Cho đến khi vào cửa cung, bọn họ cũng không dám nói một câu. Nhàm chán nhất là với Tiểu Thiên, vẫn cứ như vậy ngậm miệng đi theo sau lưng hôn quân không thể nói chuyện, so với lấy mạng nàng còn khó chịu hơn.
Như mà, mạng nhỏ so nói chuyện dĩ nhiên quan trọng hơn nhiều.
Ai ~~ Nếu là biết cái tên gian phu đó là ai thì tốt, làm nàng dè đặt đợi cả ngày bên cạnh hôn quân này lo lắng hãi hùng. Thời cổ đại này không có thiết bị điện tử, nếu không nàng nhất định phải tìm cái cân thể trọng thử một chút, chắc chắn nàng phải gầy đi vài cân.
Gian phu ơi, gian phu, ngươi rốt cuộc là ai vậy.
Khoan đã. . . . . . Khoan đã?
Tiểu Thiên chợt nghiêng đầu nhìn Đoạn Ngự đi bên cạnh mình vẫn không nói gì.
Nam, chừng 20 tuổi, tướng mạo đoan chính, đẹp trai mê người, đương triều Tể tướng, quan cư nhất phẩm, dưới một người, trên vạn vạn người.
Oa không đỡ được! Đoạn Ngự này chẳng phải hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của tên gian phu kia sao? Quan trọng hơn, hắn đối xử với vị hoàng hậu này còn không tệ nha.
Chẳng lẽ . . . . . . Hắn —— Đoạn Ngự, chính là gian phu! ! !
Tiểu Thiên chợt trợn to hai mắt, giống như là phát hiện một đại lục mới.
Oh my god! Nếu Tể tướng yêu tinh này thật sự là gian phu trong truyền thuyết kia thì…, nàng không phải là rất may mắn sao? Bỏ rơi tên hôn quân thối tỳ khí quái nhân đó, lại có trước mắt cái tên Tể tướng vừa hăng hái vừa hay cười lại thật tốt a. Mặc dù Tể tướng không quyền uy như hoàng đế, nhưng cuộc sống cũng không phải lo.
Nghĩ vậy, khóe miệng Tiểu Thiên lại nâng lên đồng thời mang theo nụ cười mơ ước.
“Này, này, này!” Tiểu Thiên vỗ vỗ Đoạn Ngự bên cạnh, bộ dạng thần thần bí bí.
“Nương nương, có chuyện gì sao?”
“Có.”
” Mời nương nương nói.”
“Cái đó. . . . . .” Liếc trộm Hoàng Phủ Tấn phía trước một cái, nàng thần bí mở miệng nói: “Cái đó. . . . . . Ngươi là gian phu sao?”
Ôi, vấn đề này thế nào cũng không thể tự nhiên như vậy.
“Gian. . . . . . Gian phu?” Khóe mắt Đoạn Ngự tối đen, Hoàng hậu nương nương này không giải thích được còn hỏi hắn là gian phu làm cái gì? Hắn đường đường là đương triều Tể tướng, Kim Lăngđệ nhất tài tử, muốn nữ nhân nào mà không có, hắn còn phải đi làm gian phu sao?
“Cái. . . . . . Cái gì gian phu?”
“Thì . . .” Tựa như sợ bị Hoàng Phủ Tấn nghe được, nàng lại một lần nữa liếc Hoàng Phủ Tấn phía trước một cái, đến gần hắn tiếp tục bày ra bộ dạng thần bí, “Chính là. . . Cùng với ta chính là cái tên gian phu kia đó. Ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút.”
Như mà, mạng nhỏ so nói chuyện dĩ nhiên quan trọng hơn nhiều.
Ai ~~ Nếu là biết cái tên gian phu đó là ai thì tốt, làm nàng dè đặt đợi cả ngày bên cạnh hôn quân này lo lắng hãi hùng. Thời cổ đại này không có thiết bị điện tử, nếu không nàng nhất định phải tìm cái cân thể trọng thử một chút, chắc chắn nàng phải gầy đi vài cân.
Gian phu ơi, gian phu, ngươi rốt cuộc là ai vậy.
Khoan đã. . . . . . Khoan đã?
Tiểu Thiên chợt nghiêng đầu nhìn Đoạn Ngự đi bên cạnh mình vẫn không nói gì.
Nam, chừng 20 tuổi, tướng mạo đoan chính, đẹp trai mê người, đương triều Tể tướng, quan cư nhất phẩm, dưới một người, trên vạn vạn người.
Oa không đỡ được! Đoạn Ngự này chẳng phải hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của tên gian phu kia sao? Quan trọng hơn, hắn đối xử với vị hoàng hậu này còn không tệ nha.
Chẳng lẽ . . . . . . Hắn —— Đoạn Ngự, chính là gian phu! ! !
Tiểu Thiên chợt trợn to hai mắt, giống như là phát hiện một đại lục mới.
Oh my god! Nếu Tể tướng yêu tinh này thật sự là gian phu trong truyền thuyết kia thì…, nàng không phải là rất may mắn sao? Bỏ rơi tên hôn quân thối tỳ khí quái nhân đó, lại có trước mắt cái tên Tể tướng vừa hăng hái vừa hay cười lại thật tốt a. Mặc dù Tể tướng không quyền uy như hoàng đế, nhưng cuộc sống cũng không phải lo.
Nghĩ vậy, khóe miệng Tiểu Thiên lại nâng lên đồng thời mang theo nụ cười mơ ước.
“Này, này, này!” Tiểu Thiên vỗ vỗ Đoạn Ngự bên cạnh, bộ dạng thần thần bí bí.
“Nương nương, có chuyện gì sao?”
“Có.”
” Mời nương nương nói.”
“Cái đó. . . . . .” Liếc trộm Hoàng Phủ Tấn phía trước một cái, nàng thần bí mở miệng nói: “Cái đó. . . . . . Ngươi là gian phu sao?”
Ôi, vấn đề này thế nào cũng không thể tự nhiên như vậy.
“Gian. . . . . . Gian phu?” Khóe mắt Đoạn Ngự tối đen, Hoàng hậu nương nương này không giải thích được còn hỏi hắn là gian phu làm cái gì? Hắn đường đường là đương triều Tể tướng, Kim Lăngđệ nhất tài tử, muốn nữ nhân nào mà không có, hắn còn phải đi làm gian phu sao?
“Cái. . . . . . Cái gì gian phu?”
“Thì . . .” Tựa như sợ bị Hoàng Phủ Tấn nghe được, nàng lại một lần nữa liếc Hoàng Phủ Tấn phía trước một cái, đến gần hắn tiếp tục bày ra bộ dạng thần bí, “Chính là. . . Cùng với ta chính là cái tên gian phu kia đó. Ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút.”