Cảm giác sợ hãi mỗi lúc bao phủ ngày một nhiều, trong mắt Hoàng Phủ Tấn, nổi lên biết bao bất an.
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Ngoài cửa, vang lên thanh âm lo lắng của Đóa Nhi, Hoàng Phủ Tấn vội lao ra ngoài.
"Sao, có tìm được Thiên Thiên hay không?" trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần mong đợi, nhưng nhiều hơn, còn xen lẫn cả sự sợ hãi không thể xóa sạch kia.
"Bọn thị vệ nói. . . . . . nói tiểu thư muốn trở về nhà thăm phu nhân, bọn họ thấy vẻ mặt tiểu thư thật cao hứng, trên người không có mang hành lí, chẳng suy nghĩ nhiều, cũng không ngăn cản mà để nàng rời đi."
"Đám phế vật kia!" trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo chút tức giận mơ hồ, nhưng phát ra từ nội tâm kia là sự sợ hãi không che giấu trong mắt hắn.
"Phúc Quý, triệu tập binh lực đi lục soát khắp thành tìm kiếm hoàng hậu, kinh thành không có thì ra ngoại thành tìm, nhất định phải tìm được hoàng hậu mới thôi!" Hoàng Phủ Tấn trong lòng sớm đã bị hoảng sợ chiếm cứ.
Thân thể hiện tại của Thiên Thiên sao có thể đi như vậy, trên người lại không mang theo gì, sao có thể để nàng ở bên ngoài?
"Thiên Thiên, thật xin lỗi, là trẫm quá ích kỷ, là trẫm không nghĩ tới ngươi mà đã vội vàng quyết định, Thiên Thiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Hoàng Phủ Tấn tự trách mình, nhưng ai cũng hiểu, chuyện này không thể hoàn toàn trách hắn, vì cứu Tiểu Thiên, hắn đã chấp nhận mang tiếng xấu là một nam nhân phụ tình, để nữ nhân mình yêu mến hận mình cả đời. Những thứ này không phải nam nhân nào cũng có thể làm được. Chỉ tiếc, ông trời quyết tâm muốn hành hạ bọn họ, cứ coi như hắn là Thiên Tử, là hoàng đế thống nhất thiên hạ, hắn cũng không thể có được mọi thứ.
Rời hoàng cung, Tiểu Thiên phát hiện ra ở nơi này, nàng chỉ có một mình.
Người nàng từng cho là thân cận nhất, cũng là người nàng yêu nhất.
Đi một quãng xa, nàng lưu luyến xoay người, hướng cửa cung nhìn một lúc lâu, khóe miệng nâng lên một nụ cười mỉa mai cùng châm chọc, " ‘Sơn không cạnh, thiên địa hợp, là dám cùng quân tuyệt’ ? Ha ha
đơn giản chỉ là một lời nói!"
Nàng đột nhiên cảm thấy ghê tởm những lời này.
‘Thiên Thiên, cả đời này, ta chỉ dắt tay nàng!’
‘Thiên Thiên, cả đời này, ta chỉ dắt tay nàng!’
‘Thiên Thiên, cả đời này, ta chỉ dắt tay nàng!’
. . . . . .
Lời nói còn văng vẳng bên tai, khiến nàng không dám nghe nữa.
Ngực lại lần nữa cảm thấy buồn bực, nàng khó chịu khom lưng, cho đến khi phiền muộn lắng xuống, nàng mới chậm rãi đứng dậy.
Đi cả đêm!
Cũng không biết mình đi bao lâu rồi, trời đã sáng hơn phân nửa, cả đêm không ngủ, nàng cảm giác được bản thân quá mệt mỏi, đi gần tới một tiệm cơm, nàng ngồi xuống, xoa hai chân có chút ê ẩm, nàng mới biết thì ra mình đã thẳng bước cả một đêm.
"Cô nương, muốn ăn chút gì?" Tiểu nhị mang theo nụ cười thân thiện bước tới bên cạnh nàng.
Nhìn bộ mặt thiện ý trước mắt của "Phục vụ viên , Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình trong lúc nhất thời đã khai sáng, dù sao cũng sẽ phải chết, ltại sao lại để ình trải qua không thoải mái như vậy đây.
