Mặt Hoàng Phủ Tấn bởi vì câu nói này của nàng mà càng ngày càng đen. Cái gì gọi là loại nam nhân có dục vọng mà không chỗ phát tiết? Nàng ngược lại rất hiểu a.
Còn nữa, cái gì mà hắn cũng không cần lo lắng, hậu cung hơn ba ngàn nữ nhân để hắn giải quyết? Nàng xem hắn là cái gì? Hắn trong miệng nàng nói chính là loại nam nhân lạm chuyện giao hoan sao? Vừa nghĩ tới nữ nhân này nói hắn như vậy, hắn liền nổi giận trong bụng.
Thấy Hoàng Phủ Tấn chỉ là mặt đen lại nhưng lại không có phản ứng, Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Hoàng thượng, ngươi nghĩ a, nếu bọn họ đi cưỡng gian (QJ) rồi, trị an liền rối loạn a. Trị an rối loạn, lòng dân liền sợ hãi. Xã hội sẽ rung chuyển bất an. Làm một hoàng đế, lòng của dân là trời. Nếu ngay cả lòng dân cũng mất đi, vị hoàng đế là ngài còn có tác dụng gì sao? Hoàng thượng, nước có thể nâng thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền. Ngài có lẽ phải hiểu rõ ràng đây chính là vấn đề rất quan trọng đó, đây mới thật là liên quan đến thiên hạ đại sự."
"Ha ha ha
~~" Đoạn Ngự cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bật cười. Hắn đang ôm bụng cười, không có chút hình tượng nào, đưa tay lên chỉ Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Đúng. . . . . . Thật xin lỗi a, Hoàng hậu nương nương, thần. . . . . . Thần không phải cố ý muốn ngắt. . . . . . Ngắt đứt lời của người. Thật sự là. . . . . . Khụ. . . . . ." Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự lập tức ngậm miệng, vẻ mặt cười thật to cũng bị hắn thu ngay về.
"Khụ. . . . . ." Che miệng ho nhẹ mấy tiếng, Đoạn Ngự giơ ngón tay cái với Tiểu Thiên, "Nương nương, ngài phân tích rất có đạo lý. Nếu đem kỹ viện đóng cửa, quả thật xã hội sẽ có biến cố lớn. Hoàng thượng, ngài phải suy nghĩ kỹ càng!"
"Được, trẫm sẽ đem biểu muội gả cho ngươi." Hoàng Phủ Tấn đột nhiên thốt ra những lời này, khiến cho nụ cười trên mặt Đoạn Ngự lập tức thu về, trong mắt rõ ràng mang theo hoảng sợ, chợt lắc đầu một cái.
Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái, quay đầu lại nhìn Tiểu Thiên, bình thản mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, phân tích không tệ."
"Đúng vậy." Không nghe được trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn có ẩn nhẫn tức giận. Thấy Hoàng Phủ Tấn "khen" nàng như vậy, nàng càng thêm hưng phấn, "Vậy hoàng thượng, về chuyện đóng cửa kỹ viện. . . . . ."
"Ngươi đừng mơ!" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng cắt đứt nàng, "Tầm Hoan Lâu suốt đời này cũng đừng nghĩ có thể khai trương một lần nữa!"
Xem ra là không thương lượng được rồi!
"Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Cẩu hoàng đế!" Tiểu Thiên giận đến trợn mắt, hôn quân này đã nói như vậy mà sao lại không hiểu chút nào vậy.
Câu "Cẩu hoàng đế" này khiến cho Đoạn Ngự đang đứng bên cạnh lập tức toát ra mồ hôi lạnh, Hoàng hậu này thật đúng là lớn mật a.
Bất quá, khiến hắn kinh ngạc chính là, Hoàng Phủ Tấn thế nhưng không hề nổi giận, cứ chỉ là một vẻ mặt lạnh như băng như vậy, "Trẫm ngược lại rất muốn biết, trẫm đóng cửa một kỹ viện, làm thế nào lại khiến cho xã hội rung chuyển bất an, thế nào khiến trẫm mất đi lòng dân!"
Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền? So sánh này của nàng cũng có chút hợp lí! Nữ nhân này, mặc dù có thời điểm thoạt nhìn thật ngây ngốc, nhưng ngược lại mấy lời nói xong cũng có chút đạo lý.
'Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền'? Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia cười yếu ớt.
