“Ngươi vọng tưởng!” Đoạn Ngự một chút cũng không thèm nghĩ liền thằng thừng cự tuyệt!
“Ha ha ha ~~” Như Mộng nhìn tức giận đầy trong mắt Đoạn Ngự, nàng cười đến càng lợi hại hơn, chẳng qua là ai cũng không chú ý tới mắt nàng lúc này mang theo chút khổ sở, “Đáp án này hãy để Hoàng Phủ Tấn tự mình nói đi!”
“Mạn Yên!” Dưới tình thế cấp bách, Đoạn Ngự nắm lấy cánh tay Như Mộng, lực đạo từ từ gia tăng, “Đem giải dược ra đây!”
“Được!” Như Mộng cười nhẹ, mặc cánh tay đau nhức nàng cũng không có cảm giác gì, lúc này, chỉ có tâm nàng là cực hạn đau đớn đến chết lặng, giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, nàng lặp lại câu nói vừa rồi. “Mang đầu Hoàng Phủ Tấn đến đổi!”
"Nàng. . . . . ."
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mạng của hoàng hậu chỉ còn nửa tháng.” Lời Như Mộng làm cho Đoạn Ngự rõ ràng không dám tin.
"Nửa tháng?"
“Như thế nào?” Như Mộng đắc ý nâng mặt lên, “Làm tang sự cho hoàng hậu hay là tang sự cho Hoàng Phủ Tấn đây, sợ rằng điều này tốt nhất nên để Hoàng Phủ Tấn hắn tự quyết định”
Cánh tay Đoạn Ngự rời ra, lúc này Như Mộng cũng không vội vã rời tướng phủ, nàng biết, chỉ cần ngồi ở đây, nàng nhất định đợi được Hoàng Phủ Tấn!
“Mạn Yên, đừng ép ta giết nàng!” Ánh mắt Đoạn Ngự liếc qua Như Mộng lộ rõ sự cảnh cáo!
Mà một câu nói này của hắn khiến Như Mộng đối với hắn tới một tia hi vọng cuối cùng kia cũng tan biến không còn tăm tích, buồn bã cười một tiếng, nàng hướng Đoạn Ngự, nói: “ Tốt, ngươi có thể giết ta!”
Không nghĩ tới Như Mộng đối mặt với chuyện sinh tử lại có thể lạnh nhạt như vậy, Đoạn Ngự trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, trong tiềm thức, hắn hoàn toàn không thể xuống tay với nàng được.
Chẳng qua là ——
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, để cho Như Mộng không thể không giết Tấn? Mạn thừa tướng mấy năm trước cũng đã từ quan quy ẩn, hoàn toàn không cần thiết phải để cho nữ nhi độc nhất của ông ta mạo hiểm tính mạng tới giết Tấn, nếu như không có việc hoàng hậu trúng độc lần này thì Mạn Yên đời này cũng không thể giết được Tấn, hắn làm sao có thể để nữ nhi của mình dễ dàng đi chịu chết đây.
Còn nữa, mặc dù Mạn thừa tướng là thừa tướng Tịch Huyễn quốc, nhưng ông ta làm quan trước giờ đều quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu đi đối phó địch nhân, cũng bởi vì thế mà ở Tịch Huyễn quốc này, người duy nhất giao hảo với hắn chỉ có Mạn thừa tướng.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quái.
“Ha ha ha ~~” Như Mộng nhìn tức giận đầy trong mắt Đoạn Ngự, nàng cười đến càng lợi hại hơn, chẳng qua là ai cũng không chú ý tới mắt nàng lúc này mang theo chút khổ sở, “Đáp án này hãy để Hoàng Phủ Tấn tự mình nói đi!”
“Mạn Yên!” Dưới tình thế cấp bách, Đoạn Ngự nắm lấy cánh tay Như Mộng, lực đạo từ từ gia tăng, “Đem giải dược ra đây!”
“Được!” Như Mộng cười nhẹ, mặc cánh tay đau nhức nàng cũng không có cảm giác gì, lúc này, chỉ có tâm nàng là cực hạn đau đớn đến chết lặng, giương mắt nhìn về phía Đoạn Ngự, nàng lặp lại câu nói vừa rồi. “Mang đầu Hoàng Phủ Tấn đến đổi!”
"Nàng. . . . . ."
“Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, mạng của hoàng hậu chỉ còn nửa tháng.” Lời Như Mộng làm cho Đoạn Ngự rõ ràng không dám tin.
"Nửa tháng?"
“Như thế nào?” Như Mộng đắc ý nâng mặt lên, “Làm tang sự cho hoàng hậu hay là tang sự cho Hoàng Phủ Tấn đây, sợ rằng điều này tốt nhất nên để Hoàng Phủ Tấn hắn tự quyết định”
Cánh tay Đoạn Ngự rời ra, lúc này Như Mộng cũng không vội vã rời tướng phủ, nàng biết, chỉ cần ngồi ở đây, nàng nhất định đợi được Hoàng Phủ Tấn!
“Mạn Yên, đừng ép ta giết nàng!” Ánh mắt Đoạn Ngự liếc qua Như Mộng lộ rõ sự cảnh cáo!
Mà một câu nói này của hắn khiến Như Mộng đối với hắn tới một tia hi vọng cuối cùng kia cũng tan biến không còn tăm tích, buồn bã cười một tiếng, nàng hướng Đoạn Ngự, nói: “ Tốt, ngươi có thể giết ta!”
Không nghĩ tới Như Mộng đối mặt với chuyện sinh tử lại có thể lạnh nhạt như vậy, Đoạn Ngự trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, trong tiềm thức, hắn hoàn toàn không thể xuống tay với nàng được.
Chẳng qua là ——
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, để cho Như Mộng không thể không giết Tấn? Mạn thừa tướng mấy năm trước cũng đã từ quan quy ẩn, hoàn toàn không cần thiết phải để cho nữ nhi độc nhất của ông ta mạo hiểm tính mạng tới giết Tấn, nếu như không có việc hoàng hậu trúng độc lần này thì Mạn Yên đời này cũng không thể giết được Tấn, hắn làm sao có thể để nữ nhi của mình dễ dàng đi chịu chết đây.
Còn nữa, mặc dù Mạn thừa tướng là thừa tướng Tịch Huyễn quốc, nhưng ông ta làm quan trước giờ đều quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu đi đối phó địch nhân, cũng bởi vì thế mà ở Tịch Huyễn quốc này, người duy nhất giao hảo với hắn chỉ có Mạn thừa tướng.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn cảm thấy trong chuyện này có gì đó kỳ quái.