Chỉ thấy mặt Ám Dạ thần thần bí bí hướng nàng ngoắc ngoắc ngón trỏ, mở miệng nói: "Gần đây nha môn tri phủ phái các nhóm binh lực lớn canh giữ ở trong nhà các phú thương, có lá gan đi không?"
Vừa nói, Ám Dạ vừa chớp chớp cặp mắt giảo hoạt, trong mắt đẹp lộ ra mấy phần tự tin, tựa như những binh lực canh giữ ở trong nhà các phú thương kia hoàn toàn không có tác dụng đối với hắn.
"Nếu như ngươi có bản lãnh đem ta bình yên vô sự ra ngoài, ta liền đi!" Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ, nở nụ cười, "Nhưng ta không muốn bị quan binh bắt về nha môn a."
Tiểu Thiên không nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, hoàng đế đã hạ hoàng bảng, cả nước đều đang tìm nàng. Nếu như nàng bị bắt đến nha môn, sợ rằng Hoàng Phủ Tấn sẽ tìm được nàng rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này, nàng đã thật vất vả để mình không suy nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn thêm nữa. Nỗ lực lâu như vậy, nàng không muốn khiến ình lại nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn một lần nữa, lúc đó tất cả cố gắng cũng là uổng phí. Nàng biết, ở trước mặt hắn, ngụy trang của nàng đều sẽ sụp đổ tất cả!
"Yên tâm đi, ta đã có bản lãnh đi vào, thì nhất định có bản lãnh ra ngoài, bao gồm. . . . . ." Ám Dạ nhìn về phía Tiểu Thiên cười, tràn đầy tự tin mở miệng nói: "Bao gồm mang theo ngươi!"
"A?" Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ nâng lên lông mày, cười nói: "Ngươi thật sự tự tin như vậy ?"
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Ám Dạ cố làm vẻ không vui nghiêm mặt nói: "Thiên Thiên, ngươi lại hoài nghi năng lực của ta a."
"Hắc hắc
được rồi, được rồi, đi theo ngươi là được, dù sao thật lâu không có đi cướp đồ, tay cũng thấy ngứa." Khóe môi Tiểu Thiên nhếch lên một nụ cười dồi dào hăng hái, xoay cổ tay, ánh mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.
Nàng không biết, chính mình ngay lập tức đáp ứng cùng Dạ đi, chính là khiến nàng sẽ cùng Hoàng Phủ Tấn lại gặp mặt một lần nữa.
Có lúc, ngươi càng muốn trốn tránh người, người lại nhất định muốn dây dưa cùng ngươi ở chung một chỗ.
Bởi vì một chữ duyên, bởi vì một chữ tình, có lúc, thế nào cũng không thoát khỏi được.
"Vậy nhanh lên một chút đi thay quần áo, tối nay sẽ kích thích hơn!" Ám Dạ cười, đôi mắt trên gương mặt tuấn tú kia vẫn mang theo sự tự tin.
"Được, ta lập tức đi thay quần áo!" Vòng qua người Ám Dạ, trong lòng Tiểu Thiên không khỏi căng thẳng, nàng đè ép ngực, một loại bất an đột nhiên quanh quẩn toàn thân của nàng, giống như là nhắc nhở nàng sẽ có chuyện gì đó phát sinh.
Vừa nói, Ám Dạ vừa chớp chớp cặp mắt giảo hoạt, trong mắt đẹp lộ ra mấy phần tự tin, tựa như những binh lực canh giữ ở trong nhà các phú thương kia hoàn toàn không có tác dụng đối với hắn.
"Nếu như ngươi có bản lãnh đem ta bình yên vô sự ra ngoài, ta liền đi!" Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ, nở nụ cười, "Nhưng ta không muốn bị quan binh bắt về nha môn a."
Tiểu Thiên không nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, hoàng đế đã hạ hoàng bảng, cả nước đều đang tìm nàng. Nếu như nàng bị bắt đến nha môn, sợ rằng Hoàng Phủ Tấn sẽ tìm được nàng rất nhanh.
Trong khoảng thời gian này, nàng đã thật vất vả để mình không suy nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn thêm nữa. Nỗ lực lâu như vậy, nàng không muốn khiến ình lại nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn một lần nữa, lúc đó tất cả cố gắng cũng là uổng phí. Nàng biết, ở trước mặt hắn, ngụy trang của nàng đều sẽ sụp đổ tất cả!
"Yên tâm đi, ta đã có bản lãnh đi vào, thì nhất định có bản lãnh ra ngoài, bao gồm. . . . . ." Ám Dạ nhìn về phía Tiểu Thiên cười, tràn đầy tự tin mở miệng nói: "Bao gồm mang theo ngươi!"
"A?" Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ nâng lên lông mày, cười nói: "Ngươi thật sự tự tin như vậy ?"
Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Ám Dạ cố làm vẻ không vui nghiêm mặt nói: "Thiên Thiên, ngươi lại hoài nghi năng lực của ta a."
"Hắc hắc
được rồi, được rồi, đi theo ngươi là được, dù sao thật lâu không có đi cướp đồ, tay cũng thấy ngứa." Khóe môi Tiểu Thiên nhếch lên một nụ cười dồi dào hăng hái, xoay cổ tay, ánh mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.
Nàng không biết, chính mình ngay lập tức đáp ứng cùng Dạ đi, chính là khiến nàng sẽ cùng Hoàng Phủ Tấn lại gặp mặt một lần nữa.
Có lúc, ngươi càng muốn trốn tránh người, người lại nhất định muốn dây dưa cùng ngươi ở chung một chỗ.
Bởi vì một chữ duyên, bởi vì một chữ tình, có lúc, thế nào cũng không thoát khỏi được.
"Vậy nhanh lên một chút đi thay quần áo, tối nay sẽ kích thích hơn!" Ám Dạ cười, đôi mắt trên gương mặt tuấn tú kia vẫn mang theo sự tự tin.
"Được, ta lập tức đi thay quần áo!" Vòng qua người Ám Dạ, trong lòng Tiểu Thiên không khỏi căng thẳng, nàng đè ép ngực, một loại bất an đột nhiên quanh quẩn toàn thân của nàng, giống như là nhắc nhở nàng sẽ có chuyện gì đó phát sinh.