Hoàng Phủ Tấn trầm mặc nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu một cái, “Được, ngươi đi cùng Trẫm”.
“Vâng, vâng, cám ơn Hoàng thượng, cám ơn Hoàng thượng.” Thấy Hoàng Phủ Tấn đồng ý, Tiểu Thiên mặt mày hớn hở.
“Đi thôi!” Miễn cưỡng nhìn nàng một cái, Hoàng Phủ Tấn xoay người, đi tới phòng bếp.
Bởi vì cả tòa Thái Y viện rất lớn, kích thước tương đương với bệnh viện Trung ương ở thế kỉ 21.Vì vậy, phòng bếp Thái Y viện cách gian phòng Tiểu Thiên vừa ở một khoảng khá xa.
Dọc theo đường đi, Tiểu Thiên đi sau lưng Hoàng Phủ Tấn không nói gì, nàng nhìn chăm chú vào bóng lưng cao to của hắn. Ở nơi này, trong bóng đêm, bóng lưng hắn mang theo nhàn nhạt cô tịch, ánh trăng kéo dài bóng lưng làm cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm cô tịch,càng khiến người đau lòng.
Tên hôn quân này thật ra cũng không phải rất xấu, nhìn chuyện tối nay xem, tất cả mọi người đều đi ngủ, hắn đường đường là một Hoàng đế lại tự mình tới chiếu cố nàng, thậm chí còn tính toán tự nấu đồ ăn cho nàng. Mặc dù nàng không biết hắn làm rốt cuộc có ăn được hay không, nhưng ít nhất hắn cũng có lòng không phải sao?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tiểu Thiên không tự chủ được nâng lên.
“Hắt xì……..” đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, Tiểu Thiên không nhịn được rùng mình một cái, theo lỗ mũi nhột nhạt hắt hơi.
Cúi đầu liếc mắt nhìn mình, nha, dĩ nhiên lại mặc một lớp áo rất phong phanh, trong thời tiết như thế này, không phải là không thể đem nàng chết rét.
Mới vừa lúc theo hôn quân đi ra, một chút cũng không cảm thấy lạnh. Hiện tại phản ứng mới thấy, mùa đông ở cổ đại thật đúng là lạnh hơn bình thường, mỗi trận gió đều lạnh vào tận xương tủy.
Đưa hai tay chà xát cánh tay, cố gắng làm ình ấm áp một chút, đang định đi về phía trước, đúng lúc này, nàng cảm thấy trên người đột nhiên ấm áp, trên vai nàng bỗng dưng xuất hiện thêm một chiếc áo khoát, trên y phục còn lưu lại nhiệt độ của Hoàng Phủ Tấn, bất chợt nàng cảm giác được cả người ấm lên.
Giương mắt, nàng đối mặt với ánh mắt hơi trách cứ của Hoàng Phủ Tấn.
“Hoàng……..”
“Đừng để mình bị đông lạnh, Trẫm không có thời gian phục vụ ngươi!” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn mang theo tức giận ngắt lời Tiểu Thiên, tay tự nhiên vươn ra, kéo váy nàng chặt một chút.
“Vâng, vâng, cám ơn Hoàng thượng, cám ơn Hoàng thượng.” Thấy Hoàng Phủ Tấn đồng ý, Tiểu Thiên mặt mày hớn hở.
“Đi thôi!” Miễn cưỡng nhìn nàng một cái, Hoàng Phủ Tấn xoay người, đi tới phòng bếp.
Bởi vì cả tòa Thái Y viện rất lớn, kích thước tương đương với bệnh viện Trung ương ở thế kỉ 21.Vì vậy, phòng bếp Thái Y viện cách gian phòng Tiểu Thiên vừa ở một khoảng khá xa.
Dọc theo đường đi, Tiểu Thiên đi sau lưng Hoàng Phủ Tấn không nói gì, nàng nhìn chăm chú vào bóng lưng cao to của hắn. Ở nơi này, trong bóng đêm, bóng lưng hắn mang theo nhàn nhạt cô tịch, ánh trăng kéo dài bóng lưng làm cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm cô tịch,càng khiến người đau lòng.
Tên hôn quân này thật ra cũng không phải rất xấu, nhìn chuyện tối nay xem, tất cả mọi người đều đi ngủ, hắn đường đường là một Hoàng đế lại tự mình tới chiếu cố nàng, thậm chí còn tính toán tự nấu đồ ăn cho nàng. Mặc dù nàng không biết hắn làm rốt cuộc có ăn được hay không, nhưng ít nhất hắn cũng có lòng không phải sao?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tiểu Thiên không tự chủ được nâng lên.
“Hắt xì……..” đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, Tiểu Thiên không nhịn được rùng mình một cái, theo lỗ mũi nhột nhạt hắt hơi.
Cúi đầu liếc mắt nhìn mình, nha, dĩ nhiên lại mặc một lớp áo rất phong phanh, trong thời tiết như thế này, không phải là không thể đem nàng chết rét.
Mới vừa lúc theo hôn quân đi ra, một chút cũng không cảm thấy lạnh. Hiện tại phản ứng mới thấy, mùa đông ở cổ đại thật đúng là lạnh hơn bình thường, mỗi trận gió đều lạnh vào tận xương tủy.
Đưa hai tay chà xát cánh tay, cố gắng làm ình ấm áp một chút, đang định đi về phía trước, đúng lúc này, nàng cảm thấy trên người đột nhiên ấm áp, trên vai nàng bỗng dưng xuất hiện thêm một chiếc áo khoát, trên y phục còn lưu lại nhiệt độ của Hoàng Phủ Tấn, bất chợt nàng cảm giác được cả người ấm lên.
Giương mắt, nàng đối mặt với ánh mắt hơi trách cứ của Hoàng Phủ Tấn.
“Hoàng……..”
“Đừng để mình bị đông lạnh, Trẫm không có thời gian phục vụ ngươi!” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn mang theo tức giận ngắt lời Tiểu Thiên, tay tự nhiên vươn ra, kéo váy nàng chặt một chút.