"Trẫm không sao." Nhìn thấy khẩn trương trong mắt Tiểu Thiên, trong lòng Hoàng Phủ Tấn mang theo một chút vui sướng, hắn nâng khóe miệng lên, đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, mang theo vài phần cưng chiều trong mắt.
"Hoàng thượng, ngươi xem ngươi đi, mồ hôi lạnh cũng đã làm y phục ướt hết rồi, nên đem y phục đổi đi thôi." Vừa nói xong, cũng không chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, nàng liền chủ động cởi y phục của hắn.
Mới vừa đưa tay, nàng đột nhiên ý thức được cái gì, tay đựat trên vạt áo của Hoàng Phủ Tấn ngừng lại, mặt trong nháy mắt trở nên hồng đến không ngờ.
Má ơi, nàng lúc nào thì trở nên "tùy tiện" như vậy rồi, lại như vậy đi cởi y phục của nam nhân? Chẳng khác nào là muốn mời hắn, nhưng nàng không phải là người tùy tiện a.
Nuốt một ngụm nước bọt, nàng chột dạ ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn, đối mặt ý cười trong ánh mắt Hoàng Phủ Tấn.
"Thế nào lại dừng lại?" Hoàng Phủ Tấn cố tình giả vờ không biết mở miệng hỏi, nhìn thấy mặt nàng phiếm đỏ ửng, đột nhiên tâm tình hắn thật tốt, ngày nay âm mai cũng ở đây lúc này dần dần tiêu tán ra.
"Cái đó. . . . . ." Nàng cau mày ảo não, vẻ mặt như đã làm sai chuyện gì, "Hoàng thượng, ngươi. . . . . . Cái đó. . . . . . Hay là ngươi tự mình cởi đi."
"Tự mình cởi?" Hoàng Phủ Tấn lông mày nâng lên, đưa tay vuốt nhẹ cằm của nàng, tà tà cười một tiếng, "Thiên Thiên, trẫm mới vừa còn khen ngươi là thê tử tốt hiểu lễ nghĩa, mà bây giờ ngươi lại để cho trẫm mình tự mình cởi quần áo?"
"Vậy ngươi không phải sẽ không tự mình cởi?"
"Nhưng là trẫm hiện tại trong người nóng rần nên cháy sạch không còn chút khí lực nào." Hoàng Phủ Tấn cười đến có chút vô tội, mà những lời này của hắn lại mang theo mùi vị trêu ngươi rõ ràng.
Tiểu Thiên bởi vì những lời này của hắn chợt ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng cả kinh há to miệng ra.
Này thật là Hoàng Phủ Tấn? Hắn. . . . . . Hắn thế nhưng sẽ ở trước mặt nàng chơi đểu nàng.
Nhìn thấu kinh ngạc trong mắt Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn cũng bởi vì chính mình mới vừa rồi nói những lời này mà ngây ngẩn cả người. Hoàng Phủ Tấn hắn từ khi nào thì bắt đầu ở trước mặt nữ nhân mà bắt đầu trêu ngươi như vậy.
Chẳng qua là —— hắn phát hiện, chính mình thích ở trước mặt nữ nhân ngu ngốc này trêu ngươi nàng.
"Đừng lo lắng, mau giúp trẫm đem y phục cởi xuống." Hoàng Phủ Tấn đưa tay đem nàng gần đến hơn mình, mở miệng nói.
"Khí lực ngươi kéo ta đều có, làm sao mà không có khí lực cởi quần áo?" Khó chịu bĩu bĩu môi, Tiểu Thiên bất mãn nhìn Hoàng Phủ Tấn. Người nầy tám phần là bị Phúc Quý phục vụ nhiều quá, ngay cả cởi quần áo cũng muốn sai khiến người khác.
"Hoàng thượng, ngươi xem ngươi đi, mồ hôi lạnh cũng đã làm y phục ướt hết rồi, nên đem y phục đổi đi thôi." Vừa nói xong, cũng không chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, nàng liền chủ động cởi y phục của hắn.
Mới vừa đưa tay, nàng đột nhiên ý thức được cái gì, tay đựat trên vạt áo của Hoàng Phủ Tấn ngừng lại, mặt trong nháy mắt trở nên hồng đến không ngờ.
Má ơi, nàng lúc nào thì trở nên "tùy tiện" như vậy rồi, lại như vậy đi cởi y phục của nam nhân? Chẳng khác nào là muốn mời hắn, nhưng nàng không phải là người tùy tiện a.
Nuốt một ngụm nước bọt, nàng chột dạ ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn, đối mặt ý cười trong ánh mắt Hoàng Phủ Tấn.
"Thế nào lại dừng lại?" Hoàng Phủ Tấn cố tình giả vờ không biết mở miệng hỏi, nhìn thấy mặt nàng phiếm đỏ ửng, đột nhiên tâm tình hắn thật tốt, ngày nay âm mai cũng ở đây lúc này dần dần tiêu tán ra.
"Cái đó. . . . . ." Nàng cau mày ảo não, vẻ mặt như đã làm sai chuyện gì, "Hoàng thượng, ngươi. . . . . . Cái đó. . . . . . Hay là ngươi tự mình cởi đi."
"Tự mình cởi?" Hoàng Phủ Tấn lông mày nâng lên, đưa tay vuốt nhẹ cằm của nàng, tà tà cười một tiếng, "Thiên Thiên, trẫm mới vừa còn khen ngươi là thê tử tốt hiểu lễ nghĩa, mà bây giờ ngươi lại để cho trẫm mình tự mình cởi quần áo?"
"Vậy ngươi không phải sẽ không tự mình cởi?"
"Nhưng là trẫm hiện tại trong người nóng rần nên cháy sạch không còn chút khí lực nào." Hoàng Phủ Tấn cười đến có chút vô tội, mà những lời này của hắn lại mang theo mùi vị trêu ngươi rõ ràng.
Tiểu Thiên bởi vì những lời này của hắn chợt ngẩng đầu lên, nhìn nụ cười trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nàng cả kinh há to miệng ra.
Này thật là Hoàng Phủ Tấn? Hắn. . . . . . Hắn thế nhưng sẽ ở trước mặt nàng chơi đểu nàng.
Nhìn thấu kinh ngạc trong mắt Tiểu Thiên, Hoàng Phủ Tấn cũng bởi vì chính mình mới vừa rồi nói những lời này mà ngây ngẩn cả người. Hoàng Phủ Tấn hắn từ khi nào thì bắt đầu ở trước mặt nữ nhân mà bắt đầu trêu ngươi như vậy.
Chẳng qua là —— hắn phát hiện, chính mình thích ở trước mặt nữ nhân ngu ngốc này trêu ngươi nàng.
"Đừng lo lắng, mau giúp trẫm đem y phục cởi xuống." Hoàng Phủ Tấn đưa tay đem nàng gần đến hơn mình, mở miệng nói.
"Khí lực ngươi kéo ta đều có, làm sao mà không có khí lực cởi quần áo?" Khó chịu bĩu bĩu môi, Tiểu Thiên bất mãn nhìn Hoàng Phủ Tấn. Người nầy tám phần là bị Phúc Quý phục vụ nhiều quá, ngay cả cởi quần áo cũng muốn sai khiến người khác.