Có thể ăn là ăn, có thể ngủ là ngủ, huống chi so với người bình thường, thời điểm phát bệnh của nàng không giống người bình thường, không muốn khiến cho bản thân lộ ra vẻ bệnh tật, không chiếm được đồng tình của người khác, huống chi, hiện tại cũng không có ai đồng tình với nàng.
Nghĩ như vậy, nàng đối với tiểu nhị nặn ra một ánh mắt thiện ý, mở miệng nói: "Tiểu nhị ca cảm thấy món gì ăn ngon, có thể mang lên cho ta."
Những lời này của Tiểu Thiên khiến cho tiểu nhị mặt mày hớn hở, nhìn lại trang phục của Tiểu Thiên, nhìn cũng cũng đoán biết là người phú quý, chắc chắn sẽ không ăn cơm chùa, nghĩ như vậy, hai mắt của hắn sáng lên, "Cô nương xin đợi, ta lập tức chuẩn bị cho ngươi!"
Vừa nói, vừa cười vội vàng đi xuống phân phó.
Tiểu Thiên lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn đám người đang lu bu trên đường cái, lui tới rục rịch, xe ngựa ngược xuôi, trên đường cái nổi lên những âm thanh hét lớn không dứt, theo mặt trời lên, đường cái từ từ náo nhiệt.
"Thì ra cuộc sống đẹp như vậy ." Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ đến một câu trên ti vi thường để quảng cáo, không tự chủ được nói ra, khóe miệng của nàng vương nét cười yếu ớt, ai cũng nhìn không ra biểu tình trên trên nụ cười ấy.
Quán cơm mang thức ăn lên với tốc độ rất nhanh, không bao lâu, tiểu nhị liền bưng đến một bàn mĩ vị.
"Cô nương, món ăn lên rồi đây, ngài từ từ thưởng thức!" Tiểu nhị gương mặt lấy lòng đứng bên cạnh Tiểu Thiên, nói.
Đối với tiểu nhị khách khí gật gật đầu, nàng quay đầu nhìn về phía cái bàn, lúc này mới phát hiện món ngon trên bàn thực quá nhiều rồi.
Khóe mắt rơi xuống vài giọt lệ, này tiểu nhị đại khái là cho là mình gặp được kẻ nhiều tiền có khác đi. Cho nàng nhiều món ăn như vậy, nàng có thể ăn được hết sao.
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Ngoài cửa, vang lên thanh âm lo lắng của Đóa Nhi, Hoàng Phủ Tấn vội lao ra ngoài.
"Sao, có tìm được Thiên Thiên hay không?" trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần mong đợi, nhưng nhiều hơn, còn xen lẫn cả sự sợ hãi không thể xóa sạch kia.
"Bọn thị vệ nói. . . . . . nói tiểu thư muốn trở về nhà thăm phu nhân, bọn họ thấy vẻ mặt tiểu thư thật cao hứng, trên người không có mang hành lí, chẳng suy nghĩ nhiều, cũng không ngăn cản mà để nàng rời đi."
"Đám phế vật kia!" trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo chút tức giận mơ hồ, nhưng phát ra từ nội tâm kia là sự sợ hãi không che giấu trong mắt hắn.
"Phúc Quý, triệu tập binh lực đi lục soát khắp thành tìm kiếm hoàng hậu, kinh thành không có thì ra ngoại thành tìm, nhất định phải tìm được hoàng hậu mới thôi!" Hoàng Phủ Tấn trong lòng sớm đã bị hoảng sợ chiếm cứ.
Thân thể hiện tại của Thiên Thiên sao có thể đi như vậy, trên người lại không mang theo gì, sao có thể để nàng ở bên ngoài?
"Thiên Thiên, thật xin lỗi, là trẫm quá ích kỷ, là trẫm không nghĩ tới ngươi mà đã vội vàng quyết định, Thiên Thiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Hoàng Phủ Tấn tự trách mình, nhưng ai cũng hiểu, chuyện này không thể hoàn toàn trách hắn, vì cứu Tiểu Thiên, hắn đã chấp nhận mang tiếng xấu là một nam nhân phụ tình, để nữ nhân mình yêu mến hận mình cả đời. Những thứ này không phải nam nhân nào cũng có thể làm được. Chỉ tiếc, ông trời quyết tâm muốn hành hạ bọn họ, cứ coi như hắn là Thiên Tử, là hoàng đế thống nhất thiên hạ, hắn cũng không thể có được mọi thứ.