Thấy lời của mình không thay đổi được chút nào ý của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên cảm thấy bất đắc dĩ. Cuối cùng, nàng còn chưa hết hi vọng hỏi: "Hoàng thượng, chúng ta thương lượng một chút đi được không, về cái này. . . . . ."
"Không thương lượng!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn không có một nụ cười, lạnh lùng ngắt lời nàng. Nữ nhân này còn muốn thương lượng?
"Hoàng thượng
" nàng nằm ở ngực Hoàng Phủ Tấn, thanh âm nũng nịu khiến người ta không nhịn được mà lạnh run lên.
"Khụ. . . . . ." Thanh âm của Đoạn Ngự lần nữa lại vang lên, trên trán của hắn cũng đã toát ra mồ hôi lạnh. Vị hoàng hậu này thậm chí ngay cả làm nũng cũng đều đem ra hết, nàng thế mà lại đi làm nũng với nam nhân lạnh như băng này?
Hắn ho khan lại bị Tiểu Thiên ột cái nhìn xem thường. Công nhận chính nàng cũng cảm thấy mình rất ghê tởm, sao lại đi làm nũng với tên hôn quân không khác gì núi băng này.
Mặt Hoàng Phủ Tấn vẫn lạnh nhạt như cũ, mặc dù vào thời điểm Tiểu Thiên làm nũng với hắn, hắn cũng có một chút xúc động muốn cười.
"Được rồi. Chuyện của Tầm Hoan Lâu cũng không cần ngươi nghĩ tới!" Nụ cười trong mắt biến mất, Hoàng Phủ Tấn trở lại dáng vẻ lạnh lùng mở miệng nói.
"A
" Ngay cả tuyệt chiêu làm nũng cũng không đối phó được với hôn quân này, Tiểu Thiên cuối cùng không còn cách nào khác đành tạm thời chấp nhận.
Hoàng Phủ Tấn đứng lên, nàng không tình nguyện mở miệng nói: "Vậy các ngươi cứ làm việc tiếp, ta đi đây!"
"Cứ đi như vậy?" Những lời này của Hoàng Phủ Tấn bật thốt lên, ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới khẩu khí của hắn thủy chung lại mang theo một chút luyến tiếc.
"Nếu không thì ở đây làm gì?" Tiểu Thiên xoay đầu lại, vẻ mặt đầy nghi vấn, nàng không đi, chẳng lẽ còn lưu lại bồi chuyện bọn hắn a.
Còn nữa, cái gì mà hắn cũng không cần lo lắng, hậu cung hơn ba ngàn nữ nhân để hắn giải quyết? Nàng xem hắn là cái gì? Hắn trong miệng nàng nói chính là loại nam nhân lạm chuyện giao hoan sao? Vừa nghĩ tới nữ nhân này nói hắn như vậy, hắn liền nổi giận trong bụng.
Thấy Hoàng Phủ Tấn chỉ là mặt đen lại nhưng lại không có phản ứng, Tiểu Thiên tiếp tục nói: "Hoàng thượng, ngươi nghĩ a, nếu bọn họ đi cưỡng gian (QJ) rồi, trị an liền rối loạn a. Trị an rối loạn, lòng dân liền sợ hãi. Xã hội sẽ rung chuyển bất an. Làm một hoàng đế, lòng của dân là trời. Nếu ngay cả lòng dân cũng mất đi, vị hoàng đế là ngài còn có tác dụng gì sao? Hoàng thượng, nước có thể nâng thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền. Ngài có lẽ phải hiểu rõ ràng đây chính là vấn đề rất quan trọng đó, đây mới thật là liên quan đến thiên hạ đại sự."
"Ha ha ha
~~" Đoạn Ngự cuối cùng vẫn là không nhịn được mà bật cười. Hắn đang ôm bụng cười, không có chút hình tượng nào, đưa tay lên chỉ Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Đúng. . . . . . Thật xin lỗi a, Hoàng hậu nương nương, thần. . . . . . Thần không phải cố ý muốn ngắt. . . . . . Ngắt đứt lời của người. Thật sự là. . . . . . Khụ. . . . . ." Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự lập tức ngậm miệng, vẻ mặt cười thật to cũng bị hắn thu ngay về.
"Khụ. . . . . ." Che miệng ho nhẹ mấy tiếng, Đoạn Ngự giơ ngón tay cái với Tiểu Thiên, "Nương nương, ngài phân tích rất có đạo lý. Nếu đem kỹ viện đóng cửa, quả thật xã hội sẽ có biến cố lớn. Hoàng thượng, ngài phải suy nghĩ kỹ càng!"
