Trong lãnh cung, Tiểu Thiên cũng không thể tưởng tượng được đến thành thật như thế này, nhìn thấy những nữ nhân trước mắt chỉ vì làm hạ nhân mà biến thành bộ dáng tang thương, trái tim Tỉêu Thiên bất giác run lên nhè nhẹ.
“Ai nha, đã trễ thế này, các ngươi nghỉ tay đi có được không?” Tỉêu Thiên không nhịn được mở miệng nói.
“Không sao, chúng ta quen rồi.” Trong đó, một nữ nhân lắc đầu cười cười, trong lời nói của nàng không tránh được một tia bất đắc dĩ.
“Các ngươi thật sự không muốn ngủ sao?”
“Ha hả, chúng ta đã quen ngủ muộn rồi, bây giờ bảo chúng tôi ngủ sớm, ngược lại ngủ không được.” Một người phụ nữ khác hồi đáp.
Nhìn thấy khuôn mặt uể oải của những nữ nhân kia, trong mắt Tỉêu Thiên ánh lên một tia thương cảm.
Nhìn là thấy, kỳ thật các nàng rất mệt, nhưng chỉ vì đã quen ngủ đúng giờ rồi, bây giờ bảo các nàng ngủ sớm, ngược lại quả thật ngủ không được.
“Như vậy đi.” Tự hỏi trong chốc lát sau, Tỉêu Thiên mở miệng nói: “Các ngươi đã không ngủ được, vậy giúp ta làm một đồ vật được không?”
“Vâng, làm cái gì?” Các nữ nhân đối mặt nhìn nhau.
“Các ngươi hãy nghe ta nói trước.” Nhìn những nữ nhân trước mặt liếc mắt một cái, chỉ vào một ít cây cối trong viện nói: “Đem hồng tùng này, hoa hồng mộc cùng cây mun hái xuống một ít cho ta .”
“Được.” Mặc dù không biết Tỉêu Thiên tại sao lại muốn những cây cối đó, nhưng những nữ nhân kia vẫn cùng nhau giúp nàng mang chúng về.
Mà Tỉêu Thiên chính mình đây? ở trong lãnh cung buồn chán này, thật đúng là khiến cho nàng muốn làm một thứ gì đó.
“Aiiii, lãnh cung cũng không phải thật kém cỏi, ít nhất tất cả mọi thứ đều đầy đủ.” Cầm dây thép trong tay, Tiểu Thiên đắc ý nở nụ cười, Ngay sau đó, từ đâu lục tục tìm được một ít ni lông linh tinh gì đó, các nữ nhân kia cứ ngồi ở trước viện dưới những gốc cây, nàng ngồi ở trong viện, đem dây thép một cây lại một cây đặt trên những tấm nhựa mỏng, làm cho Đoá nhi đứng ở một bên vẻ mặt nghi hoặc.
“Tiểu thư, ngài đem dây thép đặt ở trên nhựa mỏng kia làm cái gì a ?” Đoá nhi nhịn không được hỏi.
“Làm huyền cầm a.” Tiểu Thiên đắc ý hồi đáp.
“Huyền cầm?” Đoá nhi nhìn thấy Tỉêu Thiên cầm trong tay mấy cái gọi là “Huyền cầm” kia , vẻ mặt nghi hoặc, “Tiểu thư, như vậy có thể làm được huyền cầm sao?”
“Đương nhiên rồi , đàn cổ huyền cầm chính là dùng dây thép như thế này để làm.” Tiểu Thiên trả lời thật là đắc ý, anh họ của nàng chính là nghệ nhân làm huyền cầm tốt nhất, nàng cũng nhân cơ hội học được rất nhiều kiến thức về đàn cổ, tuy rằng tay nghề không bằng được anh họ, có thể làm ra loại nhạc khí tốt nhất trên đời, nhưng vẫn có thể làm được một huyền cầm bình thường.
“Ai nha, đã trễ thế này, các ngươi nghỉ tay đi có được không?” Tỉêu Thiên không nhịn được mở miệng nói.
“Không sao, chúng ta quen rồi.” Trong đó, một nữ nhân lắc đầu cười cười, trong lời nói của nàng không tránh được một tia bất đắc dĩ.
“Các ngươi thật sự không muốn ngủ sao?”
“Ha hả, chúng ta đã quen ngủ muộn rồi, bây giờ bảo chúng tôi ngủ sớm, ngược lại ngủ không được.” Một người phụ nữ khác hồi đáp.
Nhìn thấy khuôn mặt uể oải của những nữ nhân kia, trong mắt Tỉêu Thiên ánh lên một tia thương cảm.
Nhìn là thấy, kỳ thật các nàng rất mệt, nhưng chỉ vì đã quen ngủ đúng giờ rồi, bây giờ bảo các nàng ngủ sớm, ngược lại quả thật ngủ không được.
“Như vậy đi.” Tự hỏi trong chốc lát sau, Tỉêu Thiên mở miệng nói: “Các ngươi đã không ngủ được, vậy giúp ta làm một đồ vật được không?”
“Vâng, làm cái gì?” Các nữ nhân đối mặt nhìn nhau.
“Các ngươi hãy nghe ta nói trước.” Nhìn những nữ nhân trước mặt liếc mắt một cái, chỉ vào một ít cây cối trong viện nói: “Đem hồng tùng này, hoa hồng mộc cùng cây mun hái xuống một ít cho ta .”
“Được.” Mặc dù không biết Tỉêu Thiên tại sao lại muốn những cây cối đó, nhưng những nữ nhân kia vẫn cùng nhau giúp nàng mang chúng về.
Mà Tỉêu Thiên chính mình đây? ở trong lãnh cung buồn chán này, thật đúng là khiến cho nàng muốn làm một thứ gì đó.
“Aiiii, lãnh cung cũng không phải thật kém cỏi, ít nhất tất cả mọi thứ đều đầy đủ.” Cầm dây thép trong tay, Tiểu Thiên đắc ý nở nụ cười, Ngay sau đó, từ đâu lục tục tìm được một ít ni lông linh tinh gì đó, các nữ nhân kia cứ ngồi ở trước viện dưới những gốc cây, nàng ngồi ở trong viện, đem dây thép một cây lại một cây đặt trên những tấm nhựa mỏng, làm cho Đoá nhi đứng ở một bên vẻ mặt nghi hoặc.
“Tiểu thư, ngài đem dây thép đặt ở trên nhựa mỏng kia làm cái gì a ?” Đoá nhi nhịn không được hỏi.
“Làm huyền cầm a.” Tiểu Thiên đắc ý hồi đáp.
“Huyền cầm?” Đoá nhi nhìn thấy Tỉêu Thiên cầm trong tay mấy cái gọi là “Huyền cầm” kia , vẻ mặt nghi hoặc, “Tiểu thư, như vậy có thể làm được huyền cầm sao?”
“Đương nhiên rồi , đàn cổ huyền cầm chính là dùng dây thép như thế này để làm.” Tiểu Thiên trả lời thật là đắc ý, anh họ của nàng chính là nghệ nhân làm huyền cầm tốt nhất, nàng cũng nhân cơ hội học được rất nhiều kiến thức về đàn cổ, tuy rằng tay nghề không bằng được anh họ, có thể làm ra loại nhạc khí tốt nhất trên đời, nhưng vẫn có thể làm được một huyền cầm bình thường.