Xem trong mắt Tiểu Thiên một mạt hưng phấn tươi cười, tâm lí Hoàng Phủ Tấn lại càng trở nên phát hoả.
Cái nữ nhân đáng chết này, để cho nàng trụ lãnh cung cũng cao hứng như vậy, chẳng phải là khinh thường hoàng đế hắn sao. Phải chăng là muốn sau này cùng tên gian phu đáng chết kia song túc song tê một chỗ?.
Hoàng Phủ Tấn nắm chặt nắm tay, nếu không nể mặt Hoàng tổ mẫu, nữ nhân này ngay cả cơ hội trụ lãnh cung cũng ko có.
Thấy Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa đen mặt, Tiểu Thiên tưởng rằng hắn ngại nàng làm phiền , không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa vô tội mà mở miệng nói: ” Ta đây thật sự không biết lãnh cung ở nơi nào mà , ngươi không mang ta đi, đương nhiên là phải tìm người khác mang ta đi rồi”.
” Niếp Tiểu Thiên”, cắn răng, Hoàng Phủ Tấn phát hiện mình một câu cũng không thể nói nàng.
” Được rồi, được rồi. Ta tự mình đi là được”. Không tình nguyện mà trề trề môi, Tiểu Thiên từ trên giường đứng lên nhìn thái hoàng thái hậu liếc mắt một cái, trong mắt mang theo vài phần ko muốn: ” Grandma Thiên Thiên đi, Thiên Thiên nhất định trở lại thăm ngưòi, nếu như hôn quân kia cho phép”. Tiểu Thiên bỏ thêm một câu cuối cùng, dù sao nàng cũng biết bây giờ hôn quân tuyệt đối không dám tại trước mặt lão thái thái đánh nàng.
” Thiên Thiên thông minh, chờ grandma thân thể khá hơn nhất định đến lãnh cung thăm ngươi”.
” Vậy Thiên Thiên đi”. Tiểu Thiên xoay ngươì sang chỗ khác, khoé miệng thoáng cười.
Lúc này Thái hoàng thái hậu không ngăn cản cách làm của hoàng đế, dù sao cái sự kiện trước kia thực đã ảnh hưởng rất lớn tới hắn, khiến cho hắn lưu Thiên Thiên một mạng đã là tốt lắm rồi, chỉ có thể chờ đứa nhỏ này nguôi ngoai nhất định sẽ làm cho nàng rời khỏi lãnh cung.
Thái hoàng thái hậu nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy Hoàng Phủ tấn trầm thấp tiếng nói vang lên: ” Niếp Tiểu Thiên, ngươi nhớ kĩ cho trẫm, đời này đừng bao giờ nghĩ dùng thân thể dơ bẩn của ngươi bò lên giường của trẫm.”
Hoàng Phủ Tấn nói làm cho Tiểu THiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại, lại một lần nữa hướng Hoàng PHủ Tấn đi đến.
Không nói gì nàng chăm chú nhìn măt Hoàng Phủ Tấn một hồi lâu.
” Ngươi nhìn chằm chằm trẫm cái gì vậy”, Hoàng Phủ Tấn lớn tiếng rống lên.
Chỉ thấy Tiểu Thiên miễn cưỡng gãi gãi cái lỗ tai, mở miệng nói: ” Trên mặt không có gì quý giá, khó trách cứ muốn dát vàng lên mặt mình!!”
” Ngươi…”.
” Ngươi không biết tại sao từ xưa đến nay làm hoàng đế đoản mạng như vậy sao? Hoàng Phủ Tấn đang chuẩn bị nói chuyện lại bị Tiểu Thiên một lần nữa cắt đứt. ” Bởi vì bọn họ với ngươi giống nhau, hậu cung dưỡng hơn ba ngàn phụ nữ, một ngày đổi lại một ngưòi, cũng có thể cung các ngươi sử dụng nhiều năm, làm cho bất hảo nào là bệnh AIDS, hoa liễu lây dính. Cho nên ngươi yên tâm đi, vì không muốn để cho ngươi làm ta đoản mạng bởi mấy cái bệnh kia, đừng nói ngươi không cho ta bò vào giường của ngươi, cho dù ngươi dùng đại kiệu tám ngưòi khiêng mời ta đến đây, ta đều phải lo lắng đến một vạn năm, một vạn năm, ngươi biết là có ý là gì không? Chính là ngươi kiếp sau, kiếp sau nữa, hạ kiếp sau nữa nữa, hạ hạ kiếp sau sau nữa cũng đừng nghĩ ta sẽ nằm trên giường của ngươi! Khụ Khụ…Còn có căn cứ tuổi thọ của một hoàng đế, một vạn năm còn ko chỉ hạ kiếp sau sau nữa, nhưng là nhiều lắm chữ hạ ta muốn nói đến thật lâu, quá mệt mỏi rồi, ta nhân tiện chỉ bình tĩnh nói được như vậy thôi.”
Nói xong, khẽ nhíu mi mắt đắc ý, Tiểu Thiên xoay người sang chỗ khác, lưu lại Hoàng Phủ Tấn bộ mặt như muốn giết người.
