"Có thể uy hiếp được Hoàng Phủ Tấn hay không, rất nhanh sẽ biết, ta đoán. . . . . ." Như Mộng che miệng cười khẽ một tiếng, "Ta đoán hoàng thượng hiện tại cũng đang trên đường tới rồi."
Lời của Như Mộng quả nhiên làm cho Thái Hoàng Thái Hậu khẩn trương, "Ngươi. . . . . . Các ngươi mau thả Ai gia, Ai gia sẽ không để cho các ngươi làm tổn thương Tấn nhi ."
"Thái Hoàng Thái Hậu có năng lực gì có thể để cho chúng ta không làm tổn thương Hoàng Phủ Tấn đây?" Trên mặt Như Mộng không có một tia cảm xúc.
"Các ngươi. . . . . ."
Thái Hoàng Thái Hậu hiện tại không biết còn có thể làm gì, bà hiện tại cũng là một lão thái bà rồi, lại có năng lực gì ngăn cản các nàng ta làm tổn thương Tấn nhi đây.
Hiện tại duy nhất có thể làm, chính là cầu nguyện Tấn nhi ngàn vạn không nghe lời của các nàng ta tới nơi này.
"Các ngươi. . . . . . Các ngươi tại sao có thể như vậy? Các ngươi rõ ràng nói muốn giúp ta ? Các ngươi tại sao có thể gạt ta?" Lúc này, Nguyệt Khê còn khờ dại mở miệng hỏi.
Chẳng qua hiện tại những lời này của bà ta đến tai người bên cạnh, lại là một câu chuyện cười vô cùng ngu xuẩn.
"Ngươi quả nhiên là nữ nhân ngu xuẩn, đến bây giờ còn hỏi vấn đề ngu xuẩn này!" Như Mộng liếc Nguyệt Khê một cái, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài thì khóe miệng nàng khẽ nhếch cười lạnh, "Chờ nhặt xác cho Hoàng Phủ Tấn đi."
Nói xong, vung tay áo, xoay người đi ra ngoài.
"Sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy?" Nguyệt Khê ngây ngốc đứng tại chỗ, ngây ngô nhìn rèm cửa, bà ta hiện tại bắt đầu nghĩ, vì Hi nhi, bà ta luôn là không nghĩ tới cảm nhận của Tấn nhi, dùng đến hắn thời điểm sẽ tới mượn binh, chưa dùng tới thời điểm, lại chưa từng nghĩ tới hắn lần nào, ngay cả hiện tại, nàng còn đem hoàng tổ mẫu của Tấn nhi bắt cóc, hại Tấn nhi tùy thời sẽ uy hiếp tính mạng.
"Hiện tại cao hứng rồi chứ?" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thẳng vào mặt Nguyệt Khê, khóe môi nhếch lên châm chọc, ánh mắt sắc bén nhìn Nguyệt Khê, đem bà ta ép tới góc tường, "Nếu như Tấn nhi có chuyện gì, ngươi chết mấy trăm lần cũng không đủ!
Lời của Thái Hoàng Thái Hậu làm thân thể Nguyệt Khê run lên bần bật, cả người sững sờ.
"Thái. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu, ta. . . . . . Ta thật không cố ý muốn hại Tấn nhi , ta. . . . . ."
"Bây giờ nói cái này đã muộn!" Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng cắt đứt bà ta, "Mẫu hậu như ngươi thật tốt!"
Lời của Như Mộng quả nhiên làm cho Thái Hoàng Thái Hậu khẩn trương, "Ngươi. . . . . . Các ngươi mau thả Ai gia, Ai gia sẽ không để cho các ngươi làm tổn thương Tấn nhi ."
"Thái Hoàng Thái Hậu có năng lực gì có thể để cho chúng ta không làm tổn thương Hoàng Phủ Tấn đây?" Trên mặt Như Mộng không có một tia cảm xúc.
"Các ngươi. . . . . ."
Thái Hoàng Thái Hậu hiện tại không biết còn có thể làm gì, bà hiện tại cũng là một lão thái bà rồi, lại có năng lực gì ngăn cản các nàng ta làm tổn thương Tấn nhi đây.
Hiện tại duy nhất có thể làm, chính là cầu nguyện Tấn nhi ngàn vạn không nghe lời của các nàng ta tới nơi này.
"Các ngươi. . . . . . Các ngươi tại sao có thể như vậy? Các ngươi rõ ràng nói muốn giúp ta ? Các ngươi tại sao có thể gạt ta?" Lúc này, Nguyệt Khê còn khờ dại mở miệng hỏi.
Chẳng qua hiện tại những lời này của bà ta đến tai người bên cạnh, lại là một câu chuyện cười vô cùng ngu xuẩn.
"Ngươi quả nhiên là nữ nhân ngu xuẩn, đến bây giờ còn hỏi vấn đề ngu xuẩn này!" Như Mộng liếc Nguyệt Khê một cái, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài thì khóe miệng nàng khẽ nhếch cười lạnh, "Chờ nhặt xác cho Hoàng Phủ Tấn đi."
Nói xong, vung tay áo, xoay người đi ra ngoài.
"Sao. . . . . . Tại sao có thể như vậy?" Nguyệt Khê ngây ngốc đứng tại chỗ, ngây ngô nhìn rèm cửa, bà ta hiện tại bắt đầu nghĩ, vì Hi nhi, bà ta luôn là không nghĩ tới cảm nhận của Tấn nhi, dùng đến hắn thời điểm sẽ tới mượn binh, chưa dùng tới thời điểm, lại chưa từng nghĩ tới hắn lần nào, ngay cả hiện tại, nàng còn đem hoàng tổ mẫu của Tấn nhi bắt cóc, hại Tấn nhi tùy thời sẽ uy hiếp tính mạng.
"Hiện tại cao hứng rồi chứ?" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thẳng vào mặt Nguyệt Khê, khóe môi nhếch lên châm chọc, ánh mắt sắc bén nhìn Nguyệt Khê, đem bà ta ép tới góc tường, "Nếu như Tấn nhi có chuyện gì, ngươi chết mấy trăm lần cũng không đủ!
Lời của Thái Hoàng Thái Hậu làm thân thể Nguyệt Khê run lên bần bật, cả người sững sờ.
"Thái. . . . . . Thái Hoàng Thái Hậu, ta. . . . . . Ta thật không cố ý muốn hại Tấn nhi , ta. . . . . ."
"Bây giờ nói cái này đã muộn!" Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng cắt đứt bà ta, "Mẫu hậu như ngươi thật tốt!"