Nội viện tướng phủ lúc này đang xôn xao, ngay sau đó thanh âm bén nhọn của Phúc Qúy truyền đến, “Thánh chỉ đến ——"
“Thánh chỉ?” Đoạn Ngự nghe thấy Phúc Qúy tới truyền thánh chỉ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên có thánh chỉ đến tướng phủ, dựa theo giao tình của hắn cùng Hoàng Phủ Tấn, kể cả là chuyện hệ trọng, Hoàng Phủ Tấn cũng chưa bao giờ lấy thân phận hoàng đế đối tể tướng phủ mà hạ chỉ, nhiều lắm cũng là để cho Phúc Qúy tới truyền khẩu dụ, nhưng lúc này đây, lại long trọng đến mức truyền cả thánh chỉ.
Hắn biết lần này là bởi chuyện trúng độc của hoàng hậu mà Hoàng Phủ Tấn đã thật sự nổi giận.
Hắn cũng biết chuyện Mạn Yên ở tướng phủ, Lam nhất định đã báo qua cho Tấn, Tấn cũng chưa có thúc giục hỏi hắn, bởi Tấn biết hắn nhất định sẽ vào cung giải thích một phen, nhưng bây giờ không còn đợi đến hắn vào cung, thánh chỉ của Tấn lại đã tới, nếu không phải vì chuyện độc dược trên người hoàng hậu thì còn có gì khiến hắn hướng tướng phủ mà hạ chỉ.
“Mạn Yên, nàng đợi ở chỗ này, ta cùng Phúc Qúy vào cung!” Hắn đem Như Mộng kéo qua một bên, chuẩn bị mở cửa lại bị Như Mộng một phen ngăn cản.
“Không cần, ta đang định đi gặp Hoàng Phủ Tấn!” Không đợi Đoạn Ngự mở miệng, nàng vòng qua Đoạn Ngự, một tay mở cửa phòng, trong sân, Phúc Qúy đang mang thánh chỉ đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sau lưng Phúc Qúy còn có mười tên Ngự lâm quân, xem ra lần này Tấn thật sự nổi giận.
Đoạn Ngự nghĩ như vậy, liền theo sau Như Mộng ra khỏi cửa phòng.
“Phúc Qúy, chuyện gì?” Đoạn Ngự tuy biết rõ nhưng vẫn mở miệng hỏi.
“Tướng gia, Như Mộng hạ độc Hoàng hậu nương nương đã để cho long nhan giận dữ, hoàng thượng có chỉ, đem những người ở Công tước sơn bắt trở lại, bao gồm cả Như Mộng chờ ngày xử trảm!” Vừa nói, vừa đối với Ngự Lâm quân sau lưng vung tay lên, “Đem Như Mộng mang đi!”
“Khoan!” Đoạn Ngự mở miệng gọi.
“Tướng gia có gì phân phó?” Trên mặt Phúc Qúy đầy cương quyết, đây cũng là lần đầu Đoạn Ngự thấy hắn có vẻ mặt như thế, xem ra lần này Như Mộng thật sự khó toàn mạng.
“Ta và các ngươi cùng vào cung gặp hoàng thượng!”
Vậy cũng tốt, tướng gia xin mời!” giống như đoán trước được Đoạn Ngự sẽ nói như vậy, Phúc Qúy cũng không nói nhiều, bày ra tư thế mời, liền xoay người đối với Ngự Lâm Quân mở miệng nói: “Mang đi!”
Đám người được bắt từ Công Tước sơn bao gồm Như Mộng, kỳ hạn xử trảm.
“Thánh chỉ?” Đoạn Ngự nghe thấy Phúc Qúy tới truyền thánh chỉ, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên có thánh chỉ đến tướng phủ, dựa theo giao tình của hắn cùng Hoàng Phủ Tấn, kể cả là chuyện hệ trọng, Hoàng Phủ Tấn cũng chưa bao giờ lấy thân phận hoàng đế đối tể tướng phủ mà hạ chỉ, nhiều lắm cũng là để cho Phúc Qúy tới truyền khẩu dụ, nhưng lúc này đây, lại long trọng đến mức truyền cả thánh chỉ.
Hắn biết lần này là bởi chuyện trúng độc của hoàng hậu mà Hoàng Phủ Tấn đã thật sự nổi giận.
Hắn cũng biết chuyện Mạn Yên ở tướng phủ, Lam nhất định đã báo qua cho Tấn, Tấn cũng chưa có thúc giục hỏi hắn, bởi Tấn biết hắn nhất định sẽ vào cung giải thích một phen, nhưng bây giờ không còn đợi đến hắn vào cung, thánh chỉ của Tấn lại đã tới, nếu không phải vì chuyện độc dược trên người hoàng hậu thì còn có gì khiến hắn hướng tướng phủ mà hạ chỉ.
“Mạn Yên, nàng đợi ở chỗ này, ta cùng Phúc Qúy vào cung!” Hắn đem Như Mộng kéo qua một bên, chuẩn bị mở cửa lại bị Như Mộng một phen ngăn cản.
“Không cần, ta đang định đi gặp Hoàng Phủ Tấn!” Không đợi Đoạn Ngự mở miệng, nàng vòng qua Đoạn Ngự, một tay mở cửa phòng, trong sân, Phúc Qúy đang mang thánh chỉ đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, sau lưng Phúc Qúy còn có mười tên Ngự lâm quân, xem ra lần này Tấn thật sự nổi giận.
Đoạn Ngự nghĩ như vậy, liền theo sau Như Mộng ra khỏi cửa phòng.
“Phúc Qúy, chuyện gì?” Đoạn Ngự tuy biết rõ nhưng vẫn mở miệng hỏi.
“Tướng gia, Như Mộng hạ độc Hoàng hậu nương nương đã để cho long nhan giận dữ, hoàng thượng có chỉ, đem những người ở Công tước sơn bắt trở lại, bao gồm cả Như Mộng chờ ngày xử trảm!” Vừa nói, vừa đối với Ngự Lâm quân sau lưng vung tay lên, “Đem Như Mộng mang đi!”
“Khoan!” Đoạn Ngự mở miệng gọi.
“Tướng gia có gì phân phó?” Trên mặt Phúc Qúy đầy cương quyết, đây cũng là lần đầu Đoạn Ngự thấy hắn có vẻ mặt như thế, xem ra lần này Như Mộng thật sự khó toàn mạng.
“Ta và các ngươi cùng vào cung gặp hoàng thượng!”
Vậy cũng tốt, tướng gia xin mời!” giống như đoán trước được Đoạn Ngự sẽ nói như vậy, Phúc Qúy cũng không nói nhiều, bày ra tư thế mời, liền xoay người đối với Ngự Lâm Quân mở miệng nói: “Mang đi!”
Đám người được bắt từ Công Tước sơn bao gồm Như Mộng, kỳ hạn xử trảm.