Tiểu Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, kéo tay Hoàng Phủ Tấn vọt ra ngoài cung, trong đầu đều là văn tự trên tờ giấy viết kia của Tịch Huyễn
Hoàng tổ mẫu quả nhiên bị bắt đến Tịch Huyễn quốc.
Nguyệt Khê Thái hậu đáng chết, dám đối xử với hoàng tổ mẫu lại như thế, nếu không phải có hoàng tổ mẫu, hai mẹ con bà ta cùng với tiểu hoàng đế đã sớm bị Tấn làm cho không toàn mạng rồi.
Cái gì gọi là lấy oán báo ân, nàng cuối cùng cũng thấy được.
Hoàng Phủ Tấn vừa nghe Tiểu Thiên nhắc tới Công Tước sơn, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Công Tước sơn không phải là địa giới Tịch Huyễn quốc sao? Tiện nữ nhân Nguyệt Khê lại đem hoàng tổ mẫu giao vào tay người của Tịch Huyễn quốc.
Căng thẳng nắm chặt tay không có chỗ phát tiết, chỉ có thể mặc cho Tiểu Thiên đem hắn tới Công Tước sơn.
Nơi nào đó ở Công Tước sơn——
Lúc này chân núi Công Tước cùng Tiểu Thiên nhìn ngày đó có chút không giống nhau.
Dưới chân núi, đèn dầu sáng rực, khắp nơi có tuần tra, Tịch Huyễn binh đi tới đi lui, thỉnh thoảng kiểm tra động tĩnh bốn phía.
Bên trong trướng, Thái Hoàng Thái Hậu ngồi trước ghế, khuôn mặt tức giận nhìn Nguyệt Khê đang đứng trước mặt
"Nguyệt Khê, ngươi biết đang làm gì không?" Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lẽo, trong mắt mang theo lửa giận không thể che giấu, "Ngươi dám giam lỏng Ai gia?"
Mà Nguyệt Khê Thái hậu lúc này lại có vẻ bình tĩnh dị thường, không còn bộ dạng khúm núm như ngày đó ở Thanh Âm cung, lúc này bà ta tựa như là đem tất cả đều vứt đi, mắt nghênh ngang hướng Thái Hoàng Thái Hậu, "Thật xin lỗi, Thái Hoàng Thái Hậu, vì Hi nhi, Nguyệt Khê chỉ có thể tạm thời để ngài chịu ủy khuất, chỉ cần Tấn nhi đáp ứng xuất binh cứu Hạo Nguyệt, Nguyệt Khê nhất định sẽ thả ngài."
"Ngươi. . . . . ." Nghe Nguyệt Khê nói vậy, Thái Hoàng Thái Hậu giận đến đứng bật dậy từ trên ghế, đi tới trước mặt Nguyệt Khê, nheo mắt lại, "Ngươi giam cầm Ai gia để uy hiếp Tấn nhi?"
"Thật xin lỗi, Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết chỉ có ngài mới có thể để cho Tấn nhi xuất binh, Nguyệt Khê chỉ có thể làm như vậy, con quyết không thể để cho Hi nhi mang tiếng là vị vua mất nước, xin Thái Hoàng Thái Hậu. . . . . ."
Pang ——
Lời vẫn chưa nói hết, Thái Hoàng Thái Hậu ột cái tát vang dội trực tiếp trên mặt Nguyệt Khê, "Ngươi dám giam cầm Ai gia để uy hiếp Tấn nhi, ngươi không phải là người?"
Thái Hoàng Thái Hậu hướng về phía Nguyệt Khê từng bước ép sát, "Mười tuổi thì bên người Tấn nhi cũng chỉ có Ai gia là người thân, ngươi biết Ai gia đối với Tấn nhi mà nói quan trọng thế nào sao? Ngươi thế nhưng vì đứa con trai này, liền không chút nào xem Tấn nhi nghĩ thế nào, nữ nhân như ngươi, hoàn toàn không xứng làm một mẫu thân, Ai gia thật hối hận là ban đầu không để cho Tấn nhi lấy mạng ngươi!"