Rời hoàng cung, Tiểu Thiên phát hiện ra ở nơi này, nàng chỉ có một mình.
Người nàng từng cho là thân cận nhất, cũng là người nàng yêu nhất.
Đi một quãng xa, nàng lưu luyến xoay người, hướng cửa cung nhìn một lúc lâu, khóe miệng nâng lên một nụ cười mỉa mai cùng châm chọc, " ‘Sơn không cạnh, thiên địa hợp, là dám cùng quân tuyệt’ ? Ha ha
đơn giản chỉ là một lời nói!"
Nàng đột nhiên cảm thấy ghê tởm những lời này.
‘Thiên Thiên, cả đời này, ta chỉ dắt tay nàng!’
‘Thiên Thiên, cả đời này, ta chỉ dắt tay nàng!’
‘Thiên Thiên, cả đời này, ta chỉ dắt tay nàng!’
. . . . . .
Lời nói còn văng vẳng bên tai, khiến nàng không dám nghe nữa.
Ngực lại lần nữa cảm thấy buồn bực, nàng khó chịu khom lưng, cho đến khi phiền muộn lắng xuống, nàng mới chậm rãi đứng dậy.
Đi cả đêm!
Cũng không biết mình đi bao lâu rồi, trời đã sáng hơn phân nửa, cả đêm không ngủ, nàng cảm giác được bản thân quá mệt mỏi, đi gần tới một tiệm cơm, nàng ngồi xuống, xoa hai chân có chút ê ẩm, nàng mới biết thì ra mình đã thẳng bước cả một đêm.
"Cô nương, muốn ăn chút gì?" Tiểu nhị mang theo nụ cười thân thiện bước tới bên cạnh nàng.
Nhìn bộ mặt thiện ý trước mắt của "Phục vụ viên , Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình trong lúc nhất thời đã khai sáng, dù sao cũng sẽ phải chết, ltại sao lại để ình trải qua không thoải mái như vậy đây.
Có thể ăn là ăn, có thể ngủ là ngủ, huống chi so với người bình thường, thời điểm phát bệnh của nàng không giống người bình thường, không muốn khiến cho bản thân lộ ra vẻ bệnh tật, không chiếm được đồng tình của người khác, huống chi, hiện tại cũng không có ai đồng tình với nàng.
Nghĩ như vậy, nàng đối với tiểu nhị nặn ra một ánh mắt thiện ý, mở miệng nói: "Tiểu nhị ca cảm thấy món gì ăn ngon, có thể mang lên cho ta."
Những lời này của Tiểu Thiên khiến cho tiểu nhị mặt mày hớn hở, nhìn lại trang phục của Tiểu Thiên, nhìn cũng cũng đoán biết là người phú quý, chắc chắn sẽ không ăn cơm chùa, nghĩ như vậy, hai mắt của hắn sáng lên, "Cô nương xin đợi, ta lập tức chuẩn bị cho ngươi!"
Vừa nói, vừa cười vội vàng đi xuống phân phó.
Tiểu Thiên lẳng lặng ngồi ở đó, nhìn đám người đang lu bu trên đường cái, lui tới rục rịch, xe ngựa ngược xuôi, trên đường cái nổi lên những âm thanh hét lớn không dứt, theo mặt trời lên, đường cái từ từ náo nhiệt.
"Thì ra cuộc sống đẹp như vậy ." Tiểu Thiên đột nhiên nghĩ đến một câu trên ti vi thường để quảng cáo, không tự chủ được nói ra, khóe miệng của nàng vương nét cười yếu ớt, ai cũng nhìn không ra biểu tình trên trên nụ cười ấy.
Quán cơm mang thức ăn lên với tốc độ rất nhanh, không bao lâu, tiểu nhị liền bưng đến một bàn mĩ vị.
"Cô nương, món ăn lên rồi đây, ngài từ từ thưởng thức!" Tiểu nhị gương mặt lấy lòng đứng bên cạnh Tiểu Thiên, nói.
Đối với tiểu nhị khách khí gật gật đầu, nàng quay đầu nhìn về phía cái bàn, lúc này mới phát hiện món ngon trên bàn thực quá nhiều rồi.
Khóe mắt rơi xuống vài giọt lệ, này tiểu nhị đại khái là cho là mình gặp được kẻ nhiều tiền có khác đi. Cho nàng nhiều món ăn như vậy, nàng có thể ăn được hết sao.