"Tấn, buông tay đối với ngươi mà nói thật dễ dàng như vậy sao?" Đưa tay lau giọt nước mắt, nàng xem hướng ngoài phòng lẩm bẩm.
"Tiểu thư, ngài tỉnh chưa?" Ngoài cửa, vang lên thanh âm của Đóa Nhi, đem suy nghĩ Tiểu Thiên kéo trở lại.
Liên tục không ngừng xoa xoa nước mắt trên mặt, nàng hít sâu một hơi, hướng ra bên ngoài nói: "Ừ, tỉnh, vào đi."
Nghe được thanh âm của Tiểu Thiên, Đóa Nhi đẩy cửa đi vào, thấy Tiểu Thiên sưng đỏ hốc mắt, bộ dạng rõ ràng vừa mới khóc, nét mặt của nàng hơi sững sờ, trong mắt mang theo đau lòng.
"Tiểu thư, ngài. . . . . ."
"Ta không sao." Tiểu Thiên mau nói cắt ngang lời Đóa Nhi, nàng không hy vọng lời của Đóa Nhi để cho nàng khó chịu .
"Vậy. . . . . . Tiểu thư, nô tỳ trước phục vụ ngài rửa mặt nhé." Biết Tiểu Thiên không muốn nói, Đóa Nhi cũng không có tính toán nói cái gì nữa tránh cho nàng thương tâm ..., không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không biết gì cả, phục vụ Tiểu Thiên rửa mặt.
"Ừ, được." Gật đầu một cái, nàng nhận lấy khăn lông Đóa Nhi đưa tới tùy tiện lau mấy cái sau đó đi tới trước bàn trang điểm, cầm lược tùy tiện chải, cũng không có trang điểm, thậm chí ngay cả búi tóc cũng không có tâm tình, liền xoay người đi ra ngoài, hiện tại, nàng cũng đang là người "Thất tình" , vừa mới yêu một người, không yêu nhau được mấy ngày, liền bị vô tình "Bỏ rơi" rồi, không chỉ có như thế,người bỏ rơi nàng còn là lão công của nàng.
Nói, cũng thật xui xẻo, "Nói yêu thương" còn không có mấy ngày liền bị quăng, Niếp Tiểu Thiên nàng cũng coi là ít có a.
Tiểu Thiên tự giễu nghĩ như vậy, để ình tâm tình cảm thấy trấn an chút.
Hiện tại nàng thật nên đi ra ngoài, nếu không nhất định sẽ phát bệnh a.
Còn có Như Mộng, còn có cô gái ngày hôm qua mang nàng đến Công Tước sơn , người kia cho nàng cảm thấy quen thuộc như vậy, bóng lưng, thanh âm cũng làm cho nàng quen thuộc vô cùng.
Nàng cũng tốt tĩnh tâm lại suy nghĩ một chút, nữ nhân kia rốt cuộc là người nào.
Nghĩ như vậy, nàng chạy tới cửa phòng ngủ.
"Tiểu thư, ngài đi đâu vậy ?" Thấy thế, Đóa Nhi không yên tâm mở miệng hỏi.
"Không có đi đâu, ta chỉ là đến ngự hoa viên đi một chút, muốn làm chút chuyện." Không muốn làm cho Đóa Nhi lo lắng, Tiểu Thiên chỉ có nói vậy cho nàng biết, tránh cho Đóa Nhi đợi không thấy nàng lại chạy đi tìm.
"Tiểu thư, ngài tỉnh chưa?" Ngoài cửa, vang lên thanh âm của Đóa Nhi, đem suy nghĩ Tiểu Thiên kéo trở lại.
Liên tục không ngừng xoa xoa nước mắt trên mặt, nàng hít sâu một hơi, hướng ra bên ngoài nói: "Ừ, tỉnh, vào đi."
Nghe được thanh âm của Tiểu Thiên, Đóa Nhi đẩy cửa đi vào, thấy Tiểu Thiên sưng đỏ hốc mắt, bộ dạng rõ ràng vừa mới khóc, nét mặt của nàng hơi sững sờ, trong mắt mang theo đau lòng.
"Tiểu thư, ngài. . . . . ."
"Ta không sao." Tiểu Thiên mau nói cắt ngang lời Đóa Nhi, nàng không hy vọng lời của Đóa Nhi để cho nàng khó chịu .
"Vậy. . . . . . Tiểu thư, nô tỳ trước phục vụ ngài rửa mặt nhé." Biết Tiểu Thiên không muốn nói, Đóa Nhi cũng không có tính toán nói cái gì nữa tránh cho nàng thương tâm ..., không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không biết gì cả, phục vụ Tiểu Thiên rửa mặt.
"Ừ, được." Gật đầu một cái, nàng nhận lấy khăn lông Đóa Nhi đưa tới tùy tiện lau mấy cái sau đó đi tới trước bàn trang điểm, cầm lược tùy tiện chải, cũng không có trang điểm, thậm chí ngay cả búi tóc cũng không có tâm tình, liền xoay người đi ra ngoài, hiện tại, nàng cũng đang là người "Thất tình" , vừa mới yêu một người, không yêu nhau được mấy ngày, liền bị vô tình "Bỏ rơi" rồi, không chỉ có như thế,người bỏ rơi nàng còn là lão công của nàng.
Nói, cũng thật xui xẻo, "Nói yêu thương" còn không có mấy ngày liền bị quăng, Niếp Tiểu Thiên nàng cũng coi là ít có a.
Tiểu Thiên tự giễu nghĩ như vậy, để ình tâm tình cảm thấy trấn an chút.
Hiện tại nàng thật nên đi ra ngoài, nếu không nhất định sẽ phát bệnh a.
Còn có Như Mộng, còn có cô gái ngày hôm qua mang nàng đến Công Tước sơn , người kia cho nàng cảm thấy quen thuộc như vậy, bóng lưng, thanh âm cũng làm cho nàng quen thuộc vô cùng.
Nàng cũng tốt tĩnh tâm lại suy nghĩ một chút, nữ nhân kia rốt cuộc là người nào.
Nghĩ như vậy, nàng chạy tới cửa phòng ngủ.
"Tiểu thư, ngài đi đâu vậy ?" Thấy thế, Đóa Nhi không yên tâm mở miệng hỏi.
"Không có đi đâu, ta chỉ là đến ngự hoa viên đi một chút, muốn làm chút chuyện." Không muốn làm cho Đóa Nhi lo lắng, Tiểu Thiên chỉ có nói vậy cho nàng biết, tránh cho Đóa Nhi đợi không thấy nàng lại chạy đi tìm.