Cái nữ nhân đáng chết này, để cho nàng trụ lãnh cung cũng cao hứng như vậy, chẳng phải là khinh thường hoàng đế hắn sao. Phải chăng là muốn sau này cùng tên gian phu đáng chết kia song túc song tê một chỗ?.
Hoàng Phủ Tấn nắm chặt nắm tay, nếu không nể mặt Hoàng tổ mẫu, nữ nhân này ngay cả cơ hội trụ lãnh cung cũng ko có.
Thấy Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa đen mặt, Tiểu Thiên tưởng rằng hắn ngại nàng làm phiền , không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa vô tội mà mở miệng nói: ” Ta đây thật sự không biết lãnh cung ở nơi nào mà , ngươi không mang ta đi, đương nhiên là phải tìm người khác mang ta đi rồi”.
” Niếp Tiểu Thiên”, cắn răng, Hoàng Phủ Tấn phát hiện mình một câu cũng không thể nói nàng.
” Được rồi, được rồi. Ta tự mình đi là được”. Không tình nguyện mà trề trề môi, Tiểu Thiên từ trên giường đứng lên nhìn thái hoàng thái hậu liếc mắt một cái, trong mắt mang theo vài phần ko muốn: ” Grandma Thiên Thiên đi, Thiên Thiên nhất định trở lại thăm ngưòi, nếu như hôn quân kia cho phép”. Tiểu Thiên bỏ thêm một câu cuối cùng, dù sao nàng cũng biết bây giờ hôn quân tuyệt đối không dám tại trước mặt lão thái thái đánh nàng.
” Thiên Thiên thông minh, chờ grandma thân thể khá hơn nhất định đến lãnh cung thăm ngươi”.
” Vậy Thiên Thiên đi”. Tiểu Thiên xoay ngươì sang chỗ khác, khoé miệng thoáng cười.
Lúc này Thái hoàng thái hậu không ngăn cản cách làm của hoàng đế, dù sao cái sự kiện trước kia thực đã ảnh hưởng rất lớn tới hắn, khiến cho hắn lưu Thiên Thiên một mạng đã là tốt lắm rồi, chỉ có thể chờ đứa nhỏ này nguôi ngoai nhất định sẽ làm cho nàng rời khỏi lãnh cung.
Thái hoàng thái hậu nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy Hoàng Phủ tấn trầm thấp tiếng nói vang lên: ” Niếp Tiểu Thiên, ngươi nhớ kĩ cho trẫm, đời này đừng bao giờ nghĩ dùng thân thể dơ bẩn của ngươi bò lên giường của trẫm.”
Hoàng Phủ Tấn nói làm cho Tiểu THiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại, lại một lần nữa hướng Hoàng PHủ Tấn đi đến.
Không nói gì nàng chăm chú nhìn măt Hoàng Phủ Tấn một hồi lâu.
” Ngươi nhìn chằm chằm trẫm cái gì vậy”, Hoàng Phủ Tấn lớn tiếng rống lên.
Chỉ thấy Tiểu Thiên miễn cưỡng gãi gãi cái lỗ tai, mở miệng nói: ” Trên mặt không có gì quý giá, khó trách cứ muốn dát vàng lên mặt mình!!”
” Ngươi…”.
” Ngươi không biết tại sao từ xưa đến nay làm hoàng đế đoản mạng như vậy sao? Hoàng Phủ Tấn đang chuẩn bị nói chuyện lại bị Tiểu Thiên một lần nữa cắt đứt. ” Bởi vì bọn họ với ngươi giống nhau, hậu cung dưỡng hơn ba ngàn phụ nữ, một ngày đổi lại một ngưòi, cũng có thể cung các ngươi sử dụng nhiều năm, làm cho bất hảo nào là bệnh AIDS, hoa liễu lây dính. Cho nên ngươi yên tâm đi, vì không muốn để cho ngươi làm ta đoản mạng bởi mấy cái bệnh kia, đừng nói ngươi không cho ta bò vào giường của ngươi, cho dù ngươi dùng đại kiệu tám ngưòi khiêng mời ta đến đây, ta đều phải lo lắng đến một vạn năm, một vạn năm, ngươi biết là có ý là gì không? Chính là ngươi kiếp sau, kiếp sau nữa, hạ kiếp sau nữa nữa, hạ hạ kiếp sau sau nữa cũng đừng nghĩ ta sẽ nằm trên giường của ngươi! Khụ Khụ…Còn có căn cứ tuổi thọ của một hoàng đế, một vạn năm còn ko chỉ hạ kiếp sau sau nữa, nhưng là nhiều lắm chữ hạ ta muốn nói đến thật lâu, quá mệt mỏi rồi, ta nhân tiện chỉ bình tĩnh nói được như vậy thôi.”
Nói xong, khẽ nhíu mi mắt đắc ý, Tiểu Thiên xoay người sang chỗ khác, lưu lại Hoàng Phủ Tấn bộ mặt như muốn giết người.