“Hoàng Phủ. . . . . . Ngô” nàng vừa lúc muốn mở miệng, Hoàng Phủ Tấn đưa đầu lưỡi tiến vào trong miệng của nàng, đầu lưỡi quấn quanh ở chung một chỗ, để cho trong lòng nàng run lên bần bật, khẩn trương không biết phải làm sao.
“Buông. . . . . . Buông ra!” Ngày đó, ở trong ngự thư phòng, phát sinh một màn kia lại một lần nữa, thoáng hiện ở trong đầu của nàng, dọa cho nàng sợ đến tim đập rộn lên, hôm nay, Hoàng Phủ Tấn so với ngày đó , càng khiến cho nàng cảm thấy kinh khủng hơn. Nàng không biết mình rốt cuộc đắc tội với tên hôn quân này ở đâu, chẳng qua là, nàng sợ hắn không biết phải nói làm sao…, cái loại cảm giác đó khiến nàng cảm giác bị khi dễ, làm nhục.
Cho dù nàng rất muốn đem Hoàng Phủ Tấn đẩy ra, nhưng hắn bá đạo, một tay giữ hông nàng, lực đạo càng ngày càng siết chặt, nàng càng giãy dụa, dục hỏa phía dưới của Hoàng Phủ Tấn lại càng nóng.
“Niếp Tiểu Thiên, đừng phản kháng trẫm, ngươi không có bản lãnh đó đâu!” Hoàng Phủ Tấn buông môi của nàng ra, nhưng bên tay đang giữ hông nàng thì không hề có dấu hiệu buông ra.
“Hoàng Phủ Tấn, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Bị Hoàng Phủ Tấn cho làm cho nổi giận, Tiểu Thiên hướng về phía hắn, rống lên, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Vẻ mặt nàng như vậy khiến Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, nhưng cũng không kéo dài bao lâu.
“Trẫm muốn thế nào?” Khóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch lên, cho dù là cười, nhưng cũng không làm cho người ta thấy bất cứ tia cảm tình nào, cười mang theo hơi lạnh thấu xương, “Hoàng hậu của ta rộng lượng như vậy đến ngôi hoàng hậu cũng có thể đem nhường lại, trẫm không phải là nên báo đáp ngươi sao? Để trẫm an ủi ngươi một chút không để ngươi phải cô đơn chờ đợi nữa”.
Những lời này, Hoàng Phủ Tấn nói rất hung ác, rất làm người ta đau đớn, nhưng mỗi lần nghĩ đến nữ nhân này đáng chết như thế, đối với ngôi vị hoàng hậu chẳng thèm ngó tới, lại nghĩ đến nàng tất cả đều vì tên gian phu đó, lý trí của hắn đã bị lửa ghen thay thế !
Cúi người, ôm lấy nàng, thô lỗ đem nàng ném lên giường, lúc này Hoàng Phủ Tấn đã sớm bị lửa giận cướp lấy tất cả lý trí.
Tiểu Thiên bởi vì hành động như vậy của Hoàng Phủ Tấn hù dọa ngây ngẩn cả người, dập đầu đến ván giường, đau đến nàng nhíu mày, vốn định đứng dậy, lại bị Hoàng Phủ Tấn đè lên giường.
“Hoàng Phủ Tấn, ngươi làm gì?” Bị Hoàng Phủ Tấn đè, ở phía dưới không thể nhúc nhích, Tiểu Thiên hô lên thất thanh .
“Buông. . . . . . Buông ra!” Ngày đó, ở trong ngự thư phòng, phát sinh một màn kia lại một lần nữa, thoáng hiện ở trong đầu của nàng, dọa cho nàng sợ đến tim đập rộn lên, hôm nay, Hoàng Phủ Tấn so với ngày đó , càng khiến cho nàng cảm thấy kinh khủng hơn. Nàng không biết mình rốt cuộc đắc tội với tên hôn quân này ở đâu, chẳng qua là, nàng sợ hắn không biết phải nói làm sao…, cái loại cảm giác đó khiến nàng cảm giác bị khi dễ, làm nhục.
Cho dù nàng rất muốn đem Hoàng Phủ Tấn đẩy ra, nhưng hắn bá đạo, một tay giữ hông nàng, lực đạo càng ngày càng siết chặt, nàng càng giãy dụa, dục hỏa phía dưới của Hoàng Phủ Tấn lại càng nóng.
“Niếp Tiểu Thiên, đừng phản kháng trẫm, ngươi không có bản lãnh đó đâu!” Hoàng Phủ Tấn buông môi của nàng ra, nhưng bên tay đang giữ hông nàng thì không hề có dấu hiệu buông ra.
“Hoàng Phủ Tấn, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Bị Hoàng Phủ Tấn cho làm cho nổi giận, Tiểu Thiên hướng về phía hắn, rống lên, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Vẻ mặt nàng như vậy khiến Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, nhưng cũng không kéo dài bao lâu.
“Trẫm muốn thế nào?” Khóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch lên, cho dù là cười, nhưng cũng không làm cho người ta thấy bất cứ tia cảm tình nào, cười mang theo hơi lạnh thấu xương, “Hoàng hậu của ta rộng lượng như vậy đến ngôi hoàng hậu cũng có thể đem nhường lại, trẫm không phải là nên báo đáp ngươi sao? Để trẫm an ủi ngươi một chút không để ngươi phải cô đơn chờ đợi nữa”.
Những lời này, Hoàng Phủ Tấn nói rất hung ác, rất làm người ta đau đớn, nhưng mỗi lần nghĩ đến nữ nhân này đáng chết như thế, đối với ngôi vị hoàng hậu chẳng thèm ngó tới, lại nghĩ đến nàng tất cả đều vì tên gian phu đó, lý trí của hắn đã bị lửa ghen thay thế !
Cúi người, ôm lấy nàng, thô lỗ đem nàng ném lên giường, lúc này Hoàng Phủ Tấn đã sớm bị lửa giận cướp lấy tất cả lý trí.
Tiểu Thiên bởi vì hành động như vậy của Hoàng Phủ Tấn hù dọa ngây ngẩn cả người, dập đầu đến ván giường, đau đến nàng nhíu mày, vốn định đứng dậy, lại bị Hoàng Phủ Tấn đè lên giường.
“Hoàng Phủ Tấn, ngươi làm gì?” Bị Hoàng Phủ Tấn đè, ở phía dưới không thể nhúc nhích, Tiểu Thiên hô lên thất thanh .