“Niếp Tiểu Thiên, ngươi, tên ngu ngốc này!” Hoàng Phủ Tấn đưa tay lau cho nàng bởi vì đau đớn mà toát ra mồ hôi lạnh, đem nàng từ trên giường bế lên, “Trẫm đưa ngươi đi tìm thái y, chờ hắn tới đây, không biết phải chờ tới lúc nào.” Vừa nói, ôm lấy nàng hướng cửa chạy ra.
“Hoàng. . . . . . Hoàng Phủ Tấn, ta không muốn. . . . . . Không cần ngươi phải lo, ngươi. . . . . . Ngươi, tên khốn kiếp này! 555
” Rốt cục nàng không nhịn được cứ khóc mãi, đầy bụng ủy khuất, mặt tràn đầy nước mắt, “Ngươi. . . . . . Ngươi tại sao nói ta bẩn thỉu, ngươi. . . . . . Tại sao mắng ta là gian phụ, ngươi. . . . . . Chính ngươi còn. . . . . . Còn không phải là cùng. . . . . . Cùng nhiều người như vậy có. . . . . . Có quan hệ, còn. . . . . . Còn không dừng lại một. . . . . . Một quan hệ!”
“Ngươi, tên ngu ngốc này, bệnh thành như vậy, vẫn còn muốn chỉ trích trẫm!” Hoàng Phủ Tấn ôm nàng, chạy thẳng về hướng Thái Y Viện, đầu nữ nhân này rốt cuộc làm bằng gì, tựa hồ mắng chửi người đối với nàng mà nói so mạng nhỏ còn quan trọng hơn.
“Ngươi. . . . . . Ngươi mới. . . . . . Ngu. . . . . .
Đau chết đi.” Thật sự là đau đến không có cách nào, nàng nắm cánh tay Hoàng Phủ Tấn khóc.
(555 = hu hu)
“Đừng sợ, sắp đến rồi.” Hoàng Phủ Tấn cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu nói.
“Ta. . . . . . không cần ngươi. . . . . . Ngươi, cái tên hôn quân này. . . . . .!” Mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Tấn không buông.
“Còn dám nói chuyện!”
“Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ngươi, tên hôn quân này, lại. . . . . . Lại. . . . . . Đối với ta dữ như vậy, đợi. . . . . . Chờ ta tốt hơn, ta sẽ. . . . . . Sẽ đi tìm tên gian. . . . . . Gian phu gì đó!”
“Ngươi dám!” Hoàng Phủ Tấn trong mắt mang theo vài phần cảnh cáo, hắn ngược lại muốn nhìn xem nàng có gan đi tìm tên gian phu đó không!
“Ta. . . . . . Ta sao lại ko dám!”
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi không câm miệng, trẫm đem ngươi ném xuống đất, không mang ngươi đi tìm ngự y nữa!” Nhìn nàng trong ngực, hắn tức giận đến giơ chân, cho dù đau thành như vậy, còn muốn làm hắn tức, Hoàng Phủ Tấn trong lúc nhất thời bất đắc dĩ, thật không biết nên làm sao với nàng nữa.
“555
Ngươi thật ưác độc!” Nghe Hoàng Phủ Tấn vừa nói như thế, nàng lập tức đưa tay nắm thật chặt cánh tay Hoàng Phủ Tấn không buông, nàng cũng không muốn bị đau chết thật a, “Ta là thê tử duy nhất của ngươi, làm sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”
Vừa nói đến quan hệ này, Tiểu Thiên ngay cả lời nói đều ko kiêng dè.
Mà Hoàng Phủ Tấn bởi vì câu nói kia của nàng “Thê tử duy nhất ” mà không tự chủ khóe miệng nhếch lên, mặc dù bị nàng làm tức gần chết, nhưng chỉ bởi một câu nói này của nàng , tức giận trong lòng hắn dường như kìm lại.