“Hoàng thượng, chuyện này. . . . . .”
“Còn không mau đi!” Càng nghĩ càng nổi giận, hắn trực tiếp đem bát mì trên bàn hất xuống đất.
“Dạ, dạ, nô tài lập tức đi.” Phúc Quý bị hành động của Hoàng Phủ Tấn dọa sợ, lập tức lui xuống.
Phúc Quý đang lui xuống, ở cửa lại vang lên âm thanh rất ít khi xuất hiện ở Ngự thư phòng trong khoảng thời gian gần đây, “Thế nào? Vị Hoàng Hậu kia lại chọc ngươi tức giận?”
Thanh âm của Đoạn Ngự vang lên ở cửa ngự thư phòng.
Thấy chính là Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái, mở miệng nói: “Chịu tiến cung rồi?”
“Cái này. . . . . .” Đoạn ngự gãi gãi đầu, coi như hắn đã một thời gian thật dài không có tiến cung, còn không phải là sợ đụng phải vị Hoàng Hậu nương nương kia sao. Suy nghĩ kĩ một chút cũng thấy vị Hoàng Hậu nương nương kia thật sự quá lợi hại, chẳng những đem Tấn giận đến mức đóng cửa Tầm Hoan Lâu, mà ngay cả đương triều Tể tướng là hắn cũng bị dọa cho sợ đến mức một thời gian dài không dám vào cung.
“Ngươi rất sợ nàng?” Trên mặt Hoàng Phủ Tấn có một nụ cười, tên ngu ngốc kia rõ ràng là đương triều nhất phẩm mà lại bị dọa sợ đến mức một thời gian dài như vậy không dám vào cung.
“Cái đó. . . . . .” Bị Hoàng Phủ Tấn nói trúng tâm sự, Đoạn Ngự lúng túng sờ sờ đầu, “Tấn, không đề cập tới cái này nữa.” Hắn cố gắng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, ngươi thật sự sẽ đem Tầm Hoan Lâu đóng cửa?”
“Ngươi cứ nói đi?” Mặt Hoàng Phủ Tấn chìm xuống lại một lần nữa .
“Không cần khoa trương như vậy chứ.” Mặt Đoạn ngự khổ não nhìn Hoàng Phủ Tấn, nếu là đem Tầm Hoan Lâu đóng cửa, Tể tướng hắn về sau biết đi nơi nào phong lưu a.
“Thế nào? Lo lắng ình không có chỗ phong lưu sao?” Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc hắn một cái, tiếp tục nói: “Chính ngươi có thể mở một gian.”
“Thật có thể không?”
“Ngươi nói đi?” Cặp mắt Hoàng Phủ Tấn nheo lại, hơi thở mang theo vài phần nguy hiểm. Tiểu tử này nếu dám mở kỹ viện, nữ nhân ngu ngốc kia còn không đi vào sao.
“Cái này còn là. . . . . . Sau này hãy nói, sau này hãy nói đi.” Đoạn Ngự nuốt một ngụm nước bọt, Hoàng đế lão Đại lâu như thế tại sao không có thay đổi, vẫn là khủng bố như vậy a.
Hoàng Hậu nương nương, chúc ngươi nhiều may mắn, ngàn vạn lần không nên bị hôn quân này làm cho gục ngã. Đoạn Ngự ở trong lòng tăng thêm một câu.
“Còn không mau đi!” Càng nghĩ càng nổi giận, hắn trực tiếp đem bát mì trên bàn hất xuống đất.
“Dạ, dạ, nô tài lập tức đi.” Phúc Quý bị hành động của Hoàng Phủ Tấn dọa sợ, lập tức lui xuống.
Phúc Quý đang lui xuống, ở cửa lại vang lên âm thanh rất ít khi xuất hiện ở Ngự thư phòng trong khoảng thời gian gần đây, “Thế nào? Vị Hoàng Hậu kia lại chọc ngươi tức giận?”
Thanh âm của Đoạn Ngự vang lên ở cửa ngự thư phòng.
Thấy chính là Đoạn Ngự, Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái, mở miệng nói: “Chịu tiến cung rồi?”
“Cái này. . . . . .” Đoạn ngự gãi gãi đầu, coi như hắn đã một thời gian thật dài không có tiến cung, còn không phải là sợ đụng phải vị Hoàng Hậu nương nương kia sao. Suy nghĩ kĩ một chút cũng thấy vị Hoàng Hậu nương nương kia thật sự quá lợi hại, chẳng những đem Tấn giận đến mức đóng cửa Tầm Hoan Lâu, mà ngay cả đương triều Tể tướng là hắn cũng bị dọa cho sợ đến mức một thời gian dài không dám vào cung.
“Ngươi rất sợ nàng?” Trên mặt Hoàng Phủ Tấn có một nụ cười, tên ngu ngốc kia rõ ràng là đương triều nhất phẩm mà lại bị dọa sợ đến mức một thời gian dài như vậy không dám vào cung.
“Cái đó. . . . . .” Bị Hoàng Phủ Tấn nói trúng tâm sự, Đoạn Ngự lúng túng sờ sờ đầu, “Tấn, không đề cập tới cái này nữa.” Hắn cố gắng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, ngươi thật sự sẽ đem Tầm Hoan Lâu đóng cửa?”
“Ngươi cứ nói đi?” Mặt Hoàng Phủ Tấn chìm xuống lại một lần nữa .
“Không cần khoa trương như vậy chứ.” Mặt Đoạn ngự khổ não nhìn Hoàng Phủ Tấn, nếu là đem Tầm Hoan Lâu đóng cửa, Tể tướng hắn về sau biết đi nơi nào phong lưu a.
“Thế nào? Lo lắng ình không có chỗ phong lưu sao?” Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc hắn một cái, tiếp tục nói: “Chính ngươi có thể mở một gian.”
“Thật có thể không?”
“Ngươi nói đi?” Cặp mắt Hoàng Phủ Tấn nheo lại, hơi thở mang theo vài phần nguy hiểm. Tiểu tử này nếu dám mở kỹ viện, nữ nhân ngu ngốc kia còn không đi vào sao.
“Cái này còn là. . . . . . Sau này hãy nói, sau này hãy nói đi.” Đoạn Ngự nuốt một ngụm nước bọt, Hoàng đế lão Đại lâu như thế tại sao không có thay đổi, vẫn là khủng bố như vậy a.
Hoàng Hậu nương nương, chúc ngươi nhiều may mắn, ngàn vạn lần không nên bị hôn quân này làm cho gục ngã. Đoạn Ngự ở trong lòng tăng thêm một câu.