Bị nhi tử làm nhục cảm giác không dễ chịu đi?
“Hoàng tổ mẫu, trẫm nói chuyện như vậy đã coi là khách khí.”
“Tấn nhi!” Bất mãn trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm rõ ràng hơn, “Nguyệt Khê là mẫu hậu của con!”
“Bà ta không xứng!” Giống như là vì phát tiết đau đớn trong lòng bị đè nén mười năm , Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu mà rống lớn ra ngoài, đưa tay chỉ vào Nguyệt Khê, hốc mắt đỏ lên, “Nữ nhân không biết xấu hổ này có tư cách gì làm mẫu hậu trẫm , bà ta ngay cả xách giày cho trẫm, trẫm cũng cảm thấy bẩn thỉu!”
“Tấn nhi. . . . . .”
“Hoàng tổ mẫu, con của ngài, phụ hoàng của trẫm đều là bị nữ nhân này hại chết .” Nói đến đây, tức giận trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng gia tăng, “Trẫm không tha thứ được giống như ngài, bà ta cũng đừng mong từ trẫm mượn được bất cứ thứ gì.” Nói đến đây, hắn xoay người nhìn về phía Nguyệt Khê, cắn răng nghiến lợi mở miệng nói: “Ngươi nghe đây, mang theo con của ngươi trở về nước Hạo Nguyệt, chờ trên lưng nhi tử ngươi mang tiếng xấu mất nước chi quân, trẫm sẽ thay ngươi đi nhặt xác !” Nói xong, bỏ lại một câu nói như vậy, hắn vung tay áo, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người , cũng mục đích quên mình Thanh Âm cung , hắn sãi bước nhảy ra khỏi Thanh Âm cung.
Trong lúc hắn rời đi, nỗi đau trong mắt hắn xoay người rồi biến mất trong nháy mắt Tiểu Thiên không hề bỏ sót chút nào.
Thái Hoàng Thái Hậu sửng sốt, Nguyệt Khê sửng sốt, Tiểu Thiên cùng Vũ Lạc Thủy cũng sững sờ theo.
“Như thế nào, bị nhi tử nói đến thế, cảm giác cũng không dễ chịu phải không?” Thái Hoàng Thái Hậu nói giọng bình thản lại xen lẫn bất đắc dĩ vang lên ở bên tai Nguyệt Khê, cũng đồng thời kéo suy nghĩ của mọi người trở về.
Nguyệt Khê cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị nhi tử làm nhục thành như vậy, bà ta cố nén nước mắt trong mắt, cắn môi dưới, đối với Thái Hoàng Thái Hậu khẽ nghiêng người thi lễ, “Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê cáo lui!” Nói xong, xoay người rời đi.
Tiểu Thiên nhìn về phía Nguyệt Khê lúc này, đột nhiên cảm thấy bà ta trở nên đáng thương .
Tuy nói trong đầu bà ta chỉ toàn đứa con trai nhỏ kia của bà ta, nhưng đây cũng phải lỗi lầm gì quá lớn, chỉ có thể bà ta quá thiên vị mà thôi.
Mấy ngày nay, bà ta vì mượn binh, chẳng những bị một đứa con dâu như nàng làm nhục, ngay cả ngay trước mặt của nhiều người như vậy bị con trai ruột của mình làm nhục thành như vậy, suy nghĩ một chút, thật sự quá đáng thương , nhưng bà ta b=vì không muốn con trai bé bỏng của mình trên lưng mang tiếng xấumất nước chi quân , còn có thể nhẫn thành như vậy, không biết có nên nói người mẹ này thật vĩ đại hay không.
“Hoàng tổ mẫu, trẫm nói chuyện như vậy đã coi là khách khí.”
“Tấn nhi!” Bất mãn trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm rõ ràng hơn, “Nguyệt Khê là mẫu hậu của con!”
“Bà ta không xứng!” Giống như là vì phát tiết đau đớn trong lòng bị đè nén mười năm , Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời này của Thái Hoàng Thái Hậu mà rống lớn ra ngoài, đưa tay chỉ vào Nguyệt Khê, hốc mắt đỏ lên, “Nữ nhân không biết xấu hổ này có tư cách gì làm mẫu hậu trẫm , bà ta ngay cả xách giày cho trẫm, trẫm cũng cảm thấy bẩn thỉu!”
“Tấn nhi. . . . . .”
“Hoàng tổ mẫu, con của ngài, phụ hoàng của trẫm đều là bị nữ nhân này hại chết .” Nói đến đây, tức giận trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng gia tăng, “Trẫm không tha thứ được giống như ngài, bà ta cũng đừng mong từ trẫm mượn được bất cứ thứ gì.” Nói đến đây, hắn xoay người nhìn về phía Nguyệt Khê, cắn răng nghiến lợi mở miệng nói: “Ngươi nghe đây, mang theo con của ngươi trở về nước Hạo Nguyệt, chờ trên lưng nhi tử ngươi mang tiếng xấu mất nước chi quân, trẫm sẽ thay ngươi đi nhặt xác !” Nói xong, bỏ lại một câu nói như vậy, hắn vung tay áo, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người , cũng mục đích quên mình Thanh Âm cung , hắn sãi bước nhảy ra khỏi Thanh Âm cung.
Trong lúc hắn rời đi, nỗi đau trong mắt hắn xoay người rồi biến mất trong nháy mắt Tiểu Thiên không hề bỏ sót chút nào.
Thái Hoàng Thái Hậu sửng sốt, Nguyệt Khê sửng sốt, Tiểu Thiên cùng Vũ Lạc Thủy cũng sững sờ theo.
“Như thế nào, bị nhi tử nói đến thế, cảm giác cũng không dễ chịu phải không?” Thái Hoàng Thái Hậu nói giọng bình thản lại xen lẫn bất đắc dĩ vang lên ở bên tai Nguyệt Khê, cũng đồng thời kéo suy nghĩ của mọi người trở về.
Nguyệt Khê cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị nhi tử làm nhục thành như vậy, bà ta cố nén nước mắt trong mắt, cắn môi dưới, đối với Thái Hoàng Thái Hậu khẽ nghiêng người thi lễ, “Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê cáo lui!” Nói xong, xoay người rời đi.
Tiểu Thiên nhìn về phía Nguyệt Khê lúc này, đột nhiên cảm thấy bà ta trở nên đáng thương .
Tuy nói trong đầu bà ta chỉ toàn đứa con trai nhỏ kia của bà ta, nhưng đây cũng phải lỗi lầm gì quá lớn, chỉ có thể bà ta quá thiên vị mà thôi.
Mấy ngày nay, bà ta vì mượn binh, chẳng những bị một đứa con dâu như nàng làm nhục, ngay cả ngay trước mặt của nhiều người như vậy bị con trai ruột của mình làm nhục thành như vậy, suy nghĩ một chút, thật sự quá đáng thương , nhưng bà ta b=vì không muốn con trai bé bỏng của mình trên lưng mang tiếng xấumất nước chi quân , còn có thể nhẫn thành như vậy, không biết có nên nói người mẹ này thật vĩ đại hay không.