Hoàng Phủ Tấn ngay trước mặt nhiều người như vậy nói ra những lời này, trong lời nói còn mang theo sợ hãi cùng vô lực, Tiểu Thiên trong lòng cũng hạ xuống quyết tâm, ngay sau đó thoải mái nâng lên khóe miệng.
"Hoàng thượng, Thiên Thiên đã trở lại, Thiên Thiên về sau muốn cùng hoàng thượng ở chung một chỗ, Thiên Thiên nơi đó sẽ không đi." Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn.
Ba mẹ, thật xin lỗi, tha thứ cho Thiên Thiên ích kỷ, tha thứ Thiên Thiên không trở về chăm sóc các ngươi .
Khóe mắt nàng xẹt qua một tia phiền muộn.
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn khóe miệng kìm lòng không được nâng lên, giống như là lấy được một lá thư bảo đảm.
"Thiên Thiên, ngươi thật là hoàng hậu tốt của trẫm!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm thật chặt vào trong ngực, thoạt nhìn rất thỏa mãn.
"Ngươi trước kia tại sao không phát hiện ra ta là một hoàng hậu tốt bụng, đáng yêu đây?" Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn, cười đến hạnh phúc.
"Dạ, đều là lỗi của trẫm, trước kia không có phát hiện Thiên Thiên tốt." Hoàng Phủ Tấn cười đem Tiểu Thiên ôm càng chặt hơn một chút, cái gì cũng không muốn so đo nữa, hắn chỉ cần trong ngực là người con gái hắn yêu thương là tốt rồi.
"Vậy ngươi về sau phải yêu ta thật nhiều mới được." Tiểu Thiên từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, cười đến rạng rỡ.
"Được, trẫm về sau sẽ chỉ yêu một mình Thiên Thiên !" Hoàng Phủ Tấn đưa tay chạm nhẹ chóp mũi Thiên Thiên, trong mắt tràn ngập sự cưng chìu.
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt nàng, nhẹ nhàng mắng yêu: "Ngươi xem ngươi hôm nay chạy đi đâu, khiến ặt bẩn như vậy, đi vào đem mặt lau đi một chút."
"A, Được." Nghe lời gật gật đầu, Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện, yêu một người cảm giác sẽ tốt như vậy.
Hoàng Phủ Tấn đưa tay, kéo tay nàng qua chỗ hắn, chợt tay có cảm giác ẩm ướt , kinh ngạc kéo tay của nànglên , nhìn trên tay nàng vết thương bị đao quẹt rất nhiều, trong mắt của hắn khó nén đươc sự khẩn trương, "Thiên Thiên, ngươi bị thương như vậy rốt cuôc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể bị thương nhiều như vậy?" Hoàng Phủ Tấn kéo nàng qua, nhìn ra được, trong mắt hắn mang theo sự hoảng sợ.
"Không sao, không có sao nữa đâu ." Tiểu Thiên mất tự nhiên mà thu tay lại, lại bị Hoàng Phủ Tấn kéo lại.
"Thiên Thiên, ngươi rốt cuộc đã gặp chuyện gì?" Tiểu Thiên càng che giấu như vậy, Hoàng Phủ Tấn lại càng thấy lo lắng.
"Hoàng thượng, Thiên Thiên đã trở lại, Thiên Thiên về sau muốn cùng hoàng thượng ở chung một chỗ, Thiên Thiên nơi đó sẽ không đi." Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn.
Ba mẹ, thật xin lỗi, tha thứ cho Thiên Thiên ích kỷ, tha thứ Thiên Thiên không trở về chăm sóc các ngươi .
Khóe mắt nàng xẹt qua một tia phiền muộn.
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Hoàng Phủ Tấn khóe miệng kìm lòng không được nâng lên, giống như là lấy được một lá thư bảo đảm.
"Thiên Thiên, ngươi thật là hoàng hậu tốt của trẫm!" Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên ôm thật chặt vào trong ngực, thoạt nhìn rất thỏa mãn.
"Ngươi trước kia tại sao không phát hiện ra ta là một hoàng hậu tốt bụng, đáng yêu đây?" Tiểu Thiên tựa vào trong ngực Hoàng Phủ Tấn, cười đến hạnh phúc.
"Dạ, đều là lỗi của trẫm, trước kia không có phát hiện Thiên Thiên tốt." Hoàng Phủ Tấn cười đem Tiểu Thiên ôm càng chặt hơn một chút, cái gì cũng không muốn so đo nữa, hắn chỉ cần trong ngực là người con gái hắn yêu thương là tốt rồi.
"Vậy ngươi về sau phải yêu ta thật nhiều mới được." Tiểu Thiên từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, cười đến rạng rỡ.
"Được, trẫm về sau sẽ chỉ yêu một mình Thiên Thiên !" Hoàng Phủ Tấn đưa tay chạm nhẹ chóp mũi Thiên Thiên, trong mắt tràn ngập sự cưng chìu.
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, đưa tay lau đi vết bẩn trên mặt nàng, nhẹ nhàng mắng yêu: "Ngươi xem ngươi hôm nay chạy đi đâu, khiến ặt bẩn như vậy, đi vào đem mặt lau đi một chút."
"A, Được." Nghe lời gật gật đầu, Tiểu Thiên đột nhiên phát hiện, yêu một người cảm giác sẽ tốt như vậy.
Hoàng Phủ Tấn đưa tay, kéo tay nàng qua chỗ hắn, chợt tay có cảm giác ẩm ướt , kinh ngạc kéo tay của nànglên , nhìn trên tay nàng vết thương bị đao quẹt rất nhiều, trong mắt của hắn khó nén đươc sự khẩn trương, "Thiên Thiên, ngươi bị thương như vậy rốt cuôc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể bị thương nhiều như vậy?" Hoàng Phủ Tấn kéo nàng qua, nhìn ra được, trong mắt hắn mang theo sự hoảng sợ.
"Không sao, không có sao nữa đâu ." Tiểu Thiên mất tự nhiên mà thu tay lại, lại bị Hoàng Phủ Tấn kéo lại.
"Thiên Thiên, ngươi rốt cuộc đã gặp chuyện gì?" Tiểu Thiên càng che giấu như vậy, Hoàng Phủ Tấn lại càng thấy lo lắng.