“Ngươi…….ngươi làm?” Nàng không dám tin lặp lại lần nữa.
Mẹ ơi, lại không nói hôn quân này là thiện tâm đại phát hay là bị quỷ ca ôn nhu nhập thân rồi, dù sao tính khí hôn quân vốn là âm tình bất định, nhưng mấu chốt chính là, hôn quân làm cho nàng ăn? Phải biết rằng, vị lão đại này luôn được cung nữ thái giám hầu hạ từ nhỏ cho tới lớn nha. Đoán chừng hắn đã lớn như thế này, ngay cả phòng bếp đi hướng nào, mặt mũi ra sao còn không biết. Những thứ gạo củi dầu muối tương dấm trà, hắn biết không? Cái gì đó mà hắn làm ra có thể ăn không? Nàng cũng không muốn đồ ăn lão đại làm ra trực tiếp làm cho nàng ăn xong rồi nôn tại chỗ nha.
Trực tiếp cố gắng nuốt thì cũng không có gì để nói đi, kinh khủng hơn chính là, đến lúc đó ăn xong lại sống không được mà chết cũng không xong, không thì làm cái dạ dày của nàng đau trở lại, làm cho nàng thêm một lần nữa đau đến chết đi sống lại, lúc đó nàng thực sự không có cách nào lăn lộn.
Nghĩ tới đây, nàng hung hăng rùng mình một cái, trong mắt xuất hiện lo lắng hoảng sợ.
Hoàng Phủ Tấn nhìn vẻ mặt Tiểu Thiên không ngừng biến đổi, lúc thì kinh ngạc, lúc thì khổ não, cuối cùng lại bày ra cho hắn thấy là một ánh mắt hoảng sợ, cứ như là hắn đi làm độc dược cho nàng ăn vậy.
“Niếp Tiểu Thiên, vẻ mặt này của ngươi là có gì đây?” Sưng mặt lên không vui, Hoàng Phủ Tấn mở miệng hỏi.
Âm thanh Hoàng Phủ Tấn khiến cho Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, nàng mới vừa rồi vẫn còn hoảng sợ, “Hoàng…………Hoàng thượng, ngài biết làm sao?” Nàng lấy dũng khí hỏi cái vấn đề này, nàng thề, nàng tuyệt đối không phải đang hoài nghi năng lực của Hoàng đế lão đại!
Được rồi được rồi, nàng thừa nhận, nàng đúng là hoài nghi năng lực của hắn, những thứ khác không nói, còn năng lực nấu cơm, nàng thực đúng là có chút hoài nghi. Hắn là Hoàng đế nha, đây là một thân phận như thế nào a, không hề tầm thường, tuyệt đối sẽ không thể như một thân phận có thể biết nấu cơm.
“Trẫm dĩ nhiên…………” Âm thanh Hoàng Phủ Tấn bị chặn lại trong cổ họng.
Niếp Tiểu Thiên nói lời này khiến hắn suy nghĩ lại vấn đề, nói thật, hắn ngay cả ngự thiện phòng là hình dạng gì cũng không biết, càng không cần phải nói đến chuyện xuống bếp.
Hắn vừa nãy là nghĩ gì a, làm sao lại cùng nữ nhân này nói mình đi nấu cho nàng ăn? Là lo lắng cho bệnh tình của nàng đến hồ đồ rồi?
Khó trách nữ nhân này lại trưng cái vẻ mặt hoảng sợ đó ra cho hắn xem, khó trách nàng còn không ngừng lạnh run, nàng đang hoài nghi năng lực của hắn.
Đáng chết nữ nhân ngu ngốc này, thế nhưng lại dám hoài nghi năng lực của hắn!
Mẹ ơi, lại không nói hôn quân này là thiện tâm đại phát hay là bị quỷ ca ôn nhu nhập thân rồi, dù sao tính khí hôn quân vốn là âm tình bất định, nhưng mấu chốt chính là, hôn quân làm cho nàng ăn? Phải biết rằng, vị lão đại này luôn được cung nữ thái giám hầu hạ từ nhỏ cho tới lớn nha. Đoán chừng hắn đã lớn như thế này, ngay cả phòng bếp đi hướng nào, mặt mũi ra sao còn không biết. Những thứ gạo củi dầu muối tương dấm trà, hắn biết không? Cái gì đó mà hắn làm ra có thể ăn không? Nàng cũng không muốn đồ ăn lão đại làm ra trực tiếp làm cho nàng ăn xong rồi nôn tại chỗ nha.
Trực tiếp cố gắng nuốt thì cũng không có gì để nói đi, kinh khủng hơn chính là, đến lúc đó ăn xong lại sống không được mà chết cũng không xong, không thì làm cái dạ dày của nàng đau trở lại, làm cho nàng thêm một lần nữa đau đến chết đi sống lại, lúc đó nàng thực sự không có cách nào lăn lộn.
Nghĩ tới đây, nàng hung hăng rùng mình một cái, trong mắt xuất hiện lo lắng hoảng sợ.
Hoàng Phủ Tấn nhìn vẻ mặt Tiểu Thiên không ngừng biến đổi, lúc thì kinh ngạc, lúc thì khổ não, cuối cùng lại bày ra cho hắn thấy là một ánh mắt hoảng sợ, cứ như là hắn đi làm độc dược cho nàng ăn vậy.
“Niếp Tiểu Thiên, vẻ mặt này của ngươi là có gì đây?” Sưng mặt lên không vui, Hoàng Phủ Tấn mở miệng hỏi.
Âm thanh Hoàng Phủ Tấn khiến cho Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, nàng mới vừa rồi vẫn còn hoảng sợ, “Hoàng…………Hoàng thượng, ngài biết làm sao?” Nàng lấy dũng khí hỏi cái vấn đề này, nàng thề, nàng tuyệt đối không phải đang hoài nghi năng lực của Hoàng đế lão đại!
Được rồi được rồi, nàng thừa nhận, nàng đúng là hoài nghi năng lực của hắn, những thứ khác không nói, còn năng lực nấu cơm, nàng thực đúng là có chút hoài nghi. Hắn là Hoàng đế nha, đây là một thân phận như thế nào a, không hề tầm thường, tuyệt đối sẽ không thể như một thân phận có thể biết nấu cơm.
“Trẫm dĩ nhiên…………” Âm thanh Hoàng Phủ Tấn bị chặn lại trong cổ họng.
Niếp Tiểu Thiên nói lời này khiến hắn suy nghĩ lại vấn đề, nói thật, hắn ngay cả ngự thiện phòng là hình dạng gì cũng không biết, càng không cần phải nói đến chuyện xuống bếp.
Hắn vừa nãy là nghĩ gì a, làm sao lại cùng nữ nhân này nói mình đi nấu cho nàng ăn? Là lo lắng cho bệnh tình của nàng đến hồ đồ rồi?
Khó trách nữ nhân này lại trưng cái vẻ mặt hoảng sợ đó ra cho hắn xem, khó trách nàng còn không ngừng lạnh run, nàng đang hoài nghi năng lực của hắn.
Đáng chết nữ nhân ngu ngốc này, thế nhưng lại dám hoài nghi năng lực của hắn!