Hoàng tổ mẫu quả nhiên bị bắt đến Tịch Huyễn quốc.
Nguyệt Khê Thái hậu đáng chết, dám đối xử với hoàng tổ mẫu lại như thế, nếu không phải có hoàng tổ mẫu, hai mẹ con bà ta cùng với tiểu hoàng đế đã sớm bị Tấn làm cho không toàn mạng rồi.
Cái gì gọi là lấy oán báo ân, nàng cuối cùng cũng thấy được.
Hoàng Phủ Tấn vừa nghe Tiểu Thiên nhắc tới Công Tước sơn, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Công Tước sơn không phải là địa giới Tịch Huyễn quốc sao? Tiện nữ nhân Nguyệt Khê lại đem hoàng tổ mẫu giao vào tay người của Tịch Huyễn quốc.
Căng thẳng nắm chặt tay không có chỗ phát tiết, chỉ có thể mặc cho Tiểu Thiên đem hắn tới Công Tước sơn.
Nơi nào đó ở Công Tước sơn——
Lúc này chân núi Công Tước cùng Tiểu Thiên nhìn ngày đó có chút không giống nhau.
Dưới chân núi, đèn dầu sáng rực, khắp nơi có tuần tra, Tịch Huyễn binh đi tới đi lui, thỉnh thoảng kiểm tra động tĩnh bốn phía.
Bên trong trướng, Thái Hoàng Thái Hậu ngồi trước ghế, khuôn mặt tức giận nhìn Nguyệt Khê đang đứng trước mặt
"Nguyệt Khê, ngươi biết đang làm gì không?" Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lẽo, trong mắt mang theo lửa giận không thể che giấu, "Ngươi dám giam lỏng Ai gia?"
Mà Nguyệt Khê Thái hậu lúc này lại có vẻ bình tĩnh dị thường, không còn bộ dạng khúm núm như ngày đó ở Thanh Âm cung, lúc này bà ta tựa như là đem tất cả đều vứt đi, mắt nghênh ngang hướng Thái Hoàng Thái Hậu, "Thật xin lỗi, Thái Hoàng Thái Hậu, vì Hi nhi, Nguyệt Khê chỉ có thể tạm thời để ngài chịu ủy khuất, chỉ cần Tấn nhi đáp ứng xuất binh cứu Hạo Nguyệt, Nguyệt Khê nhất định sẽ thả ngài."
"Ngươi. . . . . ." Nghe Nguyệt Khê nói vậy, Thái Hoàng Thái Hậu giận đến đứng bật dậy từ trên ghế, đi tới trước mặt Nguyệt Khê, nheo mắt lại, "Ngươi giam cầm Ai gia để uy hiếp Tấn nhi?"
"Thật xin lỗi, Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê biết chỉ có ngài mới có thể để cho Tấn nhi xuất binh, Nguyệt Khê chỉ có thể làm như vậy, con quyết không thể để cho Hi nhi mang tiếng là vị vua mất nước, xin Thái Hoàng Thái Hậu. . . . . ."
Pang ——
Lời vẫn chưa nói hết, Thái Hoàng Thái Hậu ột cái tát vang dội trực tiếp trên mặt Nguyệt Khê, "Ngươi dám giam cầm Ai gia để uy hiếp Tấn nhi, ngươi không phải là người?"
Thái Hoàng Thái Hậu hướng về phía Nguyệt Khê từng bước ép sát, "Mười tuổi thì bên người Tấn nhi cũng chỉ có Ai gia là người thân, ngươi biết Ai gia đối với Tấn nhi mà nói quan trọng thế nào sao? Ngươi thế nhưng vì đứa con trai này, liền không chút nào xem Tấn nhi nghĩ thế nào, nữ nhân như ngươi, hoàn toàn không xứng làm một mẫu thân, Ai gia thật hối hận là ban đầu không để cho Tấn nhi lấy mạng ngươi!"