Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, mặt đầy vẻ tò mò nhìn hắn, hỏi: “Kỳ quái, ngươi là quân, hắn là thần, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào không phải chỉ cần nói một câu là được sao? Hỏi ý kiến ta làm gì?”
“Trẫm………”. Vấn đề Tiểu Thiên hỏi làm cho Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, hắn không biết phải trả lời như thế nào. Nàng nói đúng, hắn là hoàng đế, muốn xử trí đại thần như thế nào cũng là do hắn định đoạt, hắn hoàn toàn không cần thiết phải trưng cầu ý kiến của nàng. Coi như Niếp Vân Hạc là cha của nàng, vậy thì sao chứ? Hắn cần gì phải quan tâm suy nghĩ của nàng, mà hắn cũng không có lí do gì để quan tâm đến suy nghĩ của nàng. Chẳng lẽ, ….hắn là bận tâm đến cảm nhận của nàng sao?
Là lo lắng nàng sẽ thương tâm khổ sở sao?
Chẳng qua là, ………nàng thương tâm khổ sở thì liên quan gì đến hắn?
Hoàng Phủ Tấn bởi vì không giải thích được nguyên nhân chuyện này mà nhíu mày.
“Hoàng thượng?”. Thấy Hoàng Phủ Tấn cau mày lo lắng, Niếp Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng kêu lên.
“Ừ?”
“Cái đó……”, Nàng đưa tay chỉ ra cửa, “ Ta có thể đi được rồi chưa?”
“Niếp Tiểu Thiên”. Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn nghiêm túc, hắn đưa tay đem Tiểu Thiên quay lại đối diện mình, “Nói cho trẫm, ngươi thật sự một chút cũng không quan tâm sinh tử của cha ngươi?”
“A?” Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt đầy phức tạp của Hoàng Phủ Tấn, thậm chí……..nàng ở trong mắt Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy vẻ nhàn nhạt đau lòng.
Đau…….đau lòng?
Ý thức được điểm này, Tiểu Thiên càng thêm ngây ngẩn cả người, tại sao hôn quân vô duyên vô cớ lại xuất hiện vẻ mặt này đối với nàng?
Chớp chớp cặp mắt, gương mặt ngơ ngác “Hoàng thượng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với ngươi vậy?”
“Trẫm…..” Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ngay cả hắn cũng không biết mình là đang xảy ra chuyện gì?
“A……ta biết”. Tiểu Thiên làm một bộ bừng tỉnh đã hiểu chuyện.
“Ngươi biết?”. trong mắt Hoàng Phủ Tấn hiện ra một tia chột dạ.
“Ngươi không nỡ giết lão đầu kia có phải hay không?” Tiểu Thiên một bên tình nguyện cho là như vậy, vừa nói, vừa còn rất không đồng ý vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ai nha, ngươi không nỡ xuống tay giết hắn thì nói sớm có phải hay lắm không, làm gì còn phải hỏi ta a, làm cho thật giống như là ta đang ép ngươi giết hắn vậy”.
“Ngươi nói ngươi biết chính là chỉ cái này?” Hoàng Phủ Tấn hơi sửng sờ, trong mắt mang theo một tia nhàn nhạt mất mát.
“Trẫm………”. Vấn đề Tiểu Thiên hỏi làm cho Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, hắn không biết phải trả lời như thế nào. Nàng nói đúng, hắn là hoàng đế, muốn xử trí đại thần như thế nào cũng là do hắn định đoạt, hắn hoàn toàn không cần thiết phải trưng cầu ý kiến của nàng. Coi như Niếp Vân Hạc là cha của nàng, vậy thì sao chứ? Hắn cần gì phải quan tâm suy nghĩ của nàng, mà hắn cũng không có lí do gì để quan tâm đến suy nghĩ của nàng. Chẳng lẽ, ….hắn là bận tâm đến cảm nhận của nàng sao?
Là lo lắng nàng sẽ thương tâm khổ sở sao?
Chẳng qua là, ………nàng thương tâm khổ sở thì liên quan gì đến hắn?
Hoàng Phủ Tấn bởi vì không giải thích được nguyên nhân chuyện này mà nhíu mày.
“Hoàng thượng?”. Thấy Hoàng Phủ Tấn cau mày lo lắng, Niếp Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng kêu lên.
“Ừ?”
“Cái đó……”, Nàng đưa tay chỉ ra cửa, “ Ta có thể đi được rồi chưa?”
“Niếp Tiểu Thiên”. Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn nghiêm túc, hắn đưa tay đem Tiểu Thiên quay lại đối diện mình, “Nói cho trẫm, ngươi thật sự một chút cũng không quan tâm sinh tử của cha ngươi?”
“A?” Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt đầy phức tạp của Hoàng Phủ Tấn, thậm chí……..nàng ở trong mắt Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy vẻ nhàn nhạt đau lòng.
Đau…….đau lòng?
Ý thức được điểm này, Tiểu Thiên càng thêm ngây ngẩn cả người, tại sao hôn quân vô duyên vô cớ lại xuất hiện vẻ mặt này đối với nàng?
Chớp chớp cặp mắt, gương mặt ngơ ngác “Hoàng thượng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với ngươi vậy?”
“Trẫm…..” Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ngay cả hắn cũng không biết mình là đang xảy ra chuyện gì?
“A……ta biết”. Tiểu Thiên làm một bộ bừng tỉnh đã hiểu chuyện.
“Ngươi biết?”. trong mắt Hoàng Phủ Tấn hiện ra một tia chột dạ.
“Ngươi không nỡ giết lão đầu kia có phải hay không?” Tiểu Thiên một bên tình nguyện cho là như vậy, vừa nói, vừa còn rất không đồng ý vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Ai nha, ngươi không nỡ xuống tay giết hắn thì nói sớm có phải hay lắm không, làm gì còn phải hỏi ta a, làm cho thật giống như là ta đang ép ngươi giết hắn vậy”.
“Ngươi nói ngươi biết chính là chỉ cái này?” Hoàng Phủ Tấn hơi sửng sờ, trong mắt mang theo một tia nhàn nhạt mất mát.