Thái Hoàng Thái Hậu rời khỏi đại điện, vẫn ngồi ở trong hậu viện không xuất hiện nữa, bưng trà nhấp một hớp, mà nhìn xa xăm mà buồn bã.
Một lúc sau, bà mới hỏi cung nữ đứng bên cạnh: "Nguyệt Khê Thái hậu vẫn còn đang dập đầu sao?"
"Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!"
"Ừ, ngươi đi xuống đi!" Thái Hoàng Thái Hậu hướng cung nữ phất tay.
"Dạ, nô tỳ cáo lui."
Cung nữ lui ra, mày Thái Hoàng Thái Hậu lại nhíu lại một lần nữa.
Bên trong Đại điện——
Lạc Thủy nhìn Nguyệt Khê Thái hậu không ngừng dập đầu bên cửa, không dám thư giãn chút nào, nàng vô lực lắc đầu một cái.
Nguyệt Khê Thái hậu này a, sao lại khổ như thế chứ? Hại hoàng thượng lại hại chính mình.
Nàng thật là không nghĩ ra, hoàng thượng cũng là con trai của bà ta sao bà ta lại nhẫn tâm vì tiểu hoàng đế kia cũng không chú ý đến tánh mạng hoàng thượng, dưới gầm trời này sao lại có thể có một mẫu thân như vậy.
Chẳng qua hiện tại là nhìn bà ta có bộ dáng này, nàng cũng quả thật có điểm không đành lòng, một nữ nhân mang theo một đứa bé ngàn dặm xa xôi đến đất Kim Lăng mượn binh, còn bị thất bại, thật ra thì nàng cũng hiểu, Thái hậu mượn không được binh, chẳng những tiểu hoàng đế phải gánh tiếng xấu mất nước chi quân , ngay cả khi xuống chính suối chính bà ta cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp Nhan Hồi, đi gặp dân chúng Hạo Nguyệt.
Nhìn Nguyệt Khê dập đầu đến mức trán cũng chảy máu, Lạc Thủy cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng lên tiếng.
Tiến lên đi tới trước mặt Nguyệt Khê, nàng bình thản mở miệng nói: "Nguyệt Khê Thái hậu, bà đừng dập đầu nữa!"
Những lời này của Lạc Thủy làm Nguyệt Khê chợt ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, "Lạc. . . . . . Lạc Thủy cô nương, ta. . . . . ."
"Bà đứng lên đi, về phần Thái Hoàng Thái Hậu để ta đi nói!" Vừa nói, nàng đối với chung quanh đứng mấy cung nữ mở miệng nói: "Đem Nguyệt Khê Thái hậu đỡ dậy ."
"Vâng"
Cung nữ nghe lời đở Nguyệt Khê dậy nhìn máu ứ đọng trên trán bà ta, không ngừng chảy máu, dưới chân lại bởi vì quỳ thời gian dài mà như nhũn ra, Lạc Thủy nhìn bà ta, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Lạc Thủy cô nương, cô nương. . . . . ." Nguyệt Khê cắn môi dưới, bộ dạng muốn nói lại thôi, trù trừ một lúc lâu sau,
bà ta mới mở miệng nói: "Cô nương có thể. . . . . . Có thể giúp ta cầu xin Thái Hoàng Thái Hậu hay không. . . . . ."
Một lúc sau, bà mới hỏi cung nữ đứng bên cạnh: "Nguyệt Khê Thái hậu vẫn còn đang dập đầu sao?"
"Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!"
"Ừ, ngươi đi xuống đi!" Thái Hoàng Thái Hậu hướng cung nữ phất tay.
"Dạ, nô tỳ cáo lui."
Cung nữ lui ra, mày Thái Hoàng Thái Hậu lại nhíu lại một lần nữa.
Bên trong Đại điện——
Lạc Thủy nhìn Nguyệt Khê Thái hậu không ngừng dập đầu bên cửa, không dám thư giãn chút nào, nàng vô lực lắc đầu một cái.
Nguyệt Khê Thái hậu này a, sao lại khổ như thế chứ? Hại hoàng thượng lại hại chính mình.
Nàng thật là không nghĩ ra, hoàng thượng cũng là con trai của bà ta sao bà ta lại nhẫn tâm vì tiểu hoàng đế kia cũng không chú ý đến tánh mạng hoàng thượng, dưới gầm trời này sao lại có thể có một mẫu thân như vậy.
Chẳng qua hiện tại là nhìn bà ta có bộ dáng này, nàng cũng quả thật có điểm không đành lòng, một nữ nhân mang theo một đứa bé ngàn dặm xa xôi đến đất Kim Lăng mượn binh, còn bị thất bại, thật ra thì nàng cũng hiểu, Thái hậu mượn không được binh, chẳng những tiểu hoàng đế phải gánh tiếng xấu mất nước chi quân , ngay cả khi xuống chính suối chính bà ta cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp Nhan Hồi, đi gặp dân chúng Hạo Nguyệt.
Nhìn Nguyệt Khê dập đầu đến mức trán cũng chảy máu, Lạc Thủy cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng lên tiếng.
Tiến lên đi tới trước mặt Nguyệt Khê, nàng bình thản mở miệng nói: "Nguyệt Khê Thái hậu, bà đừng dập đầu nữa!"
Những lời này của Lạc Thủy làm Nguyệt Khê chợt ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, "Lạc. . . . . . Lạc Thủy cô nương, ta. . . . . ."
"Bà đứng lên đi, về phần Thái Hoàng Thái Hậu để ta đi nói!" Vừa nói, nàng đối với chung quanh đứng mấy cung nữ mở miệng nói: "Đem Nguyệt Khê Thái hậu đỡ dậy ."
"Vâng"
Cung nữ nghe lời đở Nguyệt Khê dậy nhìn máu ứ đọng trên trán bà ta, không ngừng chảy máu, dưới chân lại bởi vì quỳ thời gian dài mà như nhũn ra, Lạc Thủy nhìn bà ta, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Lạc Thủy cô nương, cô nương. . . . . ." Nguyệt Khê cắn môi dưới, bộ dạng muốn nói lại thôi, trù trừ một lúc lâu sau,
bà ta mới mở miệng nói: "Cô nương có thể. . . . . . Có thể giúp ta cầu xin Thái Hoàng Thái Hậu hay không. . . . . ."