Edit : Zennie
"Đừng nói chuyện!" Tiểu Thiên cắt ngang câu nói Hoàng Phủ Tấn, nàng không muốn tiếp tục thảo luận ở nơi này, nhưng vì che giấu mình chuyện thực muốn tránh né, nàng chột dạ giải thích: "Các nàng ấy nghe được thanh âm sẽ phát hiện ra chúng ta."
"Ừ, được rồi." Thấy Tiểu Thiên cắt đứt lời của hắn, Hoàng Phủ Tấn cũng không có kiên trì nữa, hắn hiểu được, Tiểu Thiên giận hắn là phải.
Rõ ràng nói thật yêu nàng, rõ ràng chỉ thích một mình nàng, hắn lại theo sát nàng nói buông tay như vậy, thậm chí còn muốn phế hậu, hắn hiện tại thấy may mắn vì không có đem tuyên thánh chỉ kia, đó là người con gái duy nhất hiểu hắn mà sao hắn lại nhẫn tâm buông tay?
Hoàng Phủ Tấn nhìn gò má lãnh đạm của Tiểu Thiên, thở dài ở trong lòng.
Hai người núp trong bóng tối quan sát động tĩnh nơi xa, kỳ quái là có rất nhiều binh sĩ nước Tịch Huyễn vây quanh một cái trướng, điều này làm cho bọn họ có thể khẳng định bên trong trướng nhất định có người rất quan trọng.
"Hoàng tổ mẫu sẽ ở bên trong trướng đó!"
"Hoàng tổ mẫu sẽ ở bên trong trướng đó!"
Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn hai người trăm miệng một lời nói, sau khi nói xong, mới chợt cảm thấy lúng túng.
Trầm mặc một lúc lâu sau, Tiểu Thiên mất tự nhiên nhìn phía xa, nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh mở miệng nói: "Vậy. . . . . . Làm sao bây giờ?"
Nàng quay mặt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, chỉ thấy hắn nhíu chặt mày không nói gì.
Thật ra thì trong lòng Tiểu Thiên cũng hiểu, Hoàng Phủ Tấn rất lo lắng cho Thái Hoàng Thái Hậu, nàng muốn mở miệng an ủi hắn, nhưng lời nói đến khóe miệng làm thế nào đều nói không ra được.
Trầm mặc một lúc lâu sau, nàng mới mất tự nhiên mở miệng nói: "Hoàng tổ mẫu chắc chắn không có việc gì." Những lời này là muốn cho Hoàng Phủ Tấn an tâm, Hoàng Phủ Tấn nghe vào tai, chợt nghiêng đầu trong mắt mang theo mấy tia sáng tâm động.
"Thiên Thiên. . . . . ."
"Ý của ta là nói, tờ giấy kia nói muốn ngươi tự mình đến Công Tước sơn, ngươi chưa xuất hiện, Hoàng tổ mẫu chắc là sẽ không có chuyện." Tiểu Thiên lạnh lùng cắt ngang lời Hoàng Phủ Tấn, tầm mắt thủy chung nhìn chằm chằm về nơi xa, tuy đáng nhìn nhưng không có bất kỳ tiêu điểm.
"Ừ, trẫm biết." Mặc dù trong lòng có chút nhàn nhạt mất mác, nhưng hắn thật ra thì cũng hiểu, Thiên Thiên nha đầu này còn là quan tâm hắn, chỉ cần hắn biết điểm này là đủ rồi.
"Đừng nói chuyện!" Tiểu Thiên cắt ngang câu nói Hoàng Phủ Tấn, nàng không muốn tiếp tục thảo luận ở nơi này, nhưng vì che giấu mình chuyện thực muốn tránh né, nàng chột dạ giải thích: "Các nàng ấy nghe được thanh âm sẽ phát hiện ra chúng ta."
"Ừ, được rồi." Thấy Tiểu Thiên cắt đứt lời của hắn, Hoàng Phủ Tấn cũng không có kiên trì nữa, hắn hiểu được, Tiểu Thiên giận hắn là phải.
Rõ ràng nói thật yêu nàng, rõ ràng chỉ thích một mình nàng, hắn lại theo sát nàng nói buông tay như vậy, thậm chí còn muốn phế hậu, hắn hiện tại thấy may mắn vì không có đem tuyên thánh chỉ kia, đó là người con gái duy nhất hiểu hắn mà sao hắn lại nhẫn tâm buông tay?
Hoàng Phủ Tấn nhìn gò má lãnh đạm của Tiểu Thiên, thở dài ở trong lòng.
Hai người núp trong bóng tối quan sát động tĩnh nơi xa, kỳ quái là có rất nhiều binh sĩ nước Tịch Huyễn vây quanh một cái trướng, điều này làm cho bọn họ có thể khẳng định bên trong trướng nhất định có người rất quan trọng.
"Hoàng tổ mẫu sẽ ở bên trong trướng đó!"
"Hoàng tổ mẫu sẽ ở bên trong trướng đó!"
Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn hai người trăm miệng một lời nói, sau khi nói xong, mới chợt cảm thấy lúng túng.
Trầm mặc một lúc lâu sau, Tiểu Thiên mất tự nhiên nhìn phía xa, nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh mở miệng nói: "Vậy. . . . . . Làm sao bây giờ?"
Nàng quay mặt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, chỉ thấy hắn nhíu chặt mày không nói gì.
Thật ra thì trong lòng Tiểu Thiên cũng hiểu, Hoàng Phủ Tấn rất lo lắng cho Thái Hoàng Thái Hậu, nàng muốn mở miệng an ủi hắn, nhưng lời nói đến khóe miệng làm thế nào đều nói không ra được.
Trầm mặc một lúc lâu sau, nàng mới mất tự nhiên mở miệng nói: "Hoàng tổ mẫu chắc chắn không có việc gì." Những lời này là muốn cho Hoàng Phủ Tấn an tâm, Hoàng Phủ Tấn nghe vào tai, chợt nghiêng đầu trong mắt mang theo mấy tia sáng tâm động.
"Thiên Thiên. . . . . ."
"Ý của ta là nói, tờ giấy kia nói muốn ngươi tự mình đến Công Tước sơn, ngươi chưa xuất hiện, Hoàng tổ mẫu chắc là sẽ không có chuyện." Tiểu Thiên lạnh lùng cắt ngang lời Hoàng Phủ Tấn, tầm mắt thủy chung nhìn chằm chằm về nơi xa, tuy đáng nhìn nhưng không có bất kỳ tiêu điểm.
"Ừ, trẫm biết." Mặc dù trong lòng có chút nhàn nhạt mất mác, nhưng hắn thật ra thì cũng hiểu, Thiên Thiên nha đầu này còn là quan tâm hắn, chỉ cần hắn biết điểm này là đủ rồi.