"Được, trẫm sẽ đem biểu muội gả cho ngươi." Hoàng Phủ Tấn đột nhiên thốt ra những lời này, khiến cho nụ cười trên mặt Đoạn Ngự lập tức thu về, trong mắt rõ ràng mang theo hoảng sợ, chợt lắc đầu một cái.
Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái, quay đầu lại nhìn Tiểu Thiên, bình thản mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, phân tích không tệ."
"Đúng vậy." Không nghe được trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn có ẩn nhẫn tức giận. Thấy Hoàng Phủ Tấn "khen" nàng như vậy, nàng càng thêm hưng phấn, "Vậy hoàng thượng, về chuyện đóng cửa kỹ viện. . . . . ."
"Ngươi đừng mơ!" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng cắt đứt nàng, "Tầm Hoan Lâu suốt đời này cũng đừng nghĩ có thể khai trương một lần nữa!"
Xem ra là không thương lượng được rồi!
"Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . Cẩu hoàng đế!" Tiểu Thiên giận đến trợn mắt, hôn quân này đã nói như vậy mà sao lại không hiểu chút nào vậy.
Câu "Cẩu hoàng đế" này khiến cho Đoạn Ngự đang đứng bên cạnh lập tức toát ra mồ hôi lạnh, Hoàng hậu này thật đúng là lớn mật a.
Bất quá, khiến hắn kinh ngạc chính là, Hoàng Phủ Tấn thế nhưng không hề nổi giận, cứ chỉ là một vẻ mặt lạnh như băng như vậy, "Trẫm ngược lại rất muốn biết, trẫm đóng cửa một kỹ viện, làm thế nào lại khiến cho xã hội rung chuyển bất an, thế nào khiến trẫm mất đi lòng dân!"
Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền? So sánh này của nàng cũng có chút hợp lí! Nữ nhân này, mặc dù có thời điểm thoạt nhìn thật ngây ngốc, nhưng ngược lại mấy lời nói xong cũng có chút đạo lý.
'Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền'? Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia cười yếu ớt.
Thấy lời của mình không thay đổi được chút nào ý của Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên cảm thấy bất đắc dĩ. Cuối cùng, nàng còn chưa hết hi vọng hỏi: "Hoàng thượng, chúng ta thương lượng một chút đi được không, về cái này. . . . . ."
"Không thương lượng!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn không có một nụ cười, lạnh lùng ngắt lời nàng. Nữ nhân này còn muốn thương lượng?
"Hoàng thượng
" nàng nằm ở ngực Hoàng Phủ Tấn, thanh âm nũng nịu khiến người ta không nhịn được mà lạnh run lên.
"Khụ. . . . . ." Thanh âm của Đoạn Ngự lần nữa lại vang lên, trên trán của hắn cũng đã toát ra mồ hôi lạnh. Vị hoàng hậu này thậm chí ngay cả làm nũng cũng đều đem ra hết, nàng thế mà lại đi làm nũng với nam nhân lạnh như băng này?
Hắn ho khan lại bị Tiểu Thiên ột cái nhìn xem thường. Công nhận chính nàng cũng cảm thấy mình rất ghê tởm, sao lại đi làm nũng với tên hôn quân không khác gì núi băng này.
Mặt Hoàng Phủ Tấn vẫn lạnh nhạt như cũ, mặc dù vào thời điểm Tiểu Thiên làm nũng với hắn, hắn cũng có một chút xúc động muốn cười.
"Được rồi. Chuyện của Tầm Hoan Lâu cũng không cần ngươi nghĩ tới!" Nụ cười trong mắt biến mất, Hoàng Phủ Tấn trở lại dáng vẻ lạnh lùng mở miệng nói.
"A
" Ngay cả tuyệt chiêu làm nũng cũng không đối phó được với hôn quân này, Tiểu Thiên cuối cùng không còn cách nào khác đành tạm thời chấp nhận.
Hoàng Phủ Tấn đứng lên, nàng không tình nguyện mở miệng nói: "Vậy các ngươi cứ làm việc tiếp, ta đi đây!"
"Cứ đi như vậy?" Những lời này của Hoàng Phủ Tấn bật thốt lên, ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới khẩu khí của hắn thủy chung lại mang theo một chút luyến tiếc.
"Nếu không thì ở đây làm gì?" Tiểu Thiên xoay đầu lại, vẻ mặt đầy nghi vấn, nàng không đi, chẳng lẽ còn lưu lại bồi chuyện bọn hắn a.