Đoạn Tình cốc ——
"Uy, như thế nào, thần y, độc này có thể giải không?" Tiểu Thiên hỏi được rất nhẹ nhàng, có thể thấy tâm tình mấy ngày nay của nàng rất tốt, cho dù độc trên người có lúc làm nàng rất khó chịu, nhưng tình huống như vậy cũng sẽ không kéo dài quá lâu.
Xem mạch xong, Ám Dạ nhấc ngón tay khỏi cổ tay của nàng, nhìn bộ dạng nàng nhẹ nhõm hỏi, khóe miệng hắn cũng không khỏi nâng lên, cười nói: "Độc của ngươi đã gần hết, chỉ cần giải quyết vấn đề chỗ ở của ngươi là không sao nữa rồi." Ám Dạ nhìn nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt. Lần đầu tiên hắn thấy một cô gái khi đối mặt sinh tử lại lạnh nhạt như thế, tất cả là nàng đã cảm nhận đủ về thế gian, còn là. . . . . . Còn là đem nỗi đau trong lòng nàng ngụy trang thật kỹ.
"Oaaa, không hổ là thần y, đại danh này thật không phải từ trên trời rơi xuống a." Tiểu Thiên tán thưởng nhìn Ám Dạ, mặt hào khí vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Thanh âm của nàng kéo Ám Dạ từ trong suy nghĩ trở lại, nhìn bộ dạng của nàng hắn cười khổ lắc đầu một cái, giọng mang theo chút cưng chiều, sờ sờ đầu của nàng, "Ngươi, nha đầu này luôn hoài nghi y thuật của ta!"
Động tác cưng chiều như thế của Ám Dạ khiến Tiểu Thiên nhất thời có chút mất tự nhiên, mặc dù cùng trải qua những ngày ở chung này, quan hệ giữa nàng với Dạ rất tốt, nhưng nàng cảm giác, cảm thấy Dạ đối với nàng tựa hồ. . . . . .
Nàng không biết có phải là tự mình đã nghĩ quá nhiều hay không, chẳng qua là hành động như vậy của Dạ làm nàng không tự chủ được nhớ tới Hoàng Phủ Tấn. Cưng chiều cùng nhu tình kia khó có thể ức chế những kí ức lại tràn về.
Nàng thật sự hy vọng là nàng suy nghĩ nhiều quá, bởi vì nàng không muốn đả thương Dạ, cũng không muốn gây tổn hại đến quan hệ giữa bọn họ, giữa nàng cùng Dạ chỉ có thể là bạn tốt, cả đời này sẽ không bao giờ có bất kỳ thay đổi nào nữa.
Chỉ vì ——
Chỉ vì trong lòng của nàng đã không chứa nổi bất luận kẻ nào nữa rồi, cho dù người kia tổn thương nàng rất sâu, nhưng vẫn không người nào có thể thay thế được địa vị của hắn trong lòng nàng.
Hồng nhan lệ, mỹ nhân thương! Hoặc giả đây chính là số mạng nàng vượt qua ngàn năm đi.
Xóa sạch hết phiền muộn, nàng nhìn về phía Ám Dạ lần nữa, mở miệng nói: "Được rồi, chờ ngươi chữa khỏi cho ta, ta nhất định sẽ không nghi ngờ y thuật của ngươi ."
Vừa nói, nàng còn hướng về phía Ám Dạ làm cái mặt quỷ, làm cho Dạ nở nụ cười.
"Bất quá, cũng phải có ngươi phối hợp mới được!" vẻ mặt Ám Dạ trở nên nghiêm túc, "Mỗi ngày ngươi phải vui vẻ lên chút, như vậy mới giúp giải được chất độc trên người của ngươi. Nhớ, phải tránh động tình!"
"Uy, như thế nào, thần y, độc này có thể giải không?" Tiểu Thiên hỏi được rất nhẹ nhàng, có thể thấy tâm tình mấy ngày nay của nàng rất tốt, cho dù độc trên người có lúc làm nàng rất khó chịu, nhưng tình huống như vậy cũng sẽ không kéo dài quá lâu.
Xem mạch xong, Ám Dạ nhấc ngón tay khỏi cổ tay của nàng, nhìn bộ dạng nàng nhẹ nhõm hỏi, khóe miệng hắn cũng không khỏi nâng lên, cười nói: "Độc của ngươi đã gần hết, chỉ cần giải quyết vấn đề chỗ ở của ngươi là không sao nữa rồi." Ám Dạ nhìn nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt. Lần đầu tiên hắn thấy một cô gái khi đối mặt sinh tử lại lạnh nhạt như thế, tất cả là nàng đã cảm nhận đủ về thế gian, còn là. . . . . . Còn là đem nỗi đau trong lòng nàng ngụy trang thật kỹ.
"Oaaa, không hổ là thần y, đại danh này thật không phải từ trên trời rơi xuống a." Tiểu Thiên tán thưởng nhìn Ám Dạ, mặt hào khí vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Thanh âm của nàng kéo Ám Dạ từ trong suy nghĩ trở lại, nhìn bộ dạng của nàng hắn cười khổ lắc đầu một cái, giọng mang theo chút cưng chiều, sờ sờ đầu của nàng, "Ngươi, nha đầu này luôn hoài nghi y thuật của ta!"
Động tác cưng chiều như thế của Ám Dạ khiến Tiểu Thiên nhất thời có chút mất tự nhiên, mặc dù cùng trải qua những ngày ở chung này, quan hệ giữa nàng với Dạ rất tốt, nhưng nàng cảm giác, cảm thấy Dạ đối với nàng tựa hồ. . . . . .
Nàng không biết có phải là tự mình đã nghĩ quá nhiều hay không, chẳng qua là hành động như vậy của Dạ làm nàng không tự chủ được nhớ tới Hoàng Phủ Tấn. Cưng chiều cùng nhu tình kia khó có thể ức chế những kí ức lại tràn về.
Nàng thật sự hy vọng là nàng suy nghĩ nhiều quá, bởi vì nàng không muốn đả thương Dạ, cũng không muốn gây tổn hại đến quan hệ giữa bọn họ, giữa nàng cùng Dạ chỉ có thể là bạn tốt, cả đời này sẽ không bao giờ có bất kỳ thay đổi nào nữa.
Chỉ vì ——
Chỉ vì trong lòng của nàng đã không chứa nổi bất luận kẻ nào nữa rồi, cho dù người kia tổn thương nàng rất sâu, nhưng vẫn không người nào có thể thay thế được địa vị của hắn trong lòng nàng.
Hồng nhan lệ, mỹ nhân thương! Hoặc giả đây chính là số mạng nàng vượt qua ngàn năm đi.
Xóa sạch hết phiền muộn, nàng nhìn về phía Ám Dạ lần nữa, mở miệng nói: "Được rồi, chờ ngươi chữa khỏi cho ta, ta nhất định sẽ không nghi ngờ y thuật của ngươi ."
Vừa nói, nàng còn hướng về phía Ám Dạ làm cái mặt quỷ, làm cho Dạ nở nụ cười.
"Bất quá, cũng phải có ngươi phối hợp mới được!" vẻ mặt Ám Dạ trở nên nghiêm túc, "Mỗi ngày ngươi phải vui vẻ lên chút, như vậy mới giúp giải được chất độc trên người của ngươi. Nhớ, phải tránh động tình!"