không quản, dù sao nàng về sau cũng là phải đi về, nhắm mắt làm ngơ không tốt hơn sao.
“Được rồi, vậy ta sẽ không nói cho hắn.”
“Đa tạ, đa tạ Hoàng hậu nương nương!” Vũ Lạc Thủy cảm kích gật đầu.
“Ừ, nhưng dù gì, ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều, đừng gọi ta Hoàng hậu nương nương, ta nghe không thoải mái!” Tiểu Thiên mở miệng nói.
“Cái đó. . . . . .”
“Cứ gọi ta là Thiên Thiên đi.” Nàng là người rất hiền lành, nên không muốn mang ngôi vị hoàng hậu đi chèn ép một cô gái tốt.
“Không được…”
“Có gì không được.” Gương mặt Tiểu Thiên có vẻ xem thường, “Ngươi là nữ nhi của Đại tướng quân, người cha chết tiệt của ta chỉ là Binh bộ Thượng thư mà thôi, hắn còn thuộc về quyền cha ngươi trông nom mà, trừ cái chức danh hoàng hậu chết tiệt kia, ta còn không có cao quý bằng ngươi nha!”
“Hoàng. . . . . .”
“Ừ, ngươi lại gọi ta là hoàng hậu nữa…, ta lập tức chạy đi nói với hôn quân kìa rằng ngươi thầm mến hắn!” Tiểu Thiên cắt lời vũ Lạc Thủy, sau đó bắt đầu uy hiếp nàng. Biết được nhược điểm của một người, cái gì cũng nói được. Hừ hừ!
“Được rồi, được rồi, ta không gọi hoàng hậu nữa, ngươi cũng ngàn vạn lần chớ có nói cho hoàng thượng!” Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Vũ Lạc Thủy liên tục không ngừng gật đầu đáp ứng.
Nhìn bộ dạng sợ hãi này của Vũ Lạc Thủy, Tiểu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thở dài nói: “Ôi ~~ không biết hôn quân kia đời trước làm chuyện gì tốt, lại có ngươi ngu muội yêu hắn mà không cần hồi đáp.”
“A ~~” Vũ Lạc Thủy cười cười, khóe mắt mang theo một tia buồn bã, thở dài trong lòng.
Hoặc là, không biết chừng kiếp trước nàng đã nợ Hoàng thượng quá nhiều.
Hiện tại, nàng chỉ muốn an tĩnh chờ đợi bên cạnh Hoàng thượng mà thôi, chỉ cần được nhìn hắn mỗi ngày là tốt rồi, nàng không mong chờ gì hơn nữa.