Trong đầu thoáng qua câu nói tối hôm trước của Hoàng Phủ Tấn, nàng không tự chủ được mà bật cười.
Mẹ ruột của Hoàng đế kia đúng lúc có ý tìm đến nàng?
"Tiểu thư, nghĩ đến cái chuyện tốt gì mà cười như vậy a?" Đóa Nhi mặt cười xấu xa ghé sát vào bên tai Tiểu Thiên, trong ánh mắt lộ ra mấy phần mập mờ.
Thanh âm của Đóa nhi đem Tiểu Thiên từ suy nghĩ kéo trở lại, trên mặt thoáng qua một hồi đỏ ửng, những hình ảnh kích tình tối hôm qua cùng Hoàng Phủ Tấn lần nữa thoáng hiện lên ở trong óc của nàng.
"Tiểu thư, ngài tối hôm qua cùng hoàng thượng hắn. . . . . ."
"Không có gì, chúng ta không có gì!" Bởi vì trong lòng chột dạ, Đóa Nhi vừa hỏi, Tiểu Thiên lập tức lên tiếng ngắt lời nàng.
"Tiểu thư, ngài làm sao lại khẩn trương như vậy, nô tỳ chẳng qua là tùy tiện hỏi một chút mà thôi." Đóa Nhi cười đến càng thêm mập mờ .
"Ta. . . . . . Ta nào có khẩn trương." Nụ cười trong mắt Đóa nhi khiến cho Tiểu Thiên càng thêm chột dạ, nàng nhìn Đóa Nhi, cố gắng nói sang chuyện khác, "Ngược lại ngươi, ngày hôm qua không phải là bảo ngươi đi gọi ngự y sao? Tại sao kêu cả đêm cũng không có kêu đến?"
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Đóa Nhi ngược lại cười đến lợi hại hơn chút, nàng hai tay khoác lên vai Tiểu Thiên, cười trêu nói: "Nô tỳ không phải là nghĩ tới tiểu thư ngài cũng biết y thuật sao, chiếu cố hoàng thượng sẽ không có có vấn đề đi."
"Ngươi, cái nha đầu chết tiệt kia, nếu là hoàng thượng thật sự có chuyện xảy ra thì sao bây giờ?" Tiểu Thiên bị Đóa Nhi nói, sắc mặt làm cho càng thêm sắc mặt đỏ hồng, mỗi một câu của Đóa Nhi cũng đều nhắc nhở nàng tối hôm qua bọn họ đã phát sinh những chuyện kia.
"Hắc hắc, tiểu thư, ngài rất khẩn trương lo cho hoàng thượng sao?" Đóa Nhi xấu xa hướng Tiểu Thiên trừng mắt nhìn.
"Kia. . . . . . Đó là khẳng định nha, hoàng. . . . . . Hoàng thượng là vua của một nước, ta. . . . . . Ta dĩ nhiên là không hy vọng hắn có chuyện ." Tiểu Thiên chột dạ đảo tròn mắt, cố gắng kiếm cớ.
"A
nguyên lai là như vậy a." Rất rõ ràng, Đóa Nhi cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Tiểu Thiên nói, tiểu thư này, rõ ràng chính là quan tâm đến hoàng thượng a, nhưng lại làm một bộ dạng khẩu thị tâm phi nha.
"Dĩ. . . . . . Dĩ nhiên." Tiểu Thiên chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Tiểu Thiên không biết nói gì nữa, Đóa Nhi nha đầu này càng ngày càng không biết lớn nhỏ.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm của Nguyệt nhi, "Nương nương, Thái hậu nước Hạo Nguyệt cầu kiến."
"Thái hậu nước Hạo Nguyệt? Nàng tới tìm ta làm cái gì?" Tiểu Thiên chân mày chau lại, nói thật, nàng một chút cũng không thích cái vị Thái hậu đó, mặc dù nói, vị Thái hậu này coi như là bà bà của nàng trên danh nghĩa (mẹ chồng a), nhưng nàng lại đối với nàng một chút hảo cảm cũng không có. Vị Thái hậu này quá ích kỷ, nàng chỉ muốn bảo vệ quốc gia nàng bây giờ, cùng với cái tiểu nhi tử bây giờ. Không hề có để ý đến Hoàng Phủ Tấn. Nghĩ đến lời nói của nàng lúc trước ở Thanh Âm Cung kia, còn có thoáng qua tuyệt vọng trong mắt Hoàng Phủ Tấn, làm cho trong lòng Tiểu Thiên dâng lên một cỗ lửa giận khó có thể ức chế.
