“ Ngươi, nữ nhân này……” Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, lại nhìn thấy nàng một bộ dạng thiện lương vô tội, hỏa khí của hắn cũng không có cách nào tăng lên.
Bấc đắc dĩ lắc đầu cười khổ mấy cái, hắn cũng không có mắng nàng nữa.
“Ngươi xem ngươi nha, cười lên thật dễ nhìn” Nhìn Hoàng Phủ Tấn cười, Tiểu Thiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ai da, thật là nguy hiểm. Hôn quân này nếu còn tiếp tục hướng nàng rống, không khéo ngày mai sẽ là tang lễ của nàng a.
Bất quá hôn quân này đúng là tâm tình bất định, vừa mới còn một bộ hận không thể thiêu rụi Phương Vũ cung của nàng, hiện tại lại cười.
Bậy bạ quá, cười mà cũng phải đẹp mắt như vậy sao? Không phải rõ ràng hắn đang câu dẫn nữ nhân sao?
Khó trách bình thường muốn nghiêm mặt. dù sao hắn nghiêm mặt đã có nhiều nữ nhân như vậy si tình, nếu là cười nhiều, nói không chừng hắn sẽ bị một bầy nữ nhân kia đè chết.
Nha , hắn thật đúng là không thể cười nhiều!
Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời giống như khen ngợi của nàng mà không khỏi nhếch khóe miệng lên, chẳng qua là nhìn bộ dạng của nàng một lát liền cau mày, một lát lại có dáng vẻ khinh thường, hắn suy đoán nữ nhân này lại đang nghĩ đến linh tinh cái gì nữa đây.
“Ngươi lại đang có mưu đồ quỷ gì đây?” Ngồi vào bên cạnh nàng, Hoàng Phủ Tấn không nhịn được mở miệng hỏi.
“Ta……” Tiểu Thiên đang muốn trả lời, lại thấy trước mặt thái y cùng Đóa Nhi một bộ dáng muốn cười mà không dám cười, nghẹn đến đỏ mặt.
Hai người kia đụng phải chuyện gì tốt mà cười đến như vậy?
Không phải là bởi vì hôn quân mắng nàng, bọn họ lại có chút hả hê mà cười như thế. Hai người này thật là quá đáng a, thấy Hoàng Hậu nương nương nhà bọn họ bị Hoàng đế tiểu tử của bọn họ rống đến muốn ngã bệnh, bọn họ lại còn đứng đó mà cười.
Hai người kia a, thật là……….. loại hành vi này nhất định phải đánh phủ đầu trước mới được.
“Đóa Nhi, ngươi cùng Ngự Y đi xuống trước, ta cùng Hoàng thượng có chuyện bí mật cần nói” Tiểu Thiên uyển chuyển gọi Đóa Nhi bọn họ ra ngoài, nhưng mà những lời nói này lọt vào tai người bên cạnh lại là vô cùng mập mờ.
Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn Tiểu Thiên một cái, mà Đóa Nhi cùng ngự y tự ình là thông minh, cho là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương cần có một chút chuyện phu thê tư mật, tất cả đều thức thời gật đầu rời đi.
“dạ, Thần cáo lui”
“Nô tì cáo lui”
Nói xong, hai người nhìn nhau mập mờ cười một tiếng, lui ra ngoài.
Bấc đắc dĩ lắc đầu cười khổ mấy cái, hắn cũng không có mắng nàng nữa.
“Ngươi xem ngươi nha, cười lên thật dễ nhìn” Nhìn Hoàng Phủ Tấn cười, Tiểu Thiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ai da, thật là nguy hiểm. Hôn quân này nếu còn tiếp tục hướng nàng rống, không khéo ngày mai sẽ là tang lễ của nàng a.
Bất quá hôn quân này đúng là tâm tình bất định, vừa mới còn một bộ hận không thể thiêu rụi Phương Vũ cung của nàng, hiện tại lại cười.
Bậy bạ quá, cười mà cũng phải đẹp mắt như vậy sao? Không phải rõ ràng hắn đang câu dẫn nữ nhân sao?
Khó trách bình thường muốn nghiêm mặt. dù sao hắn nghiêm mặt đã có nhiều nữ nhân như vậy si tình, nếu là cười nhiều, nói không chừng hắn sẽ bị một bầy nữ nhân kia đè chết.
Nha , hắn thật đúng là không thể cười nhiều!
Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời giống như khen ngợi của nàng mà không khỏi nhếch khóe miệng lên, chẳng qua là nhìn bộ dạng của nàng một lát liền cau mày, một lát lại có dáng vẻ khinh thường, hắn suy đoán nữ nhân này lại đang nghĩ đến linh tinh cái gì nữa đây.
“Ngươi lại đang có mưu đồ quỷ gì đây?” Ngồi vào bên cạnh nàng, Hoàng Phủ Tấn không nhịn được mở miệng hỏi.
“Ta……” Tiểu Thiên đang muốn trả lời, lại thấy trước mặt thái y cùng Đóa Nhi một bộ dáng muốn cười mà không dám cười, nghẹn đến đỏ mặt.
Hai người kia đụng phải chuyện gì tốt mà cười đến như vậy?
Không phải là bởi vì hôn quân mắng nàng, bọn họ lại có chút hả hê mà cười như thế. Hai người này thật là quá đáng a, thấy Hoàng Hậu nương nương nhà bọn họ bị Hoàng đế tiểu tử của bọn họ rống đến muốn ngã bệnh, bọn họ lại còn đứng đó mà cười.
Hai người kia a, thật là……….. loại hành vi này nhất định phải đánh phủ đầu trước mới được.
“Đóa Nhi, ngươi cùng Ngự Y đi xuống trước, ta cùng Hoàng thượng có chuyện bí mật cần nói” Tiểu Thiên uyển chuyển gọi Đóa Nhi bọn họ ra ngoài, nhưng mà những lời nói này lọt vào tai người bên cạnh lại là vô cùng mập mờ.
Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn Tiểu Thiên một cái, mà Đóa Nhi cùng ngự y tự ình là thông minh, cho là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương cần có một chút chuyện phu thê tư mật, tất cả đều thức thời gật đầu rời đi.
“dạ, Thần cáo lui”
“Nô tì cáo lui”
Nói xong, hai người nhìn nhau mập mờ cười một tiếng, lui ra ngoài.