"Đến lúc rồi." Tiện tay lau khóe miệng, xóa sạch máu đỏ kia, nàng từ dưới đất đứng lên, trước mắt tối sầm, theo bản năng nắm lấy tiểu nhị bên cạnh, tiểu nhị vội quay đầu lại.
"Cô nương, ngài không sao chứ?"
"Không sao!" Tiểu Thiên lắc đầu một cái, mắt thấy Lam Diệc lần lượt hỏi hết mọi người, Tiểu Thiên khẩn trương thẳng hướng lui về phía sau. Nàng biết, chỉ cần hắn hỏi đến tiểu nhị, nhất định sẽ bị nhận ra, những họa sĩ cung đình cổ đại kia tuy vẽ không rõ ràng lắm nhưng cũng đã đủ rõ ràng .
Bất kể nguyên nhân Hoàng Phủ Tấn tìm nàng là để làm gì, tóm lại, nàng không bao giờ muốn trở lại cái nơi đã làm nàng đau đớn tận đáy lòng đó.
"Tiểu nhị, tính tiền!"
"Cô nương, ngài không có chuyện gì thật sao?" Tiểu nhị vẫn có chút không yên lòng.
"Không sao, mau tính tiền đi." Tiểu Thiên nhìn về phía Lam Diệc, không chỉ có mình hắn mà còn có nhiều quan binh, nàng lo lắng thúc giục tiểu nhị tính tiền nhanh một chút còn rời đi.
Mắt thấy Lam Diệc sẽ tới rất nhanh, tình thế cấp bách, Tiểu Thiên lấy vòng trên cổ tay đưa cho tiểu nhị, "Cái này giá khoảng một ngàn lượng, ngươi cầm đi, không cần trả lại."
Đẩy tiểu nhị ra, Tiểu Thiên nhanh chóng chuẩn bị rời đi, nhưng tiểu nhị này cũng không buông tha. Hắn không ngừng kéo cánh tay Tiểu Thiên lại, mở miệng nói: "Cô nương, cái này không thể được a, chúng ta là người làm ăn, được dạy là thành tín, vòng tay của ngài quý giá như vậy, mà bữa cơm này nhiều nhất cũng khoảng hai mươi lượng thôi, chúng ta sao lại có thể không trả lại, cô nương ngài chờ một lát, ta đi bảo trưởng quỹ lấy tiền trả cho ngài."
"Không cần, ngươi mau buông tay!"
"Không được, cô nương, chúng ta làm ăn nên nói uy tín. . . . . ."
"Ta nói không cần!" Tiểu Thiên nóng nảy, muốn thoát khỏi tay tiểu nhị, nhưng tay của hắn sức lực quá lớn, nàng thế nào cũng giật không ra.
Hai người bọn họ tranh luận giằng co đã thu hút ánh mắt của Lam Diệc, hắn theo hướng Tiểu Thiên mà nhìn sang, khi đó thấy tiểu nhị ra sức lôi kéo, Tiểu Thiên thì vội tới mức phát khóc tới nơi, trong mắt hắn, mang theo hưng phấn khó mà kiềm chế.
Điểm này, Tiểu Thiên cũng thấy.
Nàng không muốn hồi cung nữa, làm một hoàng hậu chờ chết bị trượng bị lạnh nhạt, càng không muốn nhìn hắn cùng nữ nhân vành tai mái tóc đụng chạm nhau, lời ngon tiếng ngọt!
Dưới tình thế cấp bách, nàng không thể làm gì khác đành phải xuất võ công, một chưởng đem tiểu nhị đánh bật ra, "Đắc tội!"
476
/572
"Cô nương, ngài không sao chứ?"
"Không sao!" Tiểu Thiên lắc đầu một cái, mắt thấy Lam Diệc lần lượt hỏi hết mọi người, Tiểu Thiên khẩn trương thẳng hướng lui về phía sau. Nàng biết, chỉ cần hắn hỏi đến tiểu nhị, nhất định sẽ bị nhận ra, những họa sĩ cung đình cổ đại kia tuy vẽ không rõ ràng lắm nhưng cũng đã đủ rõ ràng .
Bất kể nguyên nhân Hoàng Phủ Tấn tìm nàng là để làm gì, tóm lại, nàng không bao giờ muốn trở lại cái nơi đã làm nàng đau đớn tận đáy lòng đó.
"Tiểu nhị, tính tiền!"
"Cô nương, ngài không có chuyện gì thật sao?" Tiểu nhị vẫn có chút không yên lòng.
"Không sao, mau tính tiền đi." Tiểu Thiên nhìn về phía Lam Diệc, không chỉ có mình hắn mà còn có nhiều quan binh, nàng lo lắng thúc giục tiểu nhị tính tiền nhanh một chút còn rời đi.
Mắt thấy Lam Diệc sẽ tới rất nhanh, tình thế cấp bách, Tiểu Thiên lấy vòng trên cổ tay đưa cho tiểu nhị, "Cái này giá khoảng một ngàn lượng, ngươi cầm đi, không cần trả lại."
Đẩy tiểu nhị ra, Tiểu Thiên nhanh chóng chuẩn bị rời đi, nhưng tiểu nhị này cũng không buông tha. Hắn không ngừng kéo cánh tay Tiểu Thiên lại, mở miệng nói: "Cô nương, cái này không thể được a, chúng ta là người làm ăn, được dạy là thành tín, vòng tay của ngài quý giá như vậy, mà bữa cơm này nhiều nhất cũng khoảng hai mươi lượng thôi, chúng ta sao lại có thể không trả lại, cô nương ngài chờ một lát, ta đi bảo trưởng quỹ lấy tiền trả cho ngài."
"Không cần, ngươi mau buông tay!"
"Không được, cô nương, chúng ta làm ăn nên nói uy tín. . . . . ."
"Ta nói không cần!" Tiểu Thiên nóng nảy, muốn thoát khỏi tay tiểu nhị, nhưng tay của hắn sức lực quá lớn, nàng thế nào cũng giật không ra.
Hai người bọn họ tranh luận giằng co đã thu hút ánh mắt của Lam Diệc, hắn theo hướng Tiểu Thiên mà nhìn sang, khi đó thấy tiểu nhị ra sức lôi kéo, Tiểu Thiên thì vội tới mức phát khóc tới nơi, trong mắt hắn, mang theo hưng phấn khó mà kiềm chế.
Điểm này, Tiểu Thiên cũng thấy.
Nàng không muốn hồi cung nữa, làm một hoàng hậu chờ chết bị trượng bị lạnh nhạt, càng không muốn nhìn hắn cùng nữ nhân vành tai mái tóc đụng chạm nhau, lời ngon tiếng ngọt!
Dưới tình thế cấp bách, nàng không thể làm gì khác đành phải xuất võ công, một chưởng đem tiểu nhị đánh bật ra, "Đắc tội!"
476
/572