"Thiên Thiên, Tấn nhi nói rất đúng, ngươi thật là một hoàng hậu hào phóng, Tấn nhi cưới ngươi, thật đúng là phúc khí." Thái Hoàng Thái Hậu lại một lần nữa đổ dầu vào lửa tăng thêm một câu.
"Hoàng thượng hắn. . . . . . Hắn quá khen ngợi ta." Tiểu Thiên trong mắt thoáng qua một tia khổ sở, đúng vậy a, nàng đúng là hoàng hậu hào phóng , hào phóng đến cứng rắn mà đem người mình yêu đưa cho người khác.
Đang lúc này, Nguyệt Khê Thái hậu cũng đúng lúc này đi tới, thấy Tiểu Thiên, nàng động tác dưới chân dừng lại, nhưng cũng không có kéo dài bao lâu, liền tiếp tục nhấc chân lên, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu.
"Thái Hoàng Thái Hậu." Nàng khẽ nghiêng thân, hành lễ nói.
"Không cần đa lễ rồi, ngồi đi." Thái Hoàng Thái Hậu lãnh đạm mở miệng nói, nếu không phải là nữ nhân này là mẫu hậu của Tấn nhi, Thái Hoàng Thái Hậu là nàng cũng sẽ không lòng từ bi đến bây giờ còn chứa chấp nàng.
Nguyệt Khê đến ghế bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống, nhìn về phía Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Hoàng hậu rốt cục cũng chịu đi ra sao?" Trong lời nói của nàng mang theo rõ ràng châm chọc.
Khi nàng nói những lời này Tiểu Thiên giương mắt nhìn về phía bà ta, bà ta lộ rõ vẻ chán ghét trên mặt khiến Tiểu Thiên không khỏi nhíu mày, khóe miệng giật giật, nàng mở miệng nói: "Thái hậu cũng ở đây, cũng không có tính toán trở về Hạo Nguyệt đi? Nước không thể một ngày không có vua, Thái hậu cùng tiểu hoàng thượng ngày ngày đợi ở Kim Lăng cũng không phải là biện pháp, các ngươi còn thờ ơ nữa, nói thế nào thì Thái Hoàng Thái Hậu lòng từ bi chứa chấp các ngươi, nhưng là Hạo Nguyệt dân chúng làm sao bây giờ?"
Tiểu Thiên lời của mang theo rõ ràng sự chanh chua cùng châm chọc, nói đến miệng độc, nàng không thể tự bội phục chính mình.
"Ngươi. . . . . ."
"Còn trông cậy vào mượn binh?" Tiểu Thiên một bước cắt đứt lời nói của Thái Hậu, "Vậy thì đi cầu hoàng thượng đi, ngày ngày canh giữ ở Thanh Âm cung có ích lợi gì, hoàng thượng gần đây bề bộn nhiều việc, cũng không thời gian tới nơi này." Cuối cùng những lời này Tiểu Thiên nói xong có chút giận dỗi.
Khi nàng nói xong câu đó, thanh âm của một người khiến nàng phân tâm ở bên ngoài Thanh Âm cung điện vang lên.
"Hoàng thượng giá lâm ——" đây là thanh âm quen thuộc của Phúc Quý phải, không thể quen thuộc hơn nữa, là một tiếng kêu khiến tâm Tiểu Thiên rung động, thân thể không ngừng run rẩy.
"Kìa, Tấn nhi không phải là tới sao?" Nguyệt Khê khóe miệng lạnh lùng nói, mặt mày hớn hở, đắc ý nhìn về phía Tiểu Thiên, bà cho là Tiểu Thiên thay đổi vẻ mặt, là bởi vì bà ta cuối cùng nói cho Tiểu Thiên ngậm miệng.
"Hoàng thượng hắn. . . . . . Hắn quá khen ngợi ta." Tiểu Thiên trong mắt thoáng qua một tia khổ sở, đúng vậy a, nàng đúng là hoàng hậu hào phóng , hào phóng đến cứng rắn mà đem người mình yêu đưa cho người khác.
Đang lúc này, Nguyệt Khê Thái hậu cũng đúng lúc này đi tới, thấy Tiểu Thiên, nàng động tác dưới chân dừng lại, nhưng cũng không có kéo dài bao lâu, liền tiếp tục nhấc chân lên, đi tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu.
"Thái Hoàng Thái Hậu." Nàng khẽ nghiêng thân, hành lễ nói.
"Không cần đa lễ rồi, ngồi đi." Thái Hoàng Thái Hậu lãnh đạm mở miệng nói, nếu không phải là nữ nhân này là mẫu hậu của Tấn nhi, Thái Hoàng Thái Hậu là nàng cũng sẽ không lòng từ bi đến bây giờ còn chứa chấp nàng.
Nguyệt Khê đến ghế bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu ngồi xuống, nhìn về phía Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Hoàng hậu rốt cục cũng chịu đi ra sao?" Trong lời nói của nàng mang theo rõ ràng châm chọc.
Khi nàng nói những lời này Tiểu Thiên giương mắt nhìn về phía bà ta, bà ta lộ rõ vẻ chán ghét trên mặt khiến Tiểu Thiên không khỏi nhíu mày, khóe miệng giật giật, nàng mở miệng nói: "Thái hậu cũng ở đây, cũng không có tính toán trở về Hạo Nguyệt đi? Nước không thể một ngày không có vua, Thái hậu cùng tiểu hoàng thượng ngày ngày đợi ở Kim Lăng cũng không phải là biện pháp, các ngươi còn thờ ơ nữa, nói thế nào thì Thái Hoàng Thái Hậu lòng từ bi chứa chấp các ngươi, nhưng là Hạo Nguyệt dân chúng làm sao bây giờ?"
Tiểu Thiên lời của mang theo rõ ràng sự chanh chua cùng châm chọc, nói đến miệng độc, nàng không thể tự bội phục chính mình.
"Ngươi. . . . . ."
"Còn trông cậy vào mượn binh?" Tiểu Thiên một bước cắt đứt lời nói của Thái Hậu, "Vậy thì đi cầu hoàng thượng đi, ngày ngày canh giữ ở Thanh Âm cung có ích lợi gì, hoàng thượng gần đây bề bộn nhiều việc, cũng không thời gian tới nơi này." Cuối cùng những lời này Tiểu Thiên nói xong có chút giận dỗi.
Khi nàng nói xong câu đó, thanh âm của một người khiến nàng phân tâm ở bên ngoài Thanh Âm cung điện vang lên.
"Hoàng thượng giá lâm ——" đây là thanh âm quen thuộc của Phúc Quý phải, không thể quen thuộc hơn nữa, là một tiếng kêu khiến tâm Tiểu Thiên rung động, thân thể không ngừng run rẩy.
"Kìa, Tấn nhi không phải là tới sao?" Nguyệt Khê khóe miệng lạnh lùng nói, mặt mày hớn hở, đắc ý nhìn về phía Tiểu Thiên, bà cho là Tiểu Thiên thay đổi vẻ mặt, là bởi vì bà ta cuối cùng nói cho Tiểu Thiên ngậm miệng.