Mẹ ruột của Hoàng đế kia đúng lúc có ý tìm đến nàng?
"Tiểu thư, nghĩ đến cái chuyện tốt gì mà cười như vậy a?" Đóa Nhi mặt cười xấu xa ghé sát vào bên tai Tiểu Thiên, trong ánh mắt lộ ra mấy phần mập mờ.
Thanh âm của Đóa nhi đem Tiểu Thiên từ suy nghĩ kéo trở lại, trên mặt thoáng qua một hồi đỏ ửng, những hình ảnh kích tình tối hôm qua cùng Hoàng Phủ Tấn lần nữa thoáng hiện lên ở trong óc của nàng.
"Tiểu thư, ngài tối hôm qua cùng hoàng thượng hắn. . . . . ."
"Không có gì, chúng ta không có gì!" Bởi vì trong lòng chột dạ, Đóa Nhi vừa hỏi, Tiểu Thiên lập tức lên tiếng ngắt lời nàng.
"Tiểu thư, ngài làm sao lại khẩn trương như vậy, nô tỳ chẳng qua là tùy tiện hỏi một chút mà thôi." Đóa Nhi cười đến càng thêm mập mờ .
"Ta. . . . . . Ta nào có khẩn trương." Nụ cười trong mắt Đóa nhi khiến cho Tiểu Thiên càng thêm chột dạ, nàng nhìn Đóa Nhi, cố gắng nói sang chuyện khác, "Ngược lại ngươi, ngày hôm qua không phải là bảo ngươi đi gọi ngự y sao? Tại sao kêu cả đêm cũng không có kêu đến?"
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Đóa Nhi ngược lại cười đến lợi hại hơn chút, nàng hai tay khoác lên vai Tiểu Thiên, cười trêu nói: "Nô tỳ không phải là nghĩ tới tiểu thư ngài cũng biết y thuật sao, chiếu cố hoàng thượng sẽ không có có vấn đề đi."
"Ngươi, cái nha đầu chết tiệt kia, nếu là hoàng thượng thật sự có chuyện xảy ra thì sao bây giờ?" Tiểu Thiên bị Đóa Nhi nói, sắc mặt làm cho càng thêm sắc mặt đỏ hồng, mỗi một câu của Đóa Nhi cũng đều nhắc nhở nàng tối hôm qua bọn họ đã phát sinh những chuyện kia.
"Hắc hắc, tiểu thư, ngài rất khẩn trương lo cho hoàng thượng sao?" Đóa Nhi xấu xa hướng Tiểu Thiên trừng mắt nhìn.
"Kia. . . . . . Đó là khẳng định nha, hoàng. . . . . . Hoàng thượng là vua của một nước, ta. . . . . . Ta dĩ nhiên là không hy vọng hắn có chuyện ." Tiểu Thiên chột dạ đảo tròn mắt, cố gắng kiếm cớ.
"A
nguyên lai là như vậy a." Rất rõ ràng, Đóa Nhi cũng không hoàn toàn tin tưởng lời Tiểu Thiên nói, tiểu thư này, rõ ràng chính là quan tâm đến hoàng thượng a, nhưng lại làm một bộ dạng khẩu thị tâm phi nha.
"Dĩ. . . . . . Dĩ nhiên." Tiểu Thiên chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Tiểu Thiên không biết nói gì nữa, Đóa Nhi nha đầu này càng ngày càng không biết lớn nhỏ.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên thanh âm của Nguyệt nhi, "Nương nương, Thái hậu nước Hạo Nguyệt cầu kiến."
"Thái hậu nước Hạo Nguyệt? Nàng tới tìm ta làm cái gì?" Tiểu Thiên chân mày chau lại, nói thật, nàng một chút cũng không thích cái vị Thái hậu đó, mặc dù nói, vị Thái hậu này coi như là bà bà của nàng trên danh nghĩa (mẹ chồng a), nhưng nàng lại đối với nàng một chút hảo cảm cũng không có. Vị Thái hậu này quá ích kỷ, nàng chỉ muốn bảo vệ quốc gia nàng bây giờ, cùng với cái tiểu nhi tử bây giờ. Không hề có để ý đến Hoàng Phủ Tấn. Nghĩ đến lời nói của nàng lúc trước ở Thanh Âm Cung kia, còn có thoáng qua tuyệt vọng trong mắt Hoàng Phủ Tấn, làm cho trong lòng Tiểu Thiên dâng lên một cỗ lửa giận khó có thể ức chế.