"Ngự, con đi theo Tấn nhi đi, Ai gia cùng Nguyệt Khê thái hậu tâm sự một chút."
"Vâng, vi thần cáo lui." Kỳ thật, Thái Hoàng Thái Hậu không nói, Đoạn Ngự cũng đang định đi. Tiểu tử kia phỏng chừng vài ngày này sẽ không dễ chịu cho lắm.
Tiểu Thiên đứng ở cửa, không biết có nên bước vào hay không, người ngồi bên trong cũng được xem như mẹ chồng cùng em chồng của nàng. Nàng hiện tại lại không biết tiếp đón cái người gọi là mẹ chồng kia như thế nào nữa.
"Thiên Thiên? Con cũng đến đây." Thái Hoàng Thái Hậu thấy Tiểu Thiên đứng ở cửa, vội vàng kêu nàng lại: "Thiên Thiên, bước vào cùng Hoàng Tổ Mẫu tâm sự một chút đi."
"Được, được." Gật gật cái đầu, trên mặt Tiểu Thiên có chút xấu hổ.
"Thiên Thiên, vị này chính là Nguyệt Khê thái hậu Hạo Nguyệt quốc."
"Nga, xin. . . . . . Chào."
Tiểu Thiên hướng Nguyệt Khê khoát tay áo hành lễ. Má ơi, sao lại có cảm giác so với gặp cha mẹ còn muốn khủng bố hơn.
"Chào." Nguyệt Khê nhìn Tiểu Thiên khẽ gật đầu.
"Nguyệt Khê, Thiên Thiên là Hoàng Hậu của Tấn nhi."
"À." Nguyệt Khê không có lòng dạ nào mà lên tiếng, hiện tại bà gấp đến mức không còn tâm trí để ý đến chuyện gia đạo của Tấn Nhi, mà quốc sự của bọn họ mới là quan trọng nhất.
Về điểm này, Tiểu Thiên tự nhiên cũng đã nhìn ra.
"Mẫu. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu." Nguyệt Khê do dự mở miệng nói: "Về chuyện quốc gia của con mượn binh lực ngăn địch. . . . . ."
"Nguyệt Khê!" Thái Hoàng Thái Hậu hơi bất mãn bẻ gãy lời nói của nàng: "Chuyện mượn dùng binh lực này, hay là ngươi đi hỏi Tấn nhi đi. Ai gia không có khả năng làm chủ được, ngươi lâu như vậy mới tới, lần này hãy cùng Ai gia tâm sự một chút đi."
Thái Hoàng Thái Hậu biểu hiện ra vẻ trong lòng bất mãn.
"Vâng, Thái Hoàng Thái Hậu muốn tán gẫu chuyện gì?" Nguyệt Khê trong lòng tuy gấp rút, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.
"Hãy nói về Tấn nhi đi." Thái Hoàng Thái Hậu uống một ngụm trà, bình thản mở miệng nói.
"Được, vậy. . . . . . Vậy nói về Tấn nhi đi." Trên mặt Nguyệt Khê hiện lên một tia mất tự nhiên.
Chỉ thấy Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thoáng qua Nguyệt Khê, nhưng chỉ mở miệng nói: "Đứa nhỏ Tấn nhi kia quả thật rất có tài, năm ấy mười tuổi đã đăng cơ lên làm hoàng đế, còn đem quốc gia thống trị cường đại như vậy, Nguyệt Khê, ngươi muốn biết Tấn nhi từ năm mười tuổi tới bây giờ sống như thế nào không?"
"Thái Hoàng Thái Hậu, ngài có thể nói một ít chuyện trọng yếu không?" Nguyệt Khê vẫn là vội vàng mà ngắt lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu. Trong lòng bà ta cho Hạo Nguyệt quốc gấp đến độ lo lắng nếu lại một lần nữa không mượn được binh, quốc gia như vậy sẽ xong rồi, vậy Hi Nhi của bà ta không phải là mang danh quốc vương mất nước sao.
"Vâng, vi thần cáo lui." Kỳ thật, Thái Hoàng Thái Hậu không nói, Đoạn Ngự cũng đang định đi. Tiểu tử kia phỏng chừng vài ngày này sẽ không dễ chịu cho lắm.
Tiểu Thiên đứng ở cửa, không biết có nên bước vào hay không, người ngồi bên trong cũng được xem như mẹ chồng cùng em chồng của nàng. Nàng hiện tại lại không biết tiếp đón cái người gọi là mẹ chồng kia như thế nào nữa.
"Thiên Thiên? Con cũng đến đây." Thái Hoàng Thái Hậu thấy Tiểu Thiên đứng ở cửa, vội vàng kêu nàng lại: "Thiên Thiên, bước vào cùng Hoàng Tổ Mẫu tâm sự một chút đi."
"Được, được." Gật gật cái đầu, trên mặt Tiểu Thiên có chút xấu hổ.
"Thiên Thiên, vị này chính là Nguyệt Khê thái hậu Hạo Nguyệt quốc."
"Nga, xin. . . . . . Chào."
Tiểu Thiên hướng Nguyệt Khê khoát tay áo hành lễ. Má ơi, sao lại có cảm giác so với gặp cha mẹ còn muốn khủng bố hơn.
"Chào." Nguyệt Khê nhìn Tiểu Thiên khẽ gật đầu.
"Nguyệt Khê, Thiên Thiên là Hoàng Hậu của Tấn nhi."
"À." Nguyệt Khê không có lòng dạ nào mà lên tiếng, hiện tại bà gấp đến mức không còn tâm trí để ý đến chuyện gia đạo của Tấn Nhi, mà quốc sự của bọn họ mới là quan trọng nhất.
Về điểm này, Tiểu Thiên tự nhiên cũng đã nhìn ra.
"Mẫu. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu." Nguyệt Khê do dự mở miệng nói: "Về chuyện quốc gia của con mượn binh lực ngăn địch. . . . . ."
"Nguyệt Khê!" Thái Hoàng Thái Hậu hơi bất mãn bẻ gãy lời nói của nàng: "Chuyện mượn dùng binh lực này, hay là ngươi đi hỏi Tấn nhi đi. Ai gia không có khả năng làm chủ được, ngươi lâu như vậy mới tới, lần này hãy cùng Ai gia tâm sự một chút đi."
Thái Hoàng Thái Hậu biểu hiện ra vẻ trong lòng bất mãn.
"Vâng, Thái Hoàng Thái Hậu muốn tán gẫu chuyện gì?" Nguyệt Khê trong lòng tuy gấp rút, nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.
"Hãy nói về Tấn nhi đi." Thái Hoàng Thái Hậu uống một ngụm trà, bình thản mở miệng nói.
"Được, vậy. . . . . . Vậy nói về Tấn nhi đi." Trên mặt Nguyệt Khê hiện lên một tia mất tự nhiên.
Chỉ thấy Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thoáng qua Nguyệt Khê, nhưng chỉ mở miệng nói: "Đứa nhỏ Tấn nhi kia quả thật rất có tài, năm ấy mười tuổi đã đăng cơ lên làm hoàng đế, còn đem quốc gia thống trị cường đại như vậy, Nguyệt Khê, ngươi muốn biết Tấn nhi từ năm mười tuổi tới bây giờ sống như thế nào không?"
"Thái Hoàng Thái Hậu, ngài có thể nói một ít chuyện trọng yếu không?" Nguyệt Khê vẫn là vội vàng mà ngắt lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu. Trong lòng bà ta cho Hạo Nguyệt quốc gấp đến độ lo lắng nếu lại một lần nữa không mượn được binh, quốc gia như vậy sẽ xong rồi, vậy Hi Nhi của bà ta không phải là mang danh quốc vương mất